Pháo đài tội ác: dấu vết (3)




iii.

"Tôi đưa cho cô một sợi dây. Việc leo lên hay không phụ thuộc vào cô vậy."

~~~

Victor siết lại dây buộc mặt nạ, không một khắc chần chừ lao thẳng vào đám cháy trước mặt. Lửa đã vây kín lối dẫn vào phía sau khán đài, điều này đồng nghĩa với việc ngài không thể tới được chỗ đặt cần điều khiển ròng rọc treo những chiếc lồng. Một thoáng suy nghĩ xẹt qua đầu Victor, và ngài cúi người nhặt lấy một đoạn dây thừng trên đất- tàn dư còn lại của những chiếc lồng xương với thừng treo mạ vàng. Ngài cuộn sợi thừng vào tay, sau khi ước chừng đã đủ dài thì lập tức chạy về phía chiếc lồng của Eleanor.

Eleanor nằm mê man trong lồng vì tác dụng của morphin. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng tới khi cô lơ mơ tỉnh dậy thì xung quanh chỉ có một màu đỏ rực của lửa cháy. Phần đáy lồng nhốt được làm bằng vàng bị hun bởi lửa cũng nóng ran lên, đến mức dù cho cơ thể đã gần như không còn sức lực, nhưng cô vẫn phải cố gượng đứng dậy. Đứng từ vị trí trên cao, cô chẳng nhìn thấy gì khác ngoài biển lửa đỏ rực. Và rồi cũng từ biển lửa ấy, một chấm đen thình lình xuất hiện ngạo nghễ xuyên thủng qua màu đỏ ngang tàn, lao nhanh về phía cô.

Người đó bỗng đưa mắt lên nhìn Eleanor, đôi mắt màu lục sẫm ẩn sau lớp mặt nạ quái dị lóe lên giữa sắc lửa đỏ. Lúc bấy giờ Eleanor mới thoáng nhếch môi cười khinh bỉ.

Ngài cũng biết giữ lời đấy nhỉ, Bá tước.

Người góa phụ tự lầm bầm như thế, đôi mắt đen láy thích thú nhìn dáng vẻ Victor vừa vội vã vừa chật vật vượt qua đám cháy đang ngày càng lan rộng.

Khoảng chừng vài phút sau thì Victor tới được chỗ treo lồng nhốt của Eleanor, trên tay là cuộn dây thừng nhặt được từ những chiếc lồng treo đã bị rơi nát. Ngài đưa đôi mắt tĩnh lặng lên nhìn Eleanor, chẳng nói chẳng rằng cầm lấy một đầu của đoạn dây dừng, xoay nhanh nhiều vòng trong không khí. Eleanor Austen cũng chẳng phải kẻ ngốc, lập tức nằm rạp xuống bất chấp đáy lồng bạc đang bị lửa hun nóng, sẵn sàng bắt lấy sợi dây khi Victor quăng lên.

Bởi độ cao gần 10 feet so với mặt đất, phải sau 4 lần thử, Eleanor mới bắt được sợi dây. Victor lao vào giữa đám cháy để cứu cô, đó là bởi anh ta là một kẻ biết giữ lời hứa. Và chỉ có vây, không hơn không kém. Như lúc này đây, anh ta trao cho cô cơ hội để sống- trao cho cô một sợi dây thừng, còn có thoát chết được không lại là việc của cô.

"Tôi không phải vệ sĩ, quản gia, hay tệ hơn là người trông trẻ, thưa cô Austen."

Cuối cùng Victor cũng chịu mở miệng, nhưng lại chẳng phải để nói một câu trấn an, hay một lời động viên tử tế nào cho cam. Đưa mắt im lặng nhìn Eleanor thêm vài giây nữa, ngài lập tức quay đầu chạy về phía sâu khấu trải thảm nhung, dứt khoát nhẹ nhõm như vừa hoàn thành được nhiệm vụ cần làm. Ngài đã trao cho Eleanor sợi dây để cô ta leo xuống, còn xuống được hay không là việc của cô ta.

Victor nhếch môi cười gian ác. Nếu đủ thông minh thì cô ta sẽ biết cách thoát xuống bằng việc lợi dụng đám cháy này.

Eleanor nắm lấy sợi dây, gấp rút nghĩ cách thoát thân. Sợi dây Victor mang cho cô rất dài, đủ cho cô dùng để leo xuống, khoảng 1 mét ở phần đầu dây còn được rát một lớp vàng mỏng. Sau một lát suy tính, Eleanor thả đầu dây rát vàng ấy xuống đám lửa đang cháy hừng hực. Cô muốn nung chảy lớp vàng này. Thời gian cấp bách trôi đi, cô có cảm giác phần đáy lồng sắp bị hun chảy. Chẳng còn nhiều thì giờ nữa. Người góa phụ tháo xuống chiếc mặt nạ bằng ren, gấp lại rồi buộc chặt qua mũi và miệng để tránh khói độc tràn vào phổi. Rồi cô kéo đầu dây rát vàng kia lên. Thời gian được canh vừa chuẩn, vàng rát ngoài dây thừng đã có dấu hiệu nóng chảy.

Eleanor nắm lấy đầu sợi dây đã được nung nóng ấy dính vào phần đáy của chiếc lồng, lại buộc thêm một vòng dây nữa qua những chấn song làm từ xương để tăng thêm phần chắc chắn, đầu thừng còn lại cô buộc chắc một vòng quanh bụng mình. Cô đứng dậy, giật lùi về phía cuối lồng, lưng áp vào những chấn song. Hít một hơi thật sâu, cô lấy đà rồi chạy thật nhanh về phía bên kia của cái lồng, trước khi đầu chạm vào những khúc xương cứng thì lập tức xoay người, để lưng tiếp xúc với phần chấn song làm bằng xương, mượn lực từ cú va chạm đánh gãy những chấn song đó, sau đó cả cơ thể rơi thẳng ra ngoài.

Chiếc lồng đung đưa dữ dội trước cú va chạm mạnh còn Eleanor thì rơi tự do trong không khí. Cô mở trừng hai mắt nhìn mặt đất đang gần ngay trước mắt, siết chặt sợi dây đang buộc quanh bụng mình, thầm cầu nguyện nó sẽ không bị đứt trước khi cô chạm chân được xuống mặt đất. Eleanor có thể nghe thấy tiếng gió hòa lẫn tiếng lửa nổ lép bép vang lên rất rõ ràng bên tai. Cô vẫn tiếp tục rơi, mặt đất đã mỗi lúc một gần, và rồi thình lình cô thấy eo mình bị siết chặt bởi sợi dây buộc quanh bụng. Sợi thừng đã giãn căng, Eleanor ngừng rơi, cô chỉ còn cách mặt đất nửa feet nữa. Một khoảng cách an toàn.

Eleanor thở phào, cảm giác mọi sức lực của mình đều bị rút cạn. Cô tháo nút sợi dây đang buộc quanh bụng, cả cơ thể lập tức rơi thẳng xuống đất. Khoảng cách không cao nhưng đủ khiến cô ê ẩm. Eleanor cảm giác như mình sắp chết, nhưng lửa đỏ xung quanh nói với cô nếu lúc này cô không đứng dậy thì cô sẽ chết thật. Thế nên mặt dù hai chân đã mềm nhũn và cổ họng thì khô rát vì thiếu khí thở, cô vẫn lồm cồm bò dậy.

Cô cởi chiếc áo choàng đang mặc trên người, vừa chạy nhanh khỏi đám cháy vừa dùng áo choàng để dập lửa khi cần, cố gắng chọn những điểm không có lửa mà chạy qua để giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất. Cô cứ thế chạy mãi, chạy mãi, cho tới khi thoát khỏi vùng lửa cháy dữ dội thì trên người đã xuất hiện không biết bao nhiêu vết bỏng rộp. Trước khi ngất đi, cô chỉ thấy cảm giác lạnh buốt nhưng vô cùng dễ chịu tạt thẳng vào người mình. Một ai đó cúi xuống bế thốc cô lên, gương mặt điển trai vô cùng quen thuộc. Tóc nâu và đôi mắt cùng màu, còn ai khác ngoài tên chủ tiệm kì quái của Midnight Poison?

Spectre cúi mặt nhìn cô, thì thầm trong khi hai chân bước như chạy.

"Tôi cứu cô theo lời của Bá tước."

Qua vai áo màu đen của hắn, Eleanor chỉ kịp trông thấy cánh cửa hầm chầm chập khép lại. Lửa đỏ nuốt lấy hình bóng của Victor Shadow đang đứng giữa căn phòng hoang tàn, sau khi nhìn thấy hai người dần khuất bóng thì lặng lẽ quay đầu, bước lên sân khấu phủ thảm nhung đen như bước lên đoạn đầu đài đang gầm rú bài ca chết chóc.


Victor bước về phía sân khấu- nơi một người đàn ông mặc áo chùng đen đang gắng sức di chuyển cỗ quan tài phủ khăn trắng. Cũng bởi vì đám cháy, ai nấy đều lo chạy thoát thân, chỉ có riêng người đàn ông này lại chạy ngược trở lại sân khấu, bằng mọi giá bảo vệ cỗ quan tài như thể đây là một vật vô cùng quan trọng. Victor đã để ý thấy, trong lần thử nghiệm suýt thành công đầu tiên, cũng chính người đàn ông này là người vui mừng hơn cả. Ông ta thậm chí còn có ý định chạy lên cả khán đài.

"Dừng lại được rồi đấy, Công tước Josh Sanders."

Victor kéo cần đóng cửa hầm, rõ ràng đang muốn cô lập bản thân cùng với người đang loay hoay bên cỗ quan tài kia. Sau khi nghe tiếng gọi, kẻ đó chỉ dừng lại một khắc rồi lại tiếp tục dùng sức kéo cỗ quan tài. Kiên trì và nhẫn nại tới mức, tưởng như việc chết chìm trong biển lửa này cũng không thể ngăn cản được bước chân của ông ta.

Victor thấy ông ta không phản ứng, lập tức bước đến, dộng thẳng vào xương hàm một đấm khiến ông ta ngã vật xuống. Người đàn ông thấy vậy thì nghiến răng, thụng mạnh vào bụng ngài một cú chớp nhoáng. Victor hơi giật lùi về sau vì cơn đau, nhưng vẫn kịp đưa tay lên giật phăng lấy chiếc mặt nạ của kẻ đó. Mặt nạ bị giật xuống, gương mặt ông ta lộ ra. Mái tóc muối tiêu và làn da hơi nhăn nheo của tuổi trung niên, hai con mắt đen nhánh thấu suốt, lóe lên vẻ gian trá, sống mũi khoằm và cái miệng rộng. Chính xác là Công tước Josh Sanders, nhưng gầy guộc và già nua hơn xưa rất nhiều, thậm chí còn mang nét khổ cực gió sương, khác xa với vẻ đạo mạo quyền quý vài năm trước trong ấn tượng của Victor.

Josh Sanders đổi mục tiêu từ cỗ quan tài sang Victor, với cương vị là một cựu tướng sau này lui về làm đại thần nhiếp chính, mặc dù tuổi đã bước sang trung niên, nhưng không khó để ông đối phó với gã Bá tước điển trai sạch sẽ nhà Shadow. Bằng chứng là ngay khi tiếp cận Victor, ông ta liền hung hăng ra đòn liên tục.

"Tao sẽ cho mày được toại nguyện, chết ở đây, Bá tước ạ."

"Khua tay múa chân như diễn trò mà cũng dám đánh lại tao? Mày nên cút về với mấy thứ chiến lược của mày thì tốt hơn đấy."

"Đệ Nhất Chiến Lược Gia? Nhưng có vẻ Chiến Lược Gia của Đức Vua không giỏi đánh đấm lắm nhỉ?"

Josh Sanders vừa dồn dập tung về phía Victor những cú đấm chí mạng, vừa luôn miệng chửi rủa. Victor nghiến răng chống lại những đòn tấn công ấy, nhưng chỉ được phân nửa, dường như ngài thậm chí còn không có cơ hội phản công. Josh Sanders càng đánh càng hăng, liên tục dồn Victor lùi về phía đám lửa cháy, dứt khoát khiến sự chống cự của ngài buộc phải buông xuôi. Gương mặt Victor bắt đầu bầm tím, máu rỉ ra từ khóe miệng, nhưng đôi mắt vẫn lầm lì tới mức đáng sợ, thậm chí trước mỗi câu chửi của Josh Sanders ngài còn nhếch môi cười.

Josh Sanders dồn Victor vào đám lửa, dùng chân thụi mạnh một đạp giữa bụng khiến ngài Bá tước ngã nhào xuống, ho ra một ngụm máu. Ngài bật cười, chống tay trên đất, đưa đôi mắt màu lục sáng quắc gian xảo nhìn ngài Công tước, thì thào trong khi gương mặt nhễu máu.

"Vậy ngài có biết vì sao Đức Vua trao tặng tôi danh hiệu Đệ Nhất Chiến Lược Gia không? Công tước Josh Sanders?"

Josh Sanders bật cười khinh bỉ, tung về phía Victor một đấm, nhưng lần này ngài Bá tước lập tức vươn tay ra tóm lấy cổ tay ông. Nụ cười trên môi tắt ngấm, ngài nói như rít qua kẽ răng.

"Bởi vì tôi là kẻ biết khi nào nên hi sinh một thành trì để chiếm lại cả vương quốc."

Chưa dứt lời, con dao găm trong tay Victor nhanh như cắt cắm thẳng vào bụng ngài Công tước đang đắc ý vì nghĩ mình sắp chiến thắng. Ông nhăn mặt đưa tay lên ổ bụng vừa bị dao xuyên thủng, run run ngã ngửa ra sàn. Victor lúc này mới đưa tay lên quệt máu ngang miệng, chống tay đứng dậy.

"Bởi vì tôi biết đánh giá đối thủ quá sức hay vừa sức để đưa ra chiến lược thích hợp."

Ngài nói trong khi đưa chân nghiến lên vết thương ở bụng Josh Sanders khiến ông ta rú mạnh lên.

"Bởi vì tôi biết đôi khi nên chịu đòn để đối phương mất sức và mất cảnh giác, cuối cùng đợi thời cơ để phản kích một đòn chết ngay."

Chân ngài Bá tước vung lên, sút thẳng vào đầu Josh Sanders khiến ông ta lăn một vòng trên đất.

Ngài Công tước rên lên một cách khó nhọc, máu từ vết thương trên bụng chảy ra nhuộm đỏ cả nền đất, ông đã gần như mất toàn bộ sức lực.

Lúc này Victor mới bước lên sân khấu nơi vẫn còn đặt cỗ quan tài được phủ khăn trắng. Ngài kéo tấm khăn xuống, lộ ra trước mắt là một xác chết phụ nữ nằm trong cỗ quan tài bằng thủy tinh. Nhưng ngài cũng không rõ đây có nên được gọi là xác chết hay không, bởi trái với vẻ tím tái phân hủy như bình thường, xác chết này gần như vẫn giữ nguyên được màu da, thậm chí khi nhìn qua còn thấy vẻ cứng đơ như tượng sáp. Xác chết này có những nét vô cùng giống với phu nhân Công tước Sanders khi còn sống.

Sự tương đồng này phần nào lí giải được lí do Josh Sanders bày ra trò cấy ghép rồi hồi sinh xác chết trong buổi tối hôm nay.

Victor đưa tay đẩy mạnh quan tài khỏi sân khẩu khiến nó rơi xuống sàn vỡ toang. Josh Sanders lập tức điên cuồng gào lên như một con thú bị thương, từng bước lết về phía cái xác kì lạ ấy.

Ngài Bá tước cúi người đưa tay chạm vào xác chết kia. Cảm giác như chạm vào da người nhưng lại không da người, cứng đơ như được phủ một lớp sáp cứng. Một ý tưởng kì quái lướt qua óc khiến ngài đưa mắt nhìn Josh Sanders với vẻ hoài nghi.

"Ông đã bơm sáp để bảo toàn xác chết?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro