Sự khởi đầu của bi kịch

Thời tiết nước Anh đang trở lạnh sương mù cũng dày hơn như tên gọi xứ sở xương mù. Tên gọi đã gắn liền với đất nước này hơn hàng trăm năm nay. Hôm nay là một ngày đặc biệt sương mù rất dày cộng lên một xíu mưa phùn làm người khác run rẩy vì cái lạnh vô cảm. Trong làn xương dày đặc một thân ảnh thiếu niên hiện rõ dần. Dù làn xương có dày đặc cỡ nào cũng không thể che giấu được nhan sắc mĩ miều thanh tú của người này. Nước da trắng sứ thân hình cao ráo mảng khảnh như được tạc ra. Thiếu niên khoác lên người bộ âu phục đen đắt tiền tay phải cầm ô dạo bước trên đường phố London. Dù có ô nhưng những giọt nước vẫn bắn lên giày và âu phục của anh

" Anh U.K bên này nè"

Thiếu niên liền tìm kiếm giọng nói đó anh tiến về phía giọng nói phát ra trong làn sương dày. Sau lớp sương mù là một cậu nhóc chừng 15 tuổi với một tâm trạng hớn hở. Nó đang chờ đón anh cùng đi chơi với mình

" Sao em rủ anh đi chơi trong thời tiết như vậy"_ U.K

" Em thích "

/ Thật là một thằng nhóc kìa lạ"_ U.K

" Anh xem kìa nước mưa bắn hết lên giày rồi"

Vừa nói hết câu thằng nhóc liền cuối xuống lấy từ đâu ra một chiếc khăn cặm cụi lao giày cho anh

" Thằng nhóc này em làm cái gì vậy mau ngồi dậy"_ U.K

" Em...chỉ muốn giúp anh thôi mà"

" Không sao giày bẩn thì anh mua đôi mới "_ U.k

" Vâng ạ "

" Chúng ta đi ăn đi "_ U.K

" Vâng em biết nhà hàng này ngon lắm kế bờ sông Thames ấy đi thôi "

Khoảng vào 2 năm trước khi U.K mới tròn 17 tuổi. Khi đó anh vẫn còn đi học thì đã gặp được cậu nhóc này. Thằng nhóc kia tên là France cậu là người Pháp nhưng được ba mẹ gửi đến đây để du học. Gia đình hai bên U.K và France có quan hệ thân thiết nên người giám hộ cho France cũng chính là ba mẹ U.K. Tiếp xúc với nhau hơn 2 năm U.K cũng thầm công nhận France là em trai mình. Cả hai anh em rất thân thích ngày nào cũng nói chuyện với nhau hoặc hai đứa sẽ rủ nhau chơi trò này trò nọ. Nhất là cậu nhóc France ngày nào không gặp được U.K là cậu nhóc lại giẫy nẩy lên đòi bỏ bữa đến khi nào gặp được anh mới thôi. Anh cũng đành chịu chiều theo ý cậu với anh nghĩ cậu còn nhỏ chỉ là ham chơi thôi

Anh thấy France là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn lại rất hiếu động ham chơi. Hay nghịch cái này phá cái kia nhưng được cái vẫn chịu nghe lời anh, anh bảo gì là cậu nghe đấy. Tiếc thật là vài ngày tới anh phải đi du học ở Mỹ và phải kết hôn với vị hôn phu được cha mẹ sắp xếp từ trước. Tuy anh không muốn nhưng việc này rất quan trọng đối với gia tộc của mình. Từ nhỏ anh đã được ba mẹ dạy cái lợi ích của gia tộc phải đặt lên làm đầu. Nên anh đã sẵn sàng hi sinh hạnh phúc cá nhân để giúp gia tộc của mình thăng tiến thêm một bước. Anh vẫn chưa nói cho France biết anh sợ thằng nhóc sẽ buồn rồi lại bỏ bữa nữa cho xem. Anh định sau khi rời đi sẽ viết một lá thư và quà để lại cho thằng nhóc coi như lời xin lỗi. Chứ anh sợ rằng anh mà thông báo cho nó là nó kêu gào khóc thảm thương tìm mọi cách để anh ở lại cho mà xem.

"Em muốn ăn món gì?" - U.K hỏi, giọng trầm ấm nhưng ánh mắt có chút xa xăm.

France nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng ngời như ánh sao. "Em muốn ăn steak ở nhà hàng bên sông Thames! Anh sẽ thích cho mà xem!"

U.K khẽ gật đầu, cố gắng nén lại nỗi bất an đang dâng tràn trong lòng. Anh biết, những khoảnh khắc như thế này sẽ sớm trở thành ký ức.

---

Hai ngày sau, U.K ngồi trong phòng làm việc, viết những dòng cuối cùng trên lá thư để lại cho France. Anh cẩn thận đặt lá thư cùng món quà nhỏ vào chiếc hộp, rồi thở dài. Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi, vật kỷ niệm duy nhất mà anh muốn dành cho cậu nhóc - người đã luôn làm anh cảm thấy ấm áp trong suốt những năm qua.

"France,
Anh xin lỗi vì phải rời đi mà không nói với em. Nhưng anh tin em sẽ hiểu rằng anh làm điều này vì gia tộc và trách nhiệm của mình. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, và đừng quên mỉm cười. Anh sẽ luôn coi em là em trai của anh.
Thương em,
U.K"

---

Sáng hôm sau, khi France đến nhà U.K như thường lệ, cậu phát hiện ngôi nhà trống trải lạ thường. Không còn bóng dáng thân quen của U.K, chỉ có chiếc hộp nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn.

France mở hộp, nhìn lá thư và chiếc đồng hồ trong im lặng. Đôi mắt cậu đỏ hoen. Cậu bắt đầu chạy đi tìm anh ở khắp mọi nơi. Cậu nghĩ anh chỉ đang đùa với mình thôi. U.K không thể bỏ cậu như thế này được. Cậu siết chặt lá thư trong tay đến khi nó nhàu nát. Đôi mắt to tròn không còn một tia sáng lòng cậu như sụp đổ. Nhưng cậu không khóc lẳng lặng bước đi.....

---

Bên kia Đại Tây Dương, U.K đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xám xịt của nước Mỹ. Anh biết rằng cậu nhóc France chắc chắn sẽ giận anh, nhưng anh cũng biết France đủ mạnh mẽ để vượt qua. Dù vậy, trái tim anh vẫn nhói lên mỗi khi nhớ đến ánh mắt trong veo và nụ cười hồn nhiên của cậu nhóc ngày nào. Anh thầm hứa với bản thân: "Một ngày nào đó, khi mọi thứ ổn định, anh sẽ quay về."

---

Hai năm trôi qua, U.K dần quen với cuộc sống ở Mỹ. Hôn nhân với vị hôn thê diễn ra đúng như kế hoạch của gia đình, nhưng nó chẳng mang lại cho anh hạnh phúc. Anh sống trong vỏ bọc của một người chồng hoàn hảo, nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Trong khi đó, Ở London, giữa con phố nhỏ lầy lội dưới cơn mưa như trút nước, một bóng dáng cao lớn đứng lặng im. Mái tóc trắng dài màu trắng của cậu, vốn mượt mà, giờ rối bời, ướt sũng, bết vào gương mặt góc cạnh. Đôi mắt xanh tím của France phát ra ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người, như lưỡi dao sắc bén sẵn sàng cứa vào tâm trí bất kỳ ai dám nhìn thẳng vào.

Cậu đứng đó, thân hình bao phủ bởi bộ âu phục đắt tiền nhưng đã bị rách nát, loang lổ những vệt máu đỏ sẫm. Chiếc áo sơ mi trắng giờ đây bị xé toạc, để lộ bờ vai rắn chắc cùng những vết trầy xước đang rỉ máu. Một vết thương trên gò má trái khiến máu chảy thành dòng, hòa lẫn cùng nước mưa, nhỏ xuống mặt đất bẩn thỉu. Dưới chân France là một cảnh tượng khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải rùng mình. Vài tên côn đồ nằm la liệt, thân thể bầm dập như vừa bị nghiền nát. Một kẻ bị đấm vỡ mặt, máu trào ra thành dòng, nằm bất động với ánh mắt trắng dã vô hồn. Một tên khác vẫn còn thở nhưng chỉ đủ yếu ớt để phát ra những tiếng rên rỉ thảm hại, bàn tay hắn run rẩy cố gắng bò lùi nhưng không thể nhấc nổi thân mình.

Nắm tay France, rỉ máu và sưng đỏ, vẫn thả lỏng bên hông như thể những đòn đánh tàn nhẫn kia chỉ là chuyện bình thường. Cơn mưa rửa trôi máu và bùn đất trên cơ thể cậu, nhưng không thể xóa đi ánh mắt sắc lạnh và khí chất nguy hiểm toát ra từ từng cử động. France cúi người, nhìn xuống một trong những tên côn đồ đang thoi thóp dưới chân mình. Ánh mắt cậu không hề bộc lộ sự thương hại hay giận dữ, mà chỉ lạnh lẽo và vô cảm, như một kẻ đứng ngoài lằn ranh của mọi đạo lý.

Không nói một lời, cậu bước qua những thân thể bất động, đôi giày da phát ra âm thanh lép nhép khi giẫm lên mặt đường lầy lội. Gió thổi qua, làm lay động những lọn tóc bết ướt trên gương mặt cậu.

Khi France đi đến cuối con phố, cậu dừng lại dưới ánh đèn đường chập chờn, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám. Một nụ cười nhạt hiện lên trên đôi môi nhợt nhạt."Anh à... em sắp tìm được anh rồi."

Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên, lẫn trong tiếng mưa rơi, mang theo một lời hứa lạnh lùng nhưng quyết liệt. Và rồi, bóng dáng France khuất dần trong màn mưa, để lại sau lưng khung cảnh hỗn độn đẫm máu và sự tĩnh lặng chết chóc.

---


Lại một đêm khác ở Mỹ, ánh đèn neon từ những tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống mặt đường ướt sũng sau cơn mưa U.K vừa rời khỏi một buổi tiệc gia đình, bước trên lối nhỏ dẫn về căn hộ riêng. Anh mặc một bộ âu phục lịch lãm, mái tóc gọn gàng ánh lên chút ẩm ướt từ sương đêm. Không khí yên tĩnh lạ thường, nhưng anh chẳng mảy may để ý.



Khi U.K rẽ vào con đường ít người qua lại, một cảm giác bất an chợt dâng lên. Tiếng bước chân lạ vang lên sau lưng, nhẹ nhàng nhưng đầy ám muội. Anh dừng lại, ngoảnh đầu nhìn, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối và những chiếc xe đỗ im lìm.



"Chỉ là ảo giác," anh tự trấn an, tiếp tục bước đi.



Nhưng chưa được vài giây, một bóng đen lao đến từ phía sau. U.K giật mình xoay người, phản xạ nhanh nhẹn né được cú tấn công đầu tiên. Một trận giằng co dữ dội bắt đầu, cả hai đổ nhào xuống nền đất lạnh.



Người tấn công mang mặt nạ đen, vóc dáng cao lớn và hành động vô cùng dứt khoát. Dù bất ngờ nhưng U.K. không phải là người dễ bị áp đảo. Anh dùng hết sức để chống trả, tung ra những cú đấm chính xác, khiến kẻ tấn công lùi lại vài bước.



"Ngươi là ai?!" U.K. gằn giọng, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt không chút sợ hãi.



Kẻ lạ mặt không trả lời, chỉ rút từ thắt lưng ra một thiết bị nhỏ gọn. Trước khi U.K kịp nhận ra đó là gì, một tia ánh sáng lóe lên và anh cảm nhận được cơn đau nhói từ dòng điện chạy dọc cơ thể.



"Agh!" U.K. khụy xuống, cơ bắp anh co rút không kiểm soát. Kẻ lạ mặt không chần chừ, áp sát, chích thêm một lần nữa, lần này nhắm thẳng vào vai anh.



Mọi thứ dần trở nên mờ nhạt trong mắt U.K. Cơ thể anh bất lực ngã xuống nền đất lạnh, hơi thở trở nên khó khăn hơn. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, anh lờ mờ nghe thấy giọng nói trầm thấp của kẻ bắt cóc:



"Xin lỗi, nhưng anh không được phép trốn đi như thế."



Sau đó, bóng tối hoàn toàn bao trùm. Kẻ bắt cóc nhanh chóng kéo cơ thể bất tỉnh của U.K. vào một chiếc xe đen đỗ gần đó, rồi biến mất vào màn đêm, để lại một con đường vắng lặng, nơi chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi tí tách.










Truyện mới đây các bác ủng hộ tui nha



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: