16. Nghỉ học
Kết thúc buổi học cũng là bắt đầu giờ nghỉ trưa, mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Phù Lan đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Việt Cộng, North Korea cùng Lithuania đi lại chỗ nàng.
" Ngươi cùng chúng ta xuống nhà ăn đi? " Việt Cộng ôn hòa nói.
" Không đi." Nhớ lại ngày hôm qua dưới nhà ăn ồn ào cảnh tượng, Phù Lan dứt khoát từ chối.
" Vì sao a? "
" Không thích. " Không đợi bọn hắn bọn hắn mở miệng nàng xoay người rời đi
Tại sao không thích ? Hôm qua nàng rõ ràng còn theo Italian Empire xuống mà. Việt Cộng có chút ủ rũ nghĩ, hắn thấy hắn làm ca ca thật thất bại, lại bị muội muội ghét bỏ rồi. Nếu Phù Lan nghe được tiếng lòng hắn nàng chắc chắn sẽ nói ' ngươi nghĩ nhiều.'
North Korea buồn cười vỗ vỗ vai Việt Cộng, bên cạnh hắn Lithuania cũng cảm thấy buồn cười nhìn hắn, cả hai trong lòng có cùng một suy nghĩ.
' Cộng hắn chẳng lẽ là...muội khống ? '
' ... '
Liathuania quay sang nhìn nãy giờ không nói gì Russia hỏi.
" Russ, ngươi đi cùng sao? "
Russia trầm lãnh đối với biểu huynh của mình gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bốn người liền cầm tài liệu đi xuống nhà ăn.
-------- Một nơi khác --------
Phù Lan hiện tại có chút không biết đi đâu, nàng bây giờ rất mệt chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi, nếu đi tới chỗ cũ thế nào cũng bị tên ngốc kia làm phiền. Rối rấm một hồi cuối cùng nàng đã biết mình nên đi nơi nào rồi. Vừa yên tĩnh, vắng vẻ lại không ai làm phiền thì chỉ có...thư viện.
Sau hơn 15 phút đi bộ, Phù Lan cũng đến được nơi cần đến. Nhìn trước mắt rộng lớn hoa lệ thư viện, nàng chỉ có một ý nghĩ ' Nơi này hảo phiền ', thư viện của học viện nằm ở phía tây gần khu Chủ Nghĩa Tư Bản, còn khu vực nghiên cứu lại nằm ở phía Đông, làm nàng tốn một ít thời gian mới tới được. Der Zeitgeist quá rộng đi đến nơi nào cũng tốn khá nhiều thời gian, thật sự hảo phiền.
Hiện tại mặc dù là giờ nghỉ nhưng người trong thư viện cũng không quá nhiều, Phù Lan dạo bước qua các kệ sách, bỗng nàng dừng lại nhìn trên kệ một cuốn sách tên " Nền văn minh Sumer ", nghĩ tới tối qua cuốn " Sử thi Gilgamesh " nên nàng đã lấy cuốn sách đó và đi ra ngoài chọn một chỗ yên tĩnh, ít người để ý nhất ngồi xuống đọc.
...
Reng... reng... reng...
Vô học rồi, nhưng nàng hiện tại không nghĩ động a, nghĩ nghĩ nàng quyết định nghỉ buổi học chiều nay. Nhìn mọi người nhanh chóng về lớp, chỉ trong chốc lát nguyên tòa rộng lớn thư viện chỉ còn lại mình nàng và mấy người kiểm sách. Thế này càng tốt, nàng không thích quá nhiều người. Phù Lan tiếp tục chăm chú vào quyển sách của mình.
Nàng đang đọc tới một phần tư quyển sách thì cảm thấy mắt có chút nhức mỏi, xoa xoa đôi mắt rồi nằm dài lên bàn, yên tĩnh không khí cùng dịu mát gió nhẹ khiến nàng cảm thấy thật dễ chịu, Phù Lan mơ màng khép lại mắt chìm vào giấc ngủ. Nàng như vậy bình yên đi vào mộng đẹp mà không biết rằng hiện tại có hai người, à không là hai cái countryhumans đang rất lo cho nàng.
-------- Khu Chủ Nghĩa Đế Quốc -------
" Ngươi bị sao vậy, IE. " Third Reich nhìn Italian Empire nằm dài trên bàn, mắt thờ thẫn miệng lẩm bẩm ' Tìm không thấy, tìm không thấy ' tò mò hỏi.
" Còn gì nữa Boss, đương nhiên là bị mỹ nữ vứt bỏ rồi. " Japan Empire vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
" Mỹ nữ? Phù Lan? "
" Đúng v... "
" Ngươi nói ai bị vứt bỏ? " Italian Empire vừa nghe liền xù lông lên nhào tới Japan Empire.
" Nói chính là ngươi, ai kêu ngươi làm phiền nàng, nên chắc bị nàng ghét bỏ rồi." Nghe tới đây, Italian Empire liền buông Japan Empire ra buồn bực gục xuống bàn, cả người lâm vào bóng ma, ai oán nhìn hắn như một cái bị phu quân vứt bỏ oán phụ.
" Bị ghét bỏ, bị ghét bỏ... "
Japan Empire trừu trừu khóe miệng nhìn hắn, ngay cả Third Reich cũng có chút vô ngữ.
" Ách, ta chỉ đùa thôi, có thể nàng bận việc gì đó? " Japan Empire thấy hắn vậy liền không chọc hắn nữa.
" ... "
" JE nói đúng, nếu nàng ghét bỏ ngươi thì đã sớm vứt bỏ ngươi rồi, không cần chờ tới bây giờ. " Third Reich cũng mở miệng an ủi mặc dù trong lời nói có chút châm chọc.
" ... "
" Boss nói đúng, ta như thế hảo soái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Phù Phù sao có thể ghét bỏ ta được a~" Italian Empire đột đập bàn đứng dậy, tựa như ngộ ra điều gì đó, cả người đều phấn chấn nói.
" ... " Japan Empire và Third Reich.
" Ta đột nhiên cảm thấy Phù Lan nên vứt bỏ ngươi thì tốt hơn, vì ta cũng bắt đầu muốn ghét bỏ ngươi đâu. "
" Thật mất mặt. " Third Reich vẻ mặt đều là ghét bỏ.
" ... " Các ngươi rốt cuộc có phải ta bằng hữu không?
Như hiểu hắn ý tưởng, cả hai người đều nhìn Italian Empire với biểu cảm 'Ta không quen ngươi cái này tự luyến không biết xấu hổ gia hỏa'
" ... " Thật quá đáng, Phù Phù ngươi đang ở đâu, hảo bằng hữu của ngươi đang bị khi dễ a~
-------- Khu Chủ Nghĩa Xã Hội --------
Hiện giờ ở đây cũng có một con countryhumans đang mất bình tĩnh.
" Cộng, có lẽ nàng đang bận việc gì đó thôi. "
" Bận gì mà phải nghỉ học như thế chứ ?" Việt Cộng quay qua nhìn Lithuania giọng nói nôn nóng xen lẫn chút tức giận.
" Ngươi bình tĩnh, ngươi như vậy cũng không giúp gì được a. " North Korea thấy hắn phản ứng cũng nhanh chóng khuyên nhủ.
" Nhưng... "
" Cộng, nàng lớn rồi không phải trẻ con, hơn nữa ngươi không tin nàng sao? " Không để Việt Cộng mở miệng, China liền che vào cắt đứt hắn.
" ... "
Nghe vậy, Việt Cộng cũng dần ổn định lại, đúng vậy, nàng không còn là trước kia nàng, không phải là người sẽ khiến người khác lo lắng...chỉ là hắn vẫn không khống chế được mà lo cho nàng thôi.
" ... " China, Lithuania và North Korea ba người nhìn nhau thở dài.
' Không ngờ trình độ muội khống của Cộng lại ở mức báo động thế này a, thật đáng lo '
" Lão sư tới rồi, về chỗ đi Cộng, nàng sẽ không sao đâu. " Lithuania kéo Việt Cộng về chỗ.
" Cộng, Litva nói đúng, đừng lo lắng. " Hai người kia cũng lần lượt về chỗ của mình.
Việt Cộng có chút ủ rũ " ...Ta biết rồi. "
-------- 5:35 p.m --------
Phù Lan đang đi về lớp, nàng mới từ thư viện chạy qua, không ngờ lúc nãy nàng lại ngủ quên trong thư viện, tới hơn năm giờ mới tỉnh lại. Nghĩ tới đây, nàng liền bất mãn nhíu mày, từ khi nào nàng lại mất cảnh giác như thế này, có thể ở một nơi xa lạ mà ngủ lâu như vậy, thật làm người không cao hứng mà.
Tới nơi, nàng đẩy cửa đi vào, thấy trong lớp không có người, nàng không mấy để ý đi đến chỗ ngồi lại phát hiện cặp sách không thấy. Đang lúc khó hiểu thì một cái hỏa hồng thân ảnh bước vào, là China. Nàng ngẩng đầu lãnh đạm nhìn hắn, China cũng ngạc nhiên nhìn nàng nhưng sau đó hắn như hiểu ra điều gì nói.
" Của ngươi cặp sách, ca ca ngươi đang giữ. "
" Nga? " Phù Lan nghe hắn nói vậy liền không nghĩ nhiều, nếu Việt Cộng giữ thì hắn sẽ đem về cho nàng thôi, không cần nàng phải bận tâm đi tìm nữa. Bây giờ nàng cần đến Double Sweet ngay, nàng sắp trễ rồi.
" Cộng...còn đang trong học viện tìm ngươi, hắn rất lo cho ngươi. " Đợi nàng đi ngang qua China liền nói với nàng.
"...Ân." Nàng có chút kinh ngạc trước lời nói của hắn, dừng một chút rồi nàng tiếp tục bước đi.
China có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm theo hướng Phù Lan rời đi, không ai biết hắn hiện tại đang nghĩ gì.
Rời khỏi lớp học, Phù Lan vừa đi vừa nghĩ tới lời nói ban nãy của China, đi được một đoạn thì nàng dừng bước lấy ra điện thoại. Vào phần tin nhắn nàng ghi xuống ba chữ ' Không cần tìm ' ...nghĩ nghĩ nàng lại ghi thêm ' Ta không sao ', kéo danh bạ bấm vào tên Việt Cộng rồi gửi đi. Xong chuyện nàng bỏ điện thoại trở lại túi áo sau đó nhanh chóng chạy tới Double Sweet, nàng thật sự sắp trễ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro