Đằng Sau Ánh Đèn (Hằng Nga Tiên Tử) phần cuối

Đằng Sau Ánh Đèn

Từ lần gặp đó, giữa họ hình thành một mối liên kết dịu dàng. Tóc Tiên dần mở lòng. Cô quen với việc nhắn tin hỏi han Minh Hằng mỗi tối. Có những hôm, họ gặp nhau chỉ để cùng ăn một bữa cơm đơn giản, hay lặng lẽ ngồi trên sân thượng nghe nhạc. Minh Hằng không bao giờ hỏi quá nhiều, chị chỉ kiên nhẫn bên cạnh, như một mái hiên bình yên giữa giông gió.

Tóc Tiên từng nghĩ, nếu có một người hiểu được mình trong đời, thì chắc là chị.

Nhưng bình yên chẳng kéo dài.

Một clip cắt ghép ác ý lan truyền chóng mặt, khiến Tóc Tiên bị đẩy vào tâm bão dư luận. Những câu chữ cay nghiệt xuất hiện dày đặc: “Đúng là giả tạo mà.” – “Nói đạo lý mà sống chẳng ra gì.” – “Đáng đời.”

Người ta không cần biết thật giả. Họ chỉ cần có lý do để chĩa mũi dao vào ai đó.

Tóc Tiên không phản bác, không lên tiếng. Cô lặng lẽ xóa hết mạng xã hội, dọn dẹp phòng ngủ, gấp gọn từng bộ đồ như thể đang chuẩn bị cho một chuyến đi dài.

Đêm mưa hôm đó, cô đứng trước gương, cố gắng mỉm cười thêm một lần. Rồi rời đi.

Tin tức Tóc Tiên qua đời khiến cả showbiz rúng động. Báo chí đưa tin, khán giả tiếc nuối, những bình luận thương xót ngập tràn mạng xã hội — nhưng tất cả đã quá muộn.

Minh Hằng chết lặng khi đọc bức thư cuối cùng của cô để lại:

> “Em mệt rồi… Nhưng cảm ơn chị. Vì đã nhìn thấy em.”

Cầm bức thư run rẩy trong tay, Minh Hằng không khóc. Chị chỉ ngồi yên trong căn phòng quen thuộc nơi hai người từng trò chuyện, từng cùng nhau cười, cùng nhau im lặng. Cơn đau dồn nén khiến tim chị như nghẹn lại.

Và rồi, chị bắt đầu lặng lẽ tìm kiếm.

Minh Hằng lần theo từng nguồn đăng clip, từng bình luận đầu tiên, từng chi tiết vụn vặt. Chị cẩn thận soi xét từng khung hình, từng âm thanh lệch pha. Mỗi một phát hiện mới như nhát cắt vào lòng.

Đoạn clip đó... là giả.

Một nhóm antifan đã có chủ đích hạ bệ Tóc Tiên. Chúng bóp méo lời nói, cắt ghép ngữ cảnh, đẩy mạnh truyền thông và tạo ra một làn sóng công kích chỉ để thỏa mãn sự thù ghét vô nghĩa. Một cuộc hành quyết tinh thần — và Tóc Tiên là nạn nhân.

Minh Hằng không khóc. Nhưng đôi mắt chị đỏ hoe mỗi khi xem lại những đoạn clip cũ, nơi Tóc Tiên cười thật lòng, ánh mắt sáng lên mỗi khi gọi chị là "người đặc biệt".

Chị gửi toàn bộ bằng chứng cho luật sư và quản lý của Tóc Tiên. Không phải để trả thù. Mà là để giành lại sự trong sạch cho một người đã không còn đủ sức tự bảo vệ mình.

Vài ngày sau, sự thật được công bố.

Tóc Tiên không hề sai. Cô đã chịu đựng trầm cảm suốt nhiều năm, nhưng vẫn cố gắng sống, cố gắng làm nghề, cố gắng cười. Những lời mỉa mai tưởng chừng vô hại đã trở thành giọt nước tràn ly, đẩy cô rơi khỏi mép vực cuối cùng.

Dư luận quay đầu. Họ tiếc thương, rơi nước mắt, viết những bài dài đầy cảm xúc. Nhưng người cần nghe lời xin lỗi thì đã chẳng còn.

Minh Hằng không nói gì.

Chị chỉ đến nơi Tóc Tiên yên nghỉ, đặt một đóa hướng dương — loài hoa cô từng nói “giống chị nhất” — xuống mộ. Gió thổi nhẹ qua, lặng lẽ cuốn theo giọt nước mắt không kịp rơi.

Minh Hằng ngồi bên cạnh thật lâu, tay siết chặt bức thư cũ. Và rồi, khẽ thì thầm qua hơi thở:

> “Giá như… em nói với chị sớm hơn một chút thôi.”

Phía xa, nắng bắt đầu nhạt dần sau những tầng mây xám.

Và ở đâu đó trong cơn gió thổi qua, có tiếng ai nghẹn ngào — như một lời cảnh tỉnh âm thầm giữa thế gian đầy phán xét:

"Dư luận có thể là ánh sáng… nhưng cũng có thể là con dao vô hình, từng nhát cắt nhẹ nhàng giết chết một tâm hồn đã kiệt sức. Một người từng rạng rỡ cũng có thể chọn cách giải thoát cực đoan nhất… chỉ vì những lời không đáng.”















Coi nhớ like ủng hộ tui nha các người đẹppp🌷🌷 . Tui thấy có quá trời lượt xem mà bình chọn có chút xíu à nản thiệt lun á .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro