chương 4

lời nói -"..."
Suy nghĩ -'.....'

-----------------------------------------
/Rầm/ ... / Rầm/

-" Việt Nam cô ra ngoài này ngay cho tôi !"

Tiếng hét chói tai vang lên làm cho cô tỉnh giấc. Thật là quá chịu nổi cô mệt mỏi ngồi dậy khỏi giường cất tiếng gọi :

-" Hệ thống"

-" Có chuyện gì vậy thưa kí chủ?"

Cỗ máy nhỏ nhỏ xinh xinh hiện ra trước mắt, cô bực bội hỏi:

-" Tên nào đang sủa ầm ĩ ngoài kia thế?"

-" Là Cambodia ạ. Một trong những dàn hậu cung của Palavely."

-" Ngươi có biết hắn ta tới đây để làm gì không?"

-" Để gây sự với kí chủ, vì Palavely bị Ussr trách mắng và bắt cô ta chạy mười vòng sân khiến cô ấy vào bệnh xá vì say nắng ạ."

-" Thế hắn đứng ở đây bao lâu rồi?"

-" Tầm 10 phút rồi ạ."

-" Rồi ngươi đi đi."

Cỗ máy ấy thắc mắc:

-" Thế trong tình huống này thì kí chủ sẽ làm gì vậy ạ?"

Cô nhún vai:

-" Để cho hắn sủa đến khi nào mệt thì thôi."

Cỗ máy bất lực liền bay đi. Còn cô mở không gian của vòng cổ lấy một chiếc máy nghe nhạc và một quyển sách ra. Rồi tự pha một tách trà nhâm nhi hưởng thụ cuộc sống. Hương trà hoa sen thơm lừng, ấm nóng. Cô nhấp một ngụm đeo tai nghe lên nghe nhạc lâu lâu lại đeo nút bịt tai lại để đọc sách.

Tại sao cô lại không ra mở cửa để nói chuyện đàng hoàng với hắn? Chẳng lẽ cô lại sợ sao? Không, tất nhiên là không bao giờ rồi! Biết vì sao không? Vì, tại sao cô lại phải đi nói chuyện với những tên không có não và đang bị mù quáng trong tình yêu chứ? Thật nực cười mở cửa cho hắn để xem họ diễn kịch câm cho cô xem ư? Và để cô bị lôi xuống bùn cho họ ngoi lên à?

Cô mặc kệ tên Cambodia ngoài cửa múa tay múa chân, và lặp lại những lời gây ô nhiễm bầu không khí. Cô ung dung thưởng thức trà hoa sen.Hắn tưởng mình là tổng tài chắc.Sau khi đọc được nửa quyển sách và nghe một số bản nhạc cô bỏ tai nghe ra thấy bên ngoài đã vơi đi những tiếng ồn ào cô lại hỏi hệ thống:

-" Hệ thống! Hắn ta giờ sao rồi?"

-" Hắn vừa bị Ussr phạt chạy năm mười vòng quanh sân rồi! "

-" Ôi trời, gấp năm lần chứ mấy. Mong hắn không bị nằm liệt giường một năm!" Cô mỉa mai : " Thế là anh hùng được về với vòng tay của mỹ nhân che chở rồi nhé!"

Cô xem lại vết thương ở chân. Băng bó lại vươn vai rồi rời khỏi phòng. Dù sao cả buổi sáng chưa ăn gì khiến cô đói meo rồi. Công nhận để Ussr ra mặt có khác. Giờ cô không phải đồ thừa nữa rồi.

-'Cứ coi đây là một chiến thắng nhỏ trong kế hoạch sống sót đi ha!" Cô vui vẻ cầm khay thức ăn nóng hổi đi về góc khuất lúc sáng. Ăn xong cô đứng dậy dọn bát đũa và đi ra khỏi nhà ăn.

-'Cảm thấy thế giới này cứ bị cấn cấn thế nào ý nhỉ.' Cô nghĩ bụng ' Rõ ràng là Cambodia tham gia vào các nước xã hội chủ nghĩa vào năm 1975 cơ mà.'

Thôi dù sao thì đây là thế giới tiểu thuyết mà nhỉ có phải thế giới của cô đâu! Cô khoan thai bước đi trên hành lang mọi hôm đông nghịt người nhưng hôm nay lại vắng vẻ đến lạ thường, tiếng bước chân của cô vang lên đều đều trên sàn gạch lạnh lẽo, đi qua sân tập luyện đến đài phun nước. Là nơi có cánh đồng hoa hướng dương và cạnh đó là một cái hồ nước khá sâu. Cánh đồng hoa cùng mặt hồ tĩnh lặng hòa với ánh mặt trời tạo nên khung cảnh mơ mộng, nên thơ.

Cô nhắm mắt cảm nhận sự bình yên trước mặt bỗng nhiên có tiếng nô đùa của trẻ con, tiếng chạy nhảy, tiếng cười giòn rã của tụi trẻ làm lòng cô vơi đi nỗi nhớ nhà. Cô mở mắt, bốn bóng hình quen thuộc hiện ra. Là con của Ussr. Tụi trẻ tươi cười với nhau chạy ngược chiều với chỗ cô đang đứng.

Bỗng nhiên đồng tử của cô co rút lại chạy về phía bọn trẻ cùng lúc đó một tiếng tủm vang lên, một đứa trẻ bị rơi xuống cái hồ sâu. Ba đứa còn lại hốt hoảng đứng chôn chân tại chỗ không biết phải làm gì. Không chần chừ cô lao thẳng xuống hồ cứu đứa trẻ lên, đứa trẻ bị sặc nước ho sặc ánh mắt mơ hồ nhìn người trước mắt. Cô kiểm tra thân nhiệt, nhịp tim, hô hấp nhân tạo cho đứa trẻ.

Một lúc sau đứa trẻ tỉnh dậy cô mới thở phào nhẹ nhõm. Ba đứa còn lại len lén nhìn cô vì sợ mắng. Cô thở dài:

-" May là các em không sao nhưng lần sau các em nhớ phải cẩn thận hơn nghe chưa, không được chạy nhảy ở chỗ có nước sâu. Và khi có người bị đuối nước các em cần phải tìm sự giúp đỡ của người lớn không tự ý nhảy xuống cứu người bị nạn."

Bọn trẻ cúi mặt còn đứa trẻ cô vừa cứu chớp chớp mắt nhìn cô. Nó nhẹ nhàng:

- " Em cảm ơn chị ạ!" Thấy cô gật đầu mỉm cười với mình nó nói tiếp" Vậy chị tên là gì vậy ạ? Em là Ukraina" Ukraina chỉ vào ba đứa trẻ kia giới thiệu:

-" Còn đây là các anh chị của em. Đây là Belarus, Estonia và Latvia."

-" Chị là Việt Nam cứ gọi chị là Vy là được" Cô mỉm cười xoa đầu bọn chúng rồi nhẹ nhàng khuyên: " Thôi giờ em về thay áo đi kẻo lại cảm lạnh giờ!"

Cô định đứng lên về phòng mình nhưng một bàn tay nhỏ bé nắm lấy gấu áo của cô lí nhí nói:

-" Liệu ngày mai chị có thể chơi với tụi em được không?" Ánh mắt của Belarus nhìn cô mang theo ít hy vọng. Thấy vậy những đứa trẻ còn lại đều ngước nhìn cô nín thở chờ đợi câu trả lời. Trái tim của cô đang tan chảy vì những đứa trẻ trước mặt. Cô gật đầu đồng ý. Còn những đứa trẻ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cô rút ra chiếc khăn tắm từ chiếc vòng đưa cho Ukraina rồi vẫy tay chào tạm biệt với tụi nhỏ.
.

.

.

Bây giờ cũng là thời gian tập luyện cho binh lính ở sân tập cô đi ngang qua, bộ dạng ướt như chuột lột làm ai cũng phải ngoái nhìn. Cô vờ như không để ý nhưng ánh mắt lại chạm phải Russia người đang huấn luyện cho binh lính với những bài tập khiến ai cũng phải khóc ròng.

-" Này cô kia hôm nay cô trốn luyện tập phải không?" Chàng trai tóc bạch kim nói giọng lạnh như băng.

-" Không, hôm nay tôi được nghỉ nên không phải tập luyện."

-" Làm sao tôi biết là cô có được nghỉ hay không?" Russia hỏi ánh mắt dò xét.

-" Anh có thể hỏi boss mà, boss là người phê chuẩn cho tôi nghỉ." Nói rồi cô đi tiếp không để cậu ta hỏi thêm bất kì một câu nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro