Chương 17

"Làm tiểu tức phụ hào môn, cảm giác như thế nào?" Thái Anh vừa về tới A thị, Lâm Vi liền bắt đầu lôi kéo nàng hỏi hết đông tới tây, "Có thu thêm được gì hay không, như tiền lì xì chẳng hạn?"

"Không có, chỉ có như vậy."

Ở H thị chờ ba ngày, Thái Anh liền bị Lệ Sa sai khiến đủ ba ngày, Lâm Vi không nên hỏi nàng cảm giác làm tiểu tức phụ hào môn, mà nên hỏi nàng làm tiểu bảo mẫu hào môn là cảm giác như thế nào.

Chuyện đã xảy ra ở H thị, Thái Anh vẫn không nói ra. Dựa theo ước định trước đó cùng Khương Khải, ngày hôm nay hắn nên gửi tiền cho mình mới đúng, nhưng đợi đến chạng vạng, Thái Anh vẫn chưa nhận được tiền chuyển khoản, này sẽ không phải lại bị Lạp tổng làm thất bại chứ? Dù sao ba ngày nay, nàng đều đi theo bên người Lệ Sa, cũng không có thực hiện ước định cùng Khương Khải.

Chừng bảy giờ tối, tiếng nhắc nhở có tin nhắn rốt cuộc cũng vang lên, vào tài khoản ba ngàn đồng, không dư cũng không thiếu một đồng, trong lòng Thái Anh rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, chỉ có điều chuyển khoản tới không phải Khương Khải, mà là... Lạp tổng.

"Hắn đem cô cho tôi."

Thái Anh nhìn chằm chằm ba ngàn đồng trong tài khoản, đột nhiên hiếu kỳ Lệ Sa đã nói gì cùng Khương Khải, lẽ nào là nói... Muốn để mình làm"Bảo mẫu" ba ngày cho nàng?

Đêm đã khuya, Thái Anh dựa vào lan can trên sân thượng, ngẩng đầu nhàm chán đếm sao, ngủ không được.

Nàng lại nghĩ tới Lệ Sa, chuyện đã xảy ra buổi tối ngày hôm ấy, vẫn còn nguyên ở trong đầu, không ném đi được, nếu như không phải Lệ Sa đến, lúc đó nàng thật sự không biết nên làm cái gì.

Thời điểm cùng Lệ Sa ở chung một chỗ, Thái Anh có một loại cảm giác tốt đẹp không tên, hay là bởi vì nàng đã thay mình giải quyết khó khăn. Mấy ngày nay Thái Anh đều nhớ tới hình ảnh kia, Lệ Sa lôi kéo cổ tay nàng, sau đó có chút tức giận nói, "Tôi còn tưởng rằng Phác tiểu thư không sợ trời không sợ đất."

Tốt lắm giống như đó là lần đầu tiên Thái Anh nhìn thấy nàng tức giận, dù sao bình thường tâm tình của nàng lúc nào cũng không có chập chờn gì nhiều, ngày đó nàng đột nhiên như vậy, Thái Anh ngoại trừ kinh ngạc, còn rất cảm động...

Chính mình tựa hồ có chút hiểu rõ nàng, nghĩ đến một ít chuyện, Thái Anh đột nhiên nở nụ cười, còn nhớ Lạp tổng một mặt ghét bỏ nói "Ngủ say như heo, gọi không tỉnh."

Như thế nào cảm giác Lệ Sa là một người rất biết trêu chọc người đây, Thái Anh nở nụ cười một hồi lâu, mới ý thức được chính mình như vậy có chút ngốc. Nàng đỡ quai hàm nhìn trời đêm, Lệ Sa xem nàng như là bằng hữu sao?

Không tính đi, các nàng thì xem như bằng hữu gì. Thái Anh tự mình cho mình một đáp án phủ định, nàng là lão tổng của HK, nữ vương cao cao tại thượng, còn mình là một người không có việc làm đàng hoàng... Nhớ tới tin nhắn chuyển khoản lạnh như băng kia, Thái Anh lập tức bị kéo về hiện thực, Lệ Sa chỉ là một khách hàng của nàng, tình huống có hơi chút đặc thù mà thôi.

Thái Anh kéo dài bước chân lười biếng đi vào nhà, chậm rãi xoay người, cả ngày nghĩ linh tinh, trước tiên đem vấn đề no ấm giải quyết trước đi rồi nói sau.

- -----------------------------------------------------------------------------

Tất cả lại quay về như thường ngày, Thái Anh cùng Lâm Vi vẫn như cũ làm phần công việc không quá nghiêm túc này, đọ sức với người có tiền.

Gần đây Lâm Vi lại khai phá thêm con đường kiếm tiền mới, khi nhàn hạ sẽ mang theo Thái Anh đi đoàn phim diễn vai quần chúng, kiếm chút tiền ăn lót dạ. Công việc này là Lạp nhị tiểu thư giới thiệu, bản thân Dữ Lộ là biểu diễn chuyên nghiệp, hơn nữa có là người có bối cảnh, trong tay tài nguyên không ít, Lâm Vi cùng Dữ Lộ quan hệ cũng không tệ lắm, bởi vì Lạp nhị tiểu thư là khách hàng thân thiết.

Mười giờ tối, Thái Anh đi trên đường phố quen thuộc, gió nổi lên rồi, nàng chỉ mặc một cái quần đùi, có chút lạnh. Vào giờ này, cuộc sống về đêm ở A thị mới vừa bắt đầu, Thái Anh yêu thích loại khí tức phố phường náo nhiệt này, đây mới là cuộc sống của nàng, có lúc cảm giác mình mệt mỏi, nhưng nhìn xung quanh một chút, có nhiều người ung dung đi qua đi lại.

"Tiểu Anh, mấy ngày nay không thấy cháu."

Trước quầy bánh rán, Thái Anh dừng bước, nàng hướng bà cười cười, lại hàn huyên như mọi khi, "Dạ, mấy ngày trước cháu đi nơi khác 'Đi công tác', mấy ngày nay có chút bận bịu."

Nàng đại khái là không có thời gian thong thả, đi H thị ba ngày, xác thực xem như là nghỉ phép.

"Mấy ngày không gặp, cảm giác gầy đi không ít nha, người trẻ tuổi các cháu chính là không thích ăn cơm đúng hạn." Nguyên bản bà đang dự định thu sạp, thấy Thái Anh đến, liền cười híp mắt nói, "Bà làm cho cháu cái bánh rán."

"Cháu tự mình làm, bà đều mệt mỏi cả một ngày rồi." Thái Anh thả túi xách xuống, nơi này nàng rất quen thuộc, cơ bản mỗi ngày đều đến thăm, thời điểm thấy lão nhân gia không làm không kịp, nàng cũng sẽ phụ một tay.

Vào lúc này Lệ Sa vừa mới gặp khách hàng xong, uống một chút rượu, ngồi ở ghế sau, đầu hơi choáng váng, xe đột nhiên dừng lại, "Sao vậy?"

"Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, phải đi đường vòng." Tài xế nói, đánh tay lái chuyển đầu xe.

Tài xế lái xe đi vòng vào một đường khác, đây là một con phố ồn ào, hai bên đường xếp đầy quán nhỏ bán đồ ăn khuya, dưới ánh đèn màu da cam, muôn hình muôn vẻ người uống từng ngụm rượu lớn, lớn tiếng nói chuyện.

Con đường này có chút đông, vì lẽ đó xe chạy rất chậm, trong không khí hòa lẫn mùi vị của các loại đồ ăn, có chút đầy dầu mỡ, Lệ Sa bị thanh âm huyên náo làm cho buồn bực mất tập trung, vừa mới chuẩn bị đưa tay quay cửa xe lên thì, động tác trên tay ngừng lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ... Đó là Thái Anh?

Nàng vóc người cao gầy, mặc dù đang ở nơi người đến người đi, nhưng rất dễ thấy, mà nàng đứng ở đó, tựa hồ hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.

"Dừng xe lại một chút."

Tài xế đem xe dừng lại ổn, đỗ xe ở đây, còn tưởng là nàng muốn ăn cái gì, "Lạp tổng, cô muốn ăn cái gì sao? Tôi xuống mua cho cô."

Xe đứng ở đầu đường bên này, nàng đứng ở đầu đường bên kia, đường phố không tính là rộng, vì lẽ đó Lệ Sa thấy rất rõ ràng, người đang cúi đầu nghiêm túc làm bánh rán, chính là Thái Anh, mình bảo nàng tìm một phần công việc đàng hoàng, cho nên bắt đầu đi bán bánh ăn khuya sao?

"Lạp tổng?" Tài xế thấy Lệ Sa không nói gì, lại cẩn thận từng li từng tí một hỏi một câu.

Lệ Sa quay đầu, vốn là muốn để tài xế tiếp tục lái đi, không biết suy nghĩ thế nào..."Cậu ở đây chờ tôi một chút."

"Được."

Giày cao gót đắt tiền đạp trên mặt đất gồ ghề, Lệ Sa từng bước từng bước hướng về nàng đi tới.

"Thật không tiện, cô nương, ngày hôm nay sạp nghỉ rồi." Bà thấy có khách nhân đi tới, cười nói, "Ngày mai trở lại đi."

Nhưng Lệ Sa lại đưa ánh mắt về phía Thái Anh, "Có chuyện làm ăn cũng không làm sao?"

Thái Anh vừa mới đem bột đẩy lên bếp, ở bên tai liền nghe thấy một thanh âm lành lạnh ôn nhu, ngẩng đầu lên nhìn, thanh cũng như người, nàng mặc một bộ trang phục có giá trị không nhỏ đứng ở nơi chợ đêm cũ kỹ này, thực sự là bất ngờ.

"Cô làm sao ở chỗ này..." Thái Anh trợn tròn mắt kinh ngạc, chỗ này có thể nói là khu dân nghèo của A thị, Lạp tổng đi tới nơi này, là đi nhầm đường sao.

Thái Anh trên mặt trang dung tinh xảo, nhưng không che giấu được mệt mỏi ở trên mặt, lờ mờ có thể thấy được hai vành mắt nhàn nhạt xanh đen, Lệ Sa nhàn nhạt nói câu, "Đi ngang qua."

"Tiểu Anh, đây là bằng hữu của cháu sao?"

Tính bằng hữu à... Thái Anh nhất thời nghẹn lời, liếc mắt nhìn Lệ Sa, sau đó hướng về bà gật gù, "Dạ."

Lệ Sa cũng không nói gì.

Nàng coi như đi ngang qua cũng không nên đi ngang qua nơi này đi, vùng này không giống nơi mà Lạp tổng sẽ đến, Thái Anh tiếp tục bận bịu hoạt động tay.

Lệ Sa đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nàng cúi đầu thuần thục đập trứng gà lên, trải đều trên mặt bánh, đẩy một vòng lại một vòng.

"Bà, có phải làm như này không?"

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, đứa nhỏ này thật thông minh, dạy một lần liền biết."

Qua vài giây, Lệ Sa mới chủ động mở miệng, "Đây là công việc mới của cô?"

"Không phải, cô nương này tâm địa tốt, đây là đang giúp bà."

Phác tiểu thư tâm địa tốt? Nghe được câu nói này, Lệ Sa nhẹ nhàng hơi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Thái Anh, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, mà Thái Anh cũng đọc hiểu hàm ý trong ánh mắt nàng, không nhịn được hồi nàng một câu, "Lạp tổng, lấy thành kiến để nhìn người là không đúng."

Thái Anh vội vàng cuộn tốt bánh rán trái cây, sau đó cắt thành hai nửa, nhấc mắt lên nhìn Lệ Sa, cười hỏi nàng, "Muốn nếm thử không?"

Trên tấm sắt bánh rán tỏa ra mùi thơm mê người.

"Được, tôi nếm thử."

"Mỗi người một nửa." Thái Anh đem bánh rán nóng hầm hập đưa cho nàng, "Cẩn thận nóng."

Nàng lái xe tới, Thái Anh ở bên kia đường nhìn thấy xe của Lạp tổng, nhưng nàng tựa hồ cũng không có ý định lập tức lên xe rời đi, Thái Anh chuẩn bị về nhà, hiện tại tay nâng bánh rán trái cây, đứng tại chỗ kì kèo, chậm chạp không chịu rời đi.

"Lạp tổng..." Như thế nào cũng phải có một người đến đánh vỡ trầm mặc, Thái Anh mở miệng trước, vừa không đi lại vừa không nói lời nào, cũng không biết Lệ Sa đứng ở chỗ này là có ý gì.

"Có rảnh không?"

"Có..." Thái Anh bật thốt lên, rõ ràng đang định về nhà ngủ.

"Đi với tôi đi một chút đi." Cho dù Thái Anh lúc vừa bắt đầu là mang theo mục đích tiếp cận nàng, nhưng cô bé này lại ngoài ý muốn hợp nhãn nàng, Lệ Sa luôn luôn lý tính, chưa bao giờ đối xử với ai lại cảm tính như thế, kỳ thực cảm giác cũng cũng không tệ lắm.

Lệ Sa chủ động hẹn nàng, Thái Anh vẫn luôn cảm thấy cao hứng, hoàn toàn không có ý nghĩ từ chối, hay là do trước đây đi quyến rũ Lệ Sa sau đó để lại di chứng.

"Cô lại uống rượu?" Thái Anh mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi rượu ở trên người nàng, không để cho nàng uống rượu, quả nhiên không làm được, "Bác sĩ nói rồi, tháng này không thể uống rượu."

"Tôi uống một ly."

"Một ly cũng không được." Nói xong Thái Anh lại ý thức được chính mình quản quá rộng, nàng cứ như vậy, lại phải tiến vào bệnh viện, Phác tiểu thư vẫn là không nhịn được nói: "Cô lớn như vậy, nói cũng không nghe..."

Lệ Sa nghe rõ trong miệng nàng nói linh tinh, phối hợp với vẻ mặt trên khuôn mặt nàng, lại cảm thấy buồn cười.

Hai người tìm một góc tối tương đối yên tĩnh, Thái Anh tối muộn chưa ăn cơm, hiện tại cắn bánh rán trái cây cảm thấy thật ngon.

Lệ Sa vốn đã ăn rồi, nhưng thấy Thái Anh ăn, thèm ăn tựa hồ lại bị câu ra, nàng cắn một miệng say sưa nhai ngon lành, bởi vì sượt một tầng dầu, môi có vẻ càng hồng đỏ đỏ, thời điểm nàng nghiêm túc ăn đồ ăn, Lệ Sa càng cảm thấy nàng có mấy phần ngoan ngoãn.

Lệ Sa cái miệng nhỏ bắt đầu ăn, đồ ăn vặt ở rìa đường xác thực đặc sắc.

Thái Anh nhìn nàng, một bên vừa ăn một bên vừa cười, không nghĩ tới Lạp tổng có thể tiếp đất như thế, còn cùng nàng đứng ở trên đường ăn bánh rán trái cây, nói ra cũng không ai tin.

Nàng cười lên rất ngọt, có thể người như vậy một mực cất giấu một bụng ý nghĩ xấu, chỉ có điều nhìn thấy nụ cười như thế, bất luận là người nào nhìn thấy, tâm tình đều sẽ tốt lên.

Mấy phút sau, bánh rán trái cây trong tay Thái Anh đã ăn gần hết, nhưng trong tay Lệ Sa vẫn còn sót lại hơn một nửa, Thái Anh mím mím môi, đoán nàng hẳn là ăn không quen đồ ăn đầu đường, "Ăn không vô cũng đừng ăn, tôi lại không ép cô."

"Tôi ăn no." Lệ Sa nhìn nàng sau khi ăn xong còn liếm môi chưa hết thòm thèm, liền đùa giỡn nói, "Cô nếu như chưa ăn no, liền ăn luôn phần của tôi đi."

"Lạp tổng, cô cũng thật không ngại..." Thái Anh chỉ vào bánh rán trái cây trong tay nàng đã bị cắn qua vài miếng, thế nhưng vừa dứt lời, Thái Anh lẫm lẫm liệt liệt cầm lấy bánh từ trong tay nàng, tiếp tục một miệng thỏa mãn bắt đầu ăn.

"Cô..." Lệ Sa không nghĩ tới nàng thật sự sẽ ăn.

Thái Anh cũng cảm giác mình là động kinh, xưa nay nàng cùng người khác sẽ không như vậy, chỉ là vừa rồi đầu óc nóng lên... Ăn cũng đã ăn rồi, cũng mặc kệ nhiều thứ như vậy, Thái Anh trong miệng ngậm lấy đồ ăn, hàm hàm hồ hồ hướng Lệ Sa nói rằng, "Lãng phí rất đáng thẹn cô không biết sao..."

"Bao nhiêu tiền?"

Thái Anh cho rằng nàng nói bánh rán trái cây, "Cái này tôi mời cô ăn."

"Cùng tôi tán gẫu, bao nhiêu tiền? Tôi nghe nói, Phác tiểu thư là thu phí theo giờ."

Nụ cười trên mặt Thái Anh dần dần nhạt đi, vốn là đang tràn đầy phấn khởi, hiện tại đột nhiên cảm giác thấy thất lạc, hoặc là có chút khó chịu, thậm chí còn có chút tức giận, Lệ Sa coi nàng là người gì...

Đang tốt như vậy... Thái Anh cắn cắn môi dưới, sau đó không được tự nhiên cười lạnh nói, "Lần này liền không lấy tiền, lần sau Lạp tổng nhớ sớm hẹn trước."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro