Chap 8: I HATE YOU, I LOVE YOU (1/2)

VOTE và FOLLOW để nhận được thông báo về truyện nhanh hơn :>
___________
Jisoo dán mắt vào bóng lưng Rosé, người dần khuất bóng. Cô ấy thực sự rời khỏi cô để ngủ một mình tối nay. Cô gái lớn hơn thở dài, không có gì có thể nổi ngăn Sóc chuột khi đang lạnh lùng cả. Em ấy nổi điên rồi, và cô chính là lý do. Mặc dù cô không có ý làm Rosé thất vọng, nhưng cô gái trẻ đã mất bình tĩnh. Rosé thường rất bình tĩnh, nhưng tối nay cô ấy đã đạt đến giới hạn.

Jisoo gắng gượng lấy tất cả sức mạnh mình để đứng dậy. Cô lấy chất lỏng IV và mang theo, sải bước ra phòng ngủ và tìm Rosé. Với hy vọng rằng mọi thứ có thể được sửa chữa càng sớm càng tốt.

Feeling used
But I'm still missing you
And I can't see the end of this
Just wanna feel your kiss
Against my lips

Rosé vừa chạy vào cửa phòng làm việc thì một bóng hình nhỏ bé dựa vào khung trong khi mang chất lỏng IV. Khuôn mặt thường lệ của Jisoo đã tái nhợt và giờ đây thì lại còn nhợt nhạt hơn. Cô gái lớn hơn lẩm bẩm tên của cô khiến Rosé thở dài.

- "Chaeng... Chị xin lỗi..."

- "Soo-ah..." Cô tiến tới Jisoo vì thế cô gái lớn có thể tựa người vào
- "Chị cần nghỉ ngơi."

- "Chị không thể..." Jisoo ngẩng đầu lên và bắt gặp em ấy nhìn cô chằm chằm
- "Chị không thể ngủ được nếu em vẫn còn giận"

- "Em không giận. Em chỉ lo lắng.."

- "Xin lỗi," Jisoo lẩm bẩm lần nữa. Cô đỡ lấy đầu bằng cánh tay. Trông như đầu cô đang rất đau lúc này.

- "Về phòng thôi," Rosé nói trong khi lấy chất lỏng IV từ tay của chị. Cô giúp bạn gái đến phòng ngủ của họ.

Rosé đặt cơ thể của chị lên nệm trong khi chúc cô ngủ ngon. Jisoo thất vọng, em ấy lại một lần nữa để cô một mình. Lý do là, Rosé cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng lên. Nó làm cô đau đớn, cô chạy đi tìm túi của mình và may thay, cô đã tìm thấy thuốc. Cô nuốt nước bọt và tay nắm chặt lấy chiếc ghế dài.

- "Gosh..."

Cơn đau đang trở nên đau đớn hơn, khi cô mở tin tức về chị và nhóm fangirl của chị. Điều đó rất bình thường, nhưng với tình trạng của cô bây giờ, nó trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Hơn nữa, đầu tiên.. cô cảm thấy mình như 'thừa thãi'. Tâm trí cô bị chiếm giữ, cô không thể kiểm soát bản thân.

- "Soo.. Jisoo" Rosé lẩm bẩm một mình, tên người không thể nghe thấy cô bây giờ.

And now all this time
Is passing by
But I still can't seem to tell you why
It hurts me every time I see you
Realize how much I need you

- "Ổn rồi" Bác sĩ nói sau khi tháo IV gắn ở cánh tay Jisoo. Chị quản lí mỉn cười và bác sĩ xin phép đi trước.

- "Chaeng đâu rồi, unnie?" Jisoo hỏi lúc quản lí giúp cô đứng dậy.

- "Em ấy ngủ ở ở ghế đấy."

- "Ghế? Làm sao-?"

- "Chị không biết, khi vào đây bằng thẻ của em tối qua, chị đã thấy em ấy nằm đấy. Chị không muốn làm phiền, em ấy trông có vẻ mệt."

- "Cậu ấy chắc.."

- "Dù sao thì, chị mua một số đồ ăn cho em và Chaeyoung này. Chị để ở trong bếp đấy. Bây giờ chị cần đi, ở một mình em có ổn không?"

- "Được ạ, gặp chị ngày mai."

I hate you, I love you,
I hate that I love you
Don't want to but I can't put nobody else above you

Đầu của Jisoo không nặng nề như đêm qua. Cô có thể đi bộ đúng cách vào phòng khách nơi cô gái của mình đang ngủ. Cô nhíu mày, Rosé luôn bừa bộn như vậy sao? Có vẻ như túi của cô ấy bị lục tung và điện thoại...

Yeah, điện thoại của cô ấy đang nằm trên sàn nhà, thật kì lạ. Cô quỳ xuống lấy điện thoại của em ấy. Cô mở khóa điện thoại và thấy bức ảnh selfie dễ thương của họ là hình nền của em. Khi cô mở trang cuối cùng mà em ấy nhìn vào điện thoại, cô nhíu mày. Rosé đã xem tin tức của cô đêm qua, về việc thành viên của Red Velvet là fangirl của cô ấy, cả Hong Suzu. Thêm thành viên của Twice nữa.

Jisoo rời mắt khỏi điện thoại của em và thấy thuốc bị phân tán ra khắp nơi, em ấy có thể uống thuốc bình thường khi cô ấy run rẩy như thế không? Là bạn gái tốt, Jisoo quyết định dọn dẹp mớ hỗn độn. Khi cô lấy túi của em, cô tìm thấy ảnh của mình. Em luôn chu đáo với những điều nhỏ nhặt như thế. Cũng trên ví của cô ấy, cô lần nữa có thể tìm thấy ảnh của mình.

- "Mình chưa bao giờ biết rằng em ấy cần uống nhiều thuốc như thế này," Cô lẩm bẩm khi cô cầm túi thuốc và đọc từng nhãn một. Gần 7 loại thuốc mà em ấy cần uống mỗi ngày.

- "Jisoo, chị đang làm gì vậy?"

I hate you, I love you,
I hate that I want you
You want her, you need her
And I'll never be her

Bây giờ, Rosé bị sốc sau khi thấy bạn gái đứng cạnh trong khi cầm thuốc của cô. Cô thực sự rất lo lắng, nếu chị ấy biết cách giải tỏa cơn giận của mình, chị ấy sẽ ném mọi thứ ở căn phòng này cho coi.

- "Chị đã nói em rồi." Jisoo hướng ánh mắt lạnh lùng chằm chằm vào cô, người đang đứng khó khăn

- "Sao em lại bướng bỉnh như vậy?"

- "Jisoo..." Cô nuốt khan một cách lo lắng.

- "Tại sao em lại xem tin về chị. Sao em lại bướng bỉnh, đến đây dù em rất mệt mỏi? Tại sao?!" Jisoo lên giọng, khiến cô không nói lên lời. Đối với một người bị ngất hôm qua, chị ấy thực sự có quá nhiều sức mạnh để hét vào cô.

- "Vì em nhớ chị!" Cô bùng phát cơn giận, vuốt tóc trong khi hét lên với chị

- "Em nhớ chị! Và chị khiến em như thừa thãi. Tại sao?! Tại sao hả?"

- "Chị đã nói với em là chị bận!" Jisoo cũng hét vào cô, rồi ngay lập tức hối hận

-"Chaeng, chị x-..."

Rosé thả mình xuống chiếc ghế dài, mặt vùi vào cánh tay. Vai cô run cả lên, Jisoo biết em đang khóc và cô không thể chịu được khi thấy nước mắt của em.

- "Chaeng...," Cô quỳ xuống trước mặt em.

- "Đi đi..." Rosé nức nở nói

- "Em ghét chị. Thực sự rất ghét chị."

Jisoo di chuyển đến bên cạnh em, quấn eo bằng cánh tay của cô. Dần dần, cô kéo em vào lòng, cô gái trẻ không chống cự. Em vùi mặt vào ngực của cô và khóc to hơn. Cô gái lớn hơn hôn lên đầu em, ngửi lấy mùi hương dầu gội.

- "Chị cũng nhớ em nhiều," Cô thì thầm

- "Chị nhớ em nhiều hơn em nghĩ đấy."

Tiếng khóc của Rosé giờ đã biến thành tiếng sụt sịt, là tín hiệu rằng cô gái trẻ bây giờ đã bình tĩnh hơn trước.

-"Đều khó cho cả hai chúng ta," Jisoo nói lần nữa.

- "Chúng ta nhớ nhau nhưng không có thời gian bên nhau. Nó rất bình thường mà, Chaeng?."

- "Nhưng cục cưng này, sao em không tin tưởng chị? Sao em lại nhìn vào tin tức?" Jisoo tự kéo mình ra khỏi cái ôm và khiến em phải đối mặt với cô ấy. Cô cúi xuống và hôn lên trán em, một nụ hôn dài.

- "Cho em một lý do đi, Soo. Cho em biết lý do tại sao chúng ta nên sống như thế này đi?" Rosé nói trong tiếng nấc.

- "Bởi vì chị yêu em rất nhiều. Chị sẽ không đánh mất em đâu." Jisoo nói

- "Em là lý do tại sao chị vẫn ở đây, với tư cách là Kim Jisoo."

Rosé không trả lời. Cô chỉ cúi xuống gần hơn để ôm chị lần nữa và để mùi hương vani làm dịu cô xuống.

I miss you when I can't sleep
Or right after coffee
Or right when I can't eat
I miss you in my front seat
Still got sand in my sweaters
From nights we don't remember

Sau sự cố tại căn hộ của họ tuần trước, mối quan hệ của hai người dường như trở lại bình thường. Họ chưa có cơ hội gặp nhau vì Jisoo có rất nhiều lịch trình liên quan đến album mới nhất của cô. Rosé cũng chuẩn bị cho bộ ảnh sưu tập Mùa xuân của mình, sẽ phát hành vào cuối tháng.

Sinh nhật của Jisoo có vẻ rất đơn giản. Rosé khăng khăng đòi ăn tối nhưng chị đã nói rằng bữa tối đơn giản tại căn hộ cũng không sao miễn là họ ở bên nhau. Jisoo lần nữa lôi ra lý do sức khỏe của em ra để khiến cô gái trẻ chấp nhận lời đề nghị ăn tối tại căn hộ.

- "Không có gì đáng buồn cả, cưng." Jisoo hôn lên trán em khi cô gái trẻ khuấy khuấy carbonara. Jisoo, người ngồi bên cạnh cô chỉ cười thầm khi thấy hành động đáng yêu của cô.

- "Đã lâu lắm rồi chị không thấy em quá bám víu và hư hỏng đấy," Jisoo vuốt ve má em

- "Cục cưng đừng bĩu môi mà."

- "Chúng ta chưa lần nào gặp nhau sau chuyện đó. Em nên vui khi gặp chị nhưng chị đúng thật là cô nhóc chán ngắt."

- "Miễn là chị được ở cùng em thôi Chaeng," Jisoo kéo đôi môi của cô từ mũi đến đôi môi của em rồi gửi tới một nụ hôn khác.

- "Tên lẻo mép," Rosé đặt nĩa xuống và quàng tay lên cổ của Jisoo

- "Nghe nói chị có thêm hình xăm?"

Jisoo khoe ngón tay của mình, chữ F được in ở đó.

- "Nó có nghĩa gì vậy?" Rosé hỏi trong khi chị rúc mũi họ vào nhau.

- "Em đoán xem."

- "Forever?"

- "No! "

- "Facebook~~~"

- "Yahhh, Chaeng em nghiêm túc đoán đi mà" Jisoo nhéo mũi em

- "Ừm, vậy chắc là fine? "

- "Ừ." Jisoo nghiêng đầu lần nữa và hôn lên môi em

- "Vì chúng ta sẽ tốt thôi."

- "Hmm." Rosé nhắm mắt lại khi hơi thở của chị chạm vào mặt cô

- "Chúc mừng sinh nhật."

- "Quà của chị đâu?" Jisoo cười ngờ nghệch.

- "Me??? " Rosé cười

- "Trên xe của chị đấy ngốc. Chị thậm chí còn không nhận ra khi em đặt một hộp lớn sau xe lúc trước."

- "Nhưng chị thích em là quà của chị tối nay."

Jisoo di chuyển cánh tay của mình đến mông của em và từ từ đưa cô lên cao. Cô gái trẻ khoanh chân bám trên eo chị. Jisoo tiến đến hôn lấy em và cô gái trẻ hôn lại sâu hơn.
Giống như Kim Jisoo muốn cho tối nay, Park Chaeyoung là món quà tuyệt nhất của cô trong năm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro