Chương 3: Lần đầu Mingyu giận

Chiều nay là tiết tự học, Mingyu xuống sân bóng rổ để bàn chiến thuật với các thành viên trong team. Trước khi đi, cậu không quên nhắc Younghee lần thứ ba trong ngày:

"Nhớ 1 tiếng nữa phải xuống xem tớ thi đấu nhé."

Ở lớp, Younghee ngồi học được một lúc thì Naeun quay xuống, nheo mắt nhìn cô:

"Younghee ah, đi xuống canteen mua nước cùng tớ đi."

Younghee gật đầu:
"Ok."

Cả hai cùng bước xuống sân trường, vừa đi vừa ríu rít. Không ngờ lại vô tình gặp Keonho — bạn trai của Naeun, hơn họ một tuổi, đang đi cùng một người bạn khác. Nhìn thấy Keonho, Naeun lập tức bỏ bạn, chạy tới nắm tay người yêu.

Younghee mỉm cười, lễ phép chào:
"Em chào hai anh ạ."

Naeun nhìn lại, vẫn còn nắm tay Keonho:
"Anh đi đâu thế?"

Keonho trả lời:
"Bạn thân anh mới chuyển tới trường, nên anh dẫn nó đi tham quan quanh trường một chút. Em đi mua nước hả? Để anh đi cùng nhé. Younghee, em giúp anh dẫn Martin đi tham quan với được không?"

Chưa kịp trả lời, Naeun đã quay sang Keonho, kéo tay anh đi, vừa đi vừa quay lại nói với Younghee bằng giọng tếu táo:"Cảm ơn Younghee đáng yêu nha!"

Younghee chỉ mỉm cười, lắc đầu theo nhịp bước đi của Naeun.

Younghee ngẩng đầu nhìn chàng trai đứng bên cạnh, cô thấy anh cao hơn cả Mingoo nhà mình, khuôn mặt lại đẹp trai, mang một nét Tây khá rõ. Trong lòng cô lặng thầm cảm thán: "Chà... đẹp trai thật."

Anh mỉm cười, lên tiếng:
"Chào em, anh là Martin. Anh mới chuyển từ Canada về. Sau này mong được em giúp đỡ."

Younghee gật đầu, lịch sự:
"Dạ, em là Jeon Younghee, rất vui được gặp anh ạ. Để em dắt anh đi tham quan trường nhé."

Vừa đi, cả hai vừa trò chuyện, tìm hiểu nhau. Martin hỏi han về trường lớp, Younghee chỉ dẫn tỉ mỉ, cả hai cười nói vui vẻ như đã quen biết từ lâu.

"Sao anh chuyển từ Canada về mà giỏi tiếng Hàn thế ạ?"

"Bố anh là người Canada còn mẹ anh là người Hàn, nhỏ anh đã sống ở Hàn nên bây giờ chuyển về đây cũng không mấy lạ lẫm."

"Woa, vậy chắc anh giỏi tiếng Anh lắm nhỉ"

Cô cứ liên tục quan sát, cảm thán về chàng trai này, vừa tò mò vừa hứng thú, trong lòng thấy Martin thật đặc biệt.

Và cứ thế, Younghee mải mê trò chuyện với Martin mà quên hẳn cuộc hẹn xuống xem Mingyu chơi bóng rổ.

Trên sân, Mingyu vừa chơi vừa liên tục ngóng sang khán đài, thậm chí còn chuẩn bị sẵn nước cho Younghee, sợ cô ngồi xem sẽ khát và nóng. Nhưng chờ mãi, vẫn chẳng thấy cô xuất hiện.

Nửa trận đấu trôi qua, khi Mingyu chuẩn bị ném bóng vào rổ, cậu bất chợt thấy từ đằng xa Younghee đang đi trên hành lang tầng 2, cười nói vui vẻ cùng một chàng trai lạ.

Trong lòng Mingyu vừa hậm hực vừa tiếc nuối, chỉ ước gì lúc đó có thể bỏ dở trận đấu để chạy ngay tới chỗ Younghee.

Trận đấu kết thúc. Hôm nay đội của Mingyu thắng, nhưng cậu chẳng thấy vui. Xung quanh vẫn reo hò, các bạn nữ khen ngợi không ngớt, nhưng trong lòng Mingyu lại bực bội vô cùng.

Sau khi tạm biệt Martin, Younghee trở về lớp lấy balo để đi về thì mới nhận ra mình đã quên hẳn trận bóng rổ của Mingyu. Cô vội vàng cất sách vở, hớt hải chạy xuống sân bóng tìm anh.

Khi cô đến nơi, sân bóng chỉ còn Mingyu đứng chờ. Thấy cô chạy lại, cậu chỉ nhẹ nhàng nói:
"Tới rồi hả... về thôi."
Rồi đứng dậy đeo balo đi.

Younghee đi bên cạnh, vừa đi vừa nói, giọng lo lắng:
"Mingoo à... tớ xin lỗi, tha lỗi cho tớ nha. Đi mà... Hay là tớ mời Mingoo đi ăn nha?"

Mingyu vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi. Một lúc sau, cậu bỗng lên tiếng, giọng có chút buồn:
"Người hồi nãy là ai thế?"

Younghee hơi ngạc nhiên:
"Ai cơ?"

"Người cậu đi cùng hồi nãy í."

Younghee hớn hở:
"À, là anh Martin. Anh ấy là học sinh mới chuyển trường đến, là bạn của anh Keonho — người yêu của Naeun ấy. Anh Keonho có việc nên nhờ tớ dẫn anh Martin đi tham quan trường."

Cô quên mất Mingyu đang giận, nên tiếp tục kể về Martin một cách hào hứng:
"Anh Martin học giỏi lắm, còn biết làm nhạc nữa, lại cao nữa, cao hơn cả Mingoo luôn đó! Bất ngờ chưa? Tớ cứ tưởng Mingoo là người cao nhất rồi cơ."

Mingyu chỉ nhún vai đáp:
"Ừ, bất ngờ thật."
Rồi im lặng, không nói thêm gì.

Younghee cố nài nỉ, giọng pha chút lo lắng:
"Nè Mingoo, vẫn giận tớ hả? Tớ xin lỗi mà, đừng giận tớ nữa nha nha. Hay tối nay cậu sang nhà tớ ăn cơm đi, tớ sẽ bảo mẹ nấu nhiều món ngon đãi Mingoo nhà mình. Hôm nay cậu thắng mà, phải ăn mừng chứ!"

Vừa hay tới cổng nhà, Mingyu chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Không cần đâu, tớ về đây."
Rồi bước thẳng vào trong nhà, để Younghee đứng trơ ra, chưa kịp phản ứng gì.

Vào tới nhà, Mingyu đi thẳng lên phòng, quăng balo xuống đất và nằm vật ra giường. Lúc này cậu chẳng muốn làm gì cả.

Đây là lần đầu tiên Mingyu giận Younghee. Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ khiến cậu buồn... cho tới hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro