Phạm vi gần nhất

-Bùi Lan Hương, hân hạnh được hợp tác!

Lời nói thốt ra nhẹ bẫng.

Lan Hương thì vẫn đang đơ ra, chả nghĩ rằng mình sẽ bị con người đáng ghét kia khuất phục. Bố nàng thì đứng kế bên cười, trông có vẻ hài lòng lắm. Nàng vừa thẹn, lại vừa cáu nên liền hậm hực ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi ông Bùi và Ái Phương. Ông Bùi nhẹ lên tiếng.

-Con bé, trông cậy cả vào cô

Vẫn là vẻ mặt không cảm xúc, Ái Phương gật nhẹ đầu nhưng lại đầy sự chắc chắn.

Lan Hương vẫn chưa tin là mình mới bị quay mòng mòng bởi những thứ vừa xảy ra nãy giờ. Giờ nàng chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Ngồi lên xe, tưởng rằng tài xế đã có sẵn trong đó như mọi khi, nhưng hôm nay thì không. Trong xe chả có ai cả.

Đang ngó nghiêng ra ngoài xem bác ấy có đi hút thuốc hay ăn trưa gì không thì bỗng cửa xe bật mở. Thân ảnh đáng ghét đấy, làm thế nào mà lại đứng đó ?

-Xuống xe đi!

-Cô có quyền gì ra lệnh tôi?

-Nếu cô muốn đợi khô xác ở đây, thì cứ tiếp tục!

Lại nữa, mở miệng ra là không khiến người ta không cáu là không được. Đường đường là đệ nhất minh tinh, con gái chủ tịch tập đoàn lớn nhì thì không cái nào lớn nhất ở Việt Nam, giờ lại bị nữ vệ sĩ thối tha kia bắt nạt sao ?

-Không xuống, nhất quyết không xuống.

15 phút sau

Cửa xe mở ra, Ái Phương thì đã không còn đứng đó. Thở phào, thật là rảnh nợ, nàng nghĩ ngợi gì đó rồi nhẹ nhàng bước xuống xe. Nhưng chả biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì nữa, từ lúc gặp cô ta là hết thấy may mắn nổi. Lan Hương bước ra ngoài, không để ý mà vấp phải cửa xe. Điều duy nhất nàng nghĩ được lúc đó, là bản mặt nàng sẽ ịn đẹp trên nền đất.

Chờ đợi cú lọt hố, nhưng không thấy đâu, chỉ thấy một nguồn nhiệt ở phía trước, đón nàng gọn vào lòng. Lan Hương bất động trong vòng tay người ấy, không hiểu sao nơi này lại ấm vậy. Mùi hương dịu dịu cũng thi nhau thâm nhập vào mũi nàng khiến nàng như đang
say.

-Tưởng không xuống?

Tiếng nói làm cho Lan Hương tỉnh mộng. Này.. đừng nói, đây là cô ta. Giật nảy mình lên, cảm giác ấm áp cũng theo đó mà bay mất. Nàng đẩy mạnh Ái Phương ra. Ái Phương cũng không để ý lắm, thuận tay mà kéo Lan Hương ra chỗ xe mình .

-Cái gì đây ?

-Từ giờ đi xe của tôi.

Nói rồi cũng mở sẵn cửa ghế phụ chờ Lan Hương bước vào. Định mở miệng từ chối, nhưng Ái Phương đã chặn họng

-Cô muốn vào lại cái xe kia rồi ngã vào vòng tay tôi lần nữa đúng không?

Câu nói rất thật, người thốt ra câu nói cũng đeo cái bản mặt chả bỡn cợt gì. Miễn cưỡng trong sự hậm hực, Lan Hương chấp nhận ngồi vào trong. Rồi sau đó
Ái Phương cũng ngồi vào ghế lái, cài dây an toàn. Nhìn sang người bên cạnh còn đang quay ra cửa mà cáu, lòng cô chợt buồn cười. Nhưng mặt vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến.

-Cần tôi cài hộ dây an toàn?

-Cô không phải mẹ tôi !

Nói rồi Lan Hương đem dây an toàn cài vào, nàng vẫn không thèm nhìn mặt Ái Phương một lần.

Xong xuôi, cô khởi động máy rồi đưa nàng về nhà.

Lan Hương thấy xe đã đỗ lại ở trước cửa nhà liền nhanh chóng chóng bước xuống. Nàng không thể ở trên cái xe này lâu hơn được nữa. Một mạch bước xuống, một mạch phi thẳng vào nhà, không thèm nhìn mặt ai đó.

Ái Phương nhìn theo, không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa xe mình vào gara, rồi mở cốp xe lấy ra một cặp hành lý nhỏ. Không nhanh không chậm bước tới trước cửa nhà Lan Hương mà bấm chuông. Chỉ vài phút sau, có tiếng đáp lại.

-Ai đó ?

Ái Phương không trả lời chỉ đứng đó đợi cửa mở ra. Lan Hương thì không thấy ai đáp, liền nhón chân nhìn qua cái kính nhỏ để thấy được bên ngoài.

-Quái đảng, lại là cô ta.

-Lại là cô à ??

-Cô có thể yên tâm mở cửa được rồi

-Là cô thì tôi chả có gì là yên tâm được cả !

-Cho phép cô nói lại đấy.

Lan Hương chả thèm cãi tay đôi với Ái Phương nữa, mặc kệ cô ở ngoài mà một mạch đi lên gác tắm.

Đêm đó, nàng lên giường ngủ mà trong lòng cứ thấy có gì đó không ốn. Mặc kệ cảm giác bồn chồn, nàng nhắm chặt mắt bắt mình đi vào giấc ngủ. Mới thiu thiu ngủ được không lâu...

*RẦM RẦM XẸT XẸT*

Tiếng sấm sét chói tai vang lên, lúc Lan Hương ngước ra ngoài thì trời đã đang mưa to rồi. Lờ đi và ngủ tiếp, để rồi tiếng sấm lại một lần nữa đánh thức nàng.
Ngoài kia mưa như trút nước, và hình ảnh cái thứ đáng ghét kia lại hiện lên. Lan Hương chợt nhớ tới điều gì đó

-Đừng nói với mình là cô ta vẫn..

Mau chóng mở rèm nhìn xuống.

-Trời ơi, cô ta điên rồi.

Thật nhanh chóng bước xuống giường, khoác tạm cái áo khoác mỏng rồi chạy xuống. Chính bản thân nàng cũng không nhận ra, mình vừa mới lo lắng cho cô ấy. Cũng không nhận ra rằng tại sao mình lại gấp gáp như vậy.

*Cạch*

Cánh cửa được mở ra, trước mặt Lan Hương là tấm lưng ấy, giờ đã có phần ướt nhẹp rồi. Nhà cô có mái hiên, nhưng nó không được to lắm, có che thì cũng chỉ che được cho nửa người, hắt thì vẫn bị hắt, chưa kể là mưa to như vậy.

-Phan Lê Ái Phương! Cô bị điên hay sao mà còn ở đây!

Giọng nói đầy gắt gỏng, nhưng xen lẫn trong đó, là sự quan tâm mà chính nàng cũng không biết.

-Bảo vệ Hương, trong phạm vi gần nhất.

Lời nói tuy cộc lốc, nhưng lại làm Lan Hương ấm lòng đến kì lạ. Trước giờ chưa có ai đối với nàng như vậy. Vệ sĩ nào cũng chỉ xuất hiện khi có event đông người, quản lý thì cũng chỉ ở cạnh mình vào ban ngày, khi đi làm. Còn bây giờ là 11 giờ đêm, có người vẫn đứng trước cửa dù trời có mưa to để bảo vệ cho an nguy của mình. Không ấm áp là không thể.

Nhẹ lách người ra để đủ một khoảng trống cho
Ái Phương vào.

-Cô muốn bị ốm hả ?

Hiểu ý, Ái Phương bước vào nhà cầm theo túi đồ. Cửa được đóng lại, cô cười nhẹ, nụ cười chỉ vỏn vẹn vài tích tắc.

-Thì ra, cô cũng không ghét tôi lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro