Chương 37: Chiến hỏa bắn ra không thể thu hồi
Chu Di Hân rất muốn bước một bước tới trước vẻ mặt tươi cười xấu xa của Trần Kha, bóp cổ nàng chất vấn nàng, lúc mình vừa mới đi ra WC vừa thấy Trần Kha cúp điện thoại, có phải là đang gọi cho Bách Hân Dư không.
Nhưng điều này cũng không phải vấn đề chính để nàng quan tâm, mà là lướt qua Trần Kha, lẹp xẹp đôi dép, chạy xuống dưới lầu.
“Ai, đại tiểu thư, bồ cẩn thận một chút.” Bộ dáng Chu Di Hân lòng như lửa đốt làm Trần Kha cười khẽ, nàng cuối cùng không quên ý xấu trêu đùa một câu, nói xong liền thấy Chu Di Hân rõ ràng muốn trẹo chân, tức giận quay đầu lườm nàng.
Cẩn thận là cái gì, có thể ăn sao? Có thể giúp mình đem Bách Hân Dư từ chỗ nào tới về lại chỗ đó sao? Không thể đâu, vậy bồ còn nói nhảm vậy làm gì!
Chu Di Hân trong lòng hung hăng mắng mỏ, chân cũng bước nhanh hơn, không chờ má Triệu mở cửa, Chu Di Hân cũng đã giành chạy ra trước.
Đứng trong hoa viên, Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư ngoài cửa, cũng không vội vã mở cửa, chỉ dựa cửa hỏi: “Sao cô tới đây?”
“Chẳng lẽ tôi không thể tới?” Chu Di Hân mở cửa, Bách Hân Dư cũng không thúc giục nàng, cô chỉ yên lặng đứng ngoài cửa, cách cánh cửa đầy hoa văn tinh xảo nhìn Chu Di Hân , thản nhiên cong khóe miệng cười rộ lên.
“Ừ, tốt nhất đừng tới.” Mẹ Chu lúc này đã thò đầu ra thấy Bách Hân Dư, Chu Di Hân tức giận nói xong, chậm rãi mở cửa, để cho Bách Hân Dư vào.
“Trước khi tan tầm tôi nhớ tôi có hỏi cô có muốn cùng về không mà, là chính cô ngạo kiều nói không cần.” Lúc đi ngang qua người Chu Di Hân, gặp mẹ Chu đang muốn đi tới, không quan tâm Chu Di Hân còn đứng ngay cửa.
Đóng cửa, Chu Di Hân nhớ lại hình như Bách Hân Dư thật có nói qua, mà nàng cũng thật sự mạnh miệng từ chối, nhớ tới đó, hẳn là mẹ Chu hiểu tính nàng, nên mới thông báo riêng cho Bách Hân Dư. Nghĩ vậy, Chu Di Hân đau đầu nhìn mẹ Chu lôi kéo Bách Hân Dư vào nhà, đi nhanh đuổi theo hai người.
Đuổi theo vào, Bách Hân Dư đang đứng đổi giày, động tác không nhanh không chậm, đến khi Chu Di Hân đến gần, cô ngẩng đầu hướng về phía Chu Di Hân cười cười. Tươi cười đây là chế nhạo, trong đó còn có chút lạnh lùng trêu tức. Chu Di Hân không hiểu, cho đến khi nàng thấy Đỗ Việt Hàng đứng dậy từ sô pha, nàng mới hiểu được Bách Hân Dư cười cái gì, hiểu rồi, Chu Di Hân bởi vì nụ cười của Bách Hân Dư mà lạnh cả lưng.
Cô đừng nhìn tôi như vậy, đâu phải tôi kêu hắn tới, đây là trùng hợp trùng hợp thôi.
Chu Di Hân chột dạ nhìn, muốn giải thích, lại cảm thấy chỉ vì một ánh mắt của Bách Hân Dư mà mình lại vội vã giải thích, thật sự là hạ giá. Cho nên nàng chỉ ‘hừ hừ’ hai tiếng, không để ý Bách Hân Dư, đi trước vào phòng khách.
“Tiểu Dư a, mau tới đây, để dì giới thiệu cho con.”
Mẹ Chu đặc biệt nôn nóng ngoắc ngoắc Bách Hân Dư, Chu Di Hân chạy nhanh gọi lại mẹ Chu, nói: “Mẹ, không cần giới thiệu…Bách Hân Dư cùng Đỗ tiên sinh, thật ra đã gặp rồi.”
“Cái gì?” Mẹ Chu lúc này kinh ngạc suýt chút nữa la lớn lên, bà thật sự có chút tò mò, nếu lúc nãy nói Đỗ Việt Hàng cùng Trần Kha và Chu Di Hân quen biết bởi vì là bạn học, vậy có dùng tám cây gậy tre đánh cũng không thể tới được chỗ Bách Hân Dư , làm sao lại gặp mặt được. “Việt Hàng cùng Tiểu Dư cũng biết nhau?”
“Vì chuyện công việc lúc trước.” Chu Di Hân có lệ nói xong, đem mẹ Chu đuổi vào phòng bếp. “Ngoài này để con tiếp đón, đồ ăn của mẹ mặc kệ không lo?”
Chu Di Hân đem mẹ Chu đuổi về phòng bếp, lúc trở ra, Bách Hân Dư đã ngồi xuống sô pha, ba Chu đang cùng cô trò chuyện đơn giản, Đan Ny lại ngồi nghe bên cạnh Bách Hân Dư , Đỗ Việt Hàng an vị ở chiếc sô pha đơn, dường như hướng về mọi người cười cười khó hiểu.
Chỗ bên cạnh Bách Hân Dư đã bị Đan Ny giành trước, Chu Di Hân đành phải ngồi cạnh ba Chu, vừa ngồi xuống, Trần Kha cũng từ ban công lầu hai đi xuống, ngồi ở vị trí ngoài cùng.
Chống tay lên thành sô pha, Chu Di Hân không để ý ba Chu nói chuyện với Bách Hân Dư , nói toàn mấy chuyện râu ria, nàng đang muốn xen vào, thì thấy má Triệu nghe điện thoại từ lầu hai đi xuống, báo cho ba Chu có điện thoại gọi.
Ba Chu ứng thanh, đứng dậy lên lầu tiếp điện thoại, Bách Hân Dư lúc này mới vừa được rảnh, thì bị Đan Ny cuốn lấy.
“Bách Hân Dư , hôm nay cô đi họp sao không gọi tôi cùng đi?” Đan Ny đặc biệt vô cùng thân thiết khoát tay Bách Hân Dư, vừa nói vừa lắc lắc, Chu Di Hân nhìn mà méo miệng, cuối cùng dùng tay huých huých Trần Kha, nghĩ nha đầu kia dán Bách Hân Dư như vậy, bồ rốt cuộc quản hay mặc kệ.
Trần Kha nhún vai, từ chối cho ý kiến, bộ dáng không để ý chút nào. Dù sao hiện tại người căm tức sốt ruột nhất, cũng không đến lượt nàng.
“Cô muốn đi?” Bách Hân Dư nhíu mày, cười nhẹ, tốt tính tùy ý Đan Ny quấn lấy cánh tay mình.
“Bằng không tôi ngồi ở văn phòng một mình buồn lắm.”
“Muốn đi cũng có thể.” Bách Hân Dư bắt chéo chân, ung dung nhìn Tỉnh Đào, nói: “Nhưng việc này không phải tôi làm chủ, cô đi hỏi chị cô đi.”
“……” Chị đây vẫn còn ngồi bên cạnh nha, Chu Di Hân trừng mắt không nhìn Bách Hân Dư cùng Tỉnh Đào, chịu đựng xúc động không nói gì.
“Không quan hệ, cô đồng ý là được, không phiền chị tôi bận tâm.” Chu Di Hân cùng Đan Ny từ lúc sinh ra vốn không có điểm chung, duy nhất chỉ có tật xấu thích ghi thù là giống nhau như đúc. Đan Ny lúc này hiển nhiên còn ghi hận lúc nãy Chu Di Hân vô cùng thân thiết với Trần Kha, cho nên lời này nói ra cũng thật khó nghe.
“Nhưng cô nghĩ xem.” Bách Hân Dư cười mang theo một chút bỡn cợt, nhưng ngữ khí nghe cũng là đúng trọng tâm. “Họp vừa buồn vừa lâu, cũng không thể giống như ngồi văn phòng có thể trốn, à… có thể còn phải ngồi ghi chép, cô thông minh như vậy, chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, Bách Hân Dư nói vậy, tất cả đều là mấy chuyện Đan Ny không thích. Đan Ny sau khi tốt nghiệp đại học, vẫn nhàn hạ ở nhà, gây chuyện thị phi mà thôi, nhưng về công việc, sẽ không nằm trong phạm vi hứng thú của nàng.
“Nếu vậy… để tôi suy nghĩ xem?” Trực tiếp cự tuyệt, sẽ không đánh vào mặt Bách Hân Dư mà là đánh vào mặt mình. Cho nên nàng chỉ cười cười, không trực tiếp cự tuyệt hay đáp ứng, mà chỉ nói cho có lệ thôi.
Bách Hân Dư khóe miệng thản nhiên ý cười, cũng không nói mặc Đan Ny dụng tâm, chính là gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
“……” Trần Kha nãy giờ im lặng lúc này mới cùng Chu Di Hân trao đổi ánh mắt, phát hiện cách Bách Hân Dư đối phó chị em Chu gia, tuyệt đối như nhau.
“Được rồi, tôi vào bếp giúp đỡ thím.” Thật ra nếu Bách Hân Dư không đến, y theo tính tình Đan Ny, nàng đã ngồi không yên muốn đi từ lâu rồi. Lúc này nàng đột nhiên nhảy dựng lên, nói xong, hướng về phía Trần Kha ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Chị, theo tôi vào đây.”
Trần Kha cũng đang có ý định đi, giờ thấy Đan Ny kêu, cũng không phản đối, trực tiếp đi theo Đan Ny.
Ngay cả Đan Ny ồn ào cùng quân sư Trần Kha đều đi rồi, Chu Di Hân ngồi giữa sô pha, nhìn trái phải Bách Hân Dư với Đỗ Việt Hàng, ngóng trông lên thang lầu, nghĩ ba Chu nghe điện thoại sao mà lâu quá.
Tại phòng bếp vô cùng náo nhiệt, phòng khách vậy mà lại không có tiếng động, Chu Di Hân không chút tâm tình nào nói chuyện, nhưng trước mắt không nói gì thì cũng đâu có thể làm được gì?
“Không nghĩ Bách tiểu thư cũng tới?” Đỗ Việt Hàng dường như không phát giác không khí quái dị, anh ta cười cười, mở đầu câu chuyện.
“Tôi cũng không đoán được Đỗ tiên sinh sẽ ở đây.” Này là lời nói thật, nếu biết Đỗ Việt Hàng ở đây, có lẽ Bách Hân Dư sẽ không đến để lội vô vũng nước bùn này.
Chu Di Hân vẫn cảm thấy hai người này không vừa lòng nhau, nhưng trong lời nói, nàng có thể cảm thấy đồng cảm với một trong hai người.
“Ba tôi và ba Hân Hân là bạn bè lâu năm, nên lần này tôi về nước, riêng thay ba tôi đến thăm bác trai với bác gái.” Đỗ Việt Hàng mỉm cười giải thích, rõ ràng chỉ là lời nói vô tâm, nhưng ngầm lộ ra ý vị thân thiết bên trong.
Ngay cả bác trai bác gái đều kêu lên, anh đây là cố ý hả! Chu Di Hân trừng mắt nhìn Đỗ Việt Hàng, yên lặng nghĩ.
“Ừ.” Dường như đối với lời nói của Đỗ Việt Hàng, một chút hứng thú cô cũng không có, cô chỉ thản nhiên đáp, không nói tiếp, cũng không lộ ra biểu tình gì.
“Tôi biết Hân Hân lâu như thế, không nghĩ tới thế hệ trước chúng tôi còn có giao tình như vậy.” Đỗ Việt Hàng dường như không để ý Bách Hân Dư im lặng, anh ta nói xong, ôn nhu liếc nhìn Chu Di Hân một cái, trong giọng nói cư nhiên mang theo thản nhiên sủng nịch, nói: “Mà khi đó tôi vừa biết cô ấy, cô ấy cũng bộ dáng lạnh lùng như vậy, cũng không nói về chuyện của mình, không biết là chuyện khó tránh khỏi.”
Chu Di Hân không thích giọng điệu này của Đỗ Việt Hàng, lại càng không thích Đỗ Việt Hàng nhắc tới quá khứ của mình, đặc biệt trước mặt Bách Hân Dư. Lời Đỗ Việt Hàng nói ra ái muội mà trực tiếp, người ngoài nghe ra chỉ là kể chuyện bình thản, nhưng nghe vào tai sẽ biết hai người là tình nhân, mà còn là ý tứ rõ ràng muốn nói ra, dường như muốn khoe khoang năm đó hai người có bao nhiêu thân mật bao nhiêu tốt đẹp.
Nàng quả thật có thể kết luận, đây là Đỗ Việt Hàng khiêu khích Bách Hân Dư .
Nàng cũng không xác định Đỗ Việt Hàng đã biết bao nhiêu tình cảm của mình và Bách Hân Dư, nhưng dường như nàng có thể cảm giác được, trên người Đỗ Việt Hàng phát ra, một loại địch ý cùng hơi thở bất hảo đối với Bách Hân Dư .
“Đó là chuyện của năm năm trước.” Chu Di Hân đã muốn bắt đầu ngồi không yên, Bách Hân Dư lại vẫn cứ ung dung, chỉ thản nhiên mỉm cười, nói: “Đỗ tiên sinh sẽ không muốn nghe xem, chuyện của Chu Di Hân mấy năm nay?”
Bách Hân Dư nói một lời mà hai nghĩa, nụ cười của cô không chút địch ý, nhưng Chu Di Hân thấy rõ ràng, ánh mắt Bách Hân Dư đáp trả, nồng đậm khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro