Chương 3
Người đến gần Lạp tổng, không chỉ riêng gì một mình Thái Anh. Đối với bọn hắn mà nói, giao tiếp cũng là chuyện làm ăn, nàng ấy là người làm ăn điển hình, tự nhiên sẽ yêu thích đàm luận đề tài về phương diện này, mà phương diện này Thái Anh một mực lại không biết lấy một chữ.
Tiếp cận cũng là một môn kỹ xảo, mới quen mà quá nhiệt tình, dễ dàng khiến người ta đa nghi, mà quá nhạt nhẽo, lại câu không nổi chủ đề tiếp theo. Đêm nay, Thái Anh không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần làm cho nàng nhớ kỹ tên của mình là được rồi.
Lúc này Lạp Lệ Sa từ lâu đã trở thành tiêu điểm, Thái Anh phỏng chừng cũng không có chuyện gì đến phiên mình, ở nơi này chán đến hoảng, nàng đi qua đi lại, cuối cùng tìm được một góc nhỏ không đáng chú ý ở sân thượng, trước tiên hít một chút không khí trong lành.
Trong không khí đã có mùi vị của đầu hạ, tối nay ngôi sao thật nhiều, buổi tối Thái Anh uống hơi nhiều rượu, hiện tại có chút say, có điều hiện tại nàng đang một mình đứng ở góc tối, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Tình cờ tham gia một hai lần tiệc rượu như vậy cũng coi như ổn đi, tham gia liên tục hai ngày, Thái Anh cảm thấy mệt muốn chết. Lại nhìn những tinh anh nữ cường nhân kia, mỗi ngày giẫm hận trời cao cùng một đám người làm ăn đấu trí so dũng khí, không chỉ sử dụng trí tuệ, còn sử dụng cả chân tay, thực là khâm phục.
Nàng ngắm nhìn bầu trời, nhìn đến xuất thần, mỗi lần như vậy, tâm tình sẽ ngoài ý muốn tốt hẳn lên. Đáy mắt chỉ dư lại một mảnh bầu trời đêm óng ánh, không nhìn thấy góc tối khác của thế giới, sẽ sản sinh ảo giác bay lượn, giống như chính mình cũng là một ngôi sao trên bầu trời vậy, ý nghĩ như thế rất ngu đi, nhưng xác thực sẽ có cảm giác như vậy.
Có người đến rồi, Thái Anh nghe được động tĩnh nho nhỏ, xem ra cũng có người giống như nàng, cảm thấy tiệc rượu này chán đến cực độ, nàng quay đầu lại...
"Lạp tổng..."
Lệ Sa đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy một bóng lưng cao gầy yên tĩnh đứng đó, trí nhớ của nàng rất tốt, càng khỏi nói nàng từ tối hôm qua liền bắt đầu, liền chú ý đến Thái Anh nhiều hơn mấy phần.
Gò má của Thái Anh hấp dẫn nàng, lúc mỉm cười sẽ có lúm đồng tiền nhợt nhạt.
"Lạp tổng làm sao cũng đi ra rồi?"
Thái Anh nghèo rớt mồng tơi, vừa không kinh doanh, lại không có dự định bám đùi người giàu có, loại xã giao này đối với nàng mà nói không hề giá trị, nhưng với Lệ Sa liền không giống nhau, bày đặt không nói chuyện buôn bán, chạy đến sân thượng đến hứng gió sao?
"Giống như cô..." Lệ Sa đứng bên cạnh Thái Anh, quay đầu nhìn nàng một chút, "Đi ra hóng mát một chút."
Mặt nàng không thể nhìn lâu, bởi vì nhìn lâu sẽ làm người mê, đặc biệt là khoảng cách gần như vậy, Thái Anh tối hôm qua đã lãnh hội được. Lúc đối diện Thái Anh trong chốc lát xuất thần, thật giống các nàng chỉ mới quen biết, không có ôm quá nhiều tâm tư phức tạp, đơn giản ở ban đêm hàn huyên vài câu.
Có điều loại ảo giác này, cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát.
"Lạp tổng, cô thật xinh đẹp." Ánh mắt của Thái Anh không có từ trên mặt nàng dời đi, đối diện là chuyện cần đầy đủ dũng khí, đặc biệt là cùng Lệ Sa người như vậy, có điều, Thái Anh đây là xuất phát từ nội tâm than thở, nói tới tuyệt đối chân thành.
Rất nhiều người lần đầu gặp gỡ, đều nói qua câu này với nàng, nhưng Lệ Sa lần đầu tiên cảm thấy câu nói này không có tục khí như vậy, cũng không nói lên được là tại sao... Nàng không có quá nhiều biểu thị, chỉ quay về Thái Anh mỉm cười.
Lúc chỉ có hai người bọn họ, thì nét cười của nàng tùy ý rất nhiều, không giống như trong bữa tiệc thời thời khắc khắc bưng cái giá.
Thái Anh âm thầm đoán, xem ra chính mình đem Lệ Sa nghĩ đến quá phức tạp, không cho phép nàng đúng như Lâm Vi nói, là chim hoàng yến được nuông chiều từ bé. Nàng là Lạp gia Đại tiểu thư cao cao tại thượng, nói vậy từ nhỏ đã được mọi người vờn quanh, tự nhiên không trải qua bao nhiêu mặt tối của xã hội, cho tới làm ăn, chỉ cần gọi tên Lạp gia, rất khó không thuận buồm xuôi gió đúng không?
"Sao vậy?" Thấy thân thể nàng có chút khẽ run, Thái Anh đưa tay đỡ lấy nàng, thân thiết hỏi.
"Không có chuyện gì." Gần đây thân thể không được thoải mái lắm, buổi tối lại uống mấy ly rượu, đi ra hóng chút gió hạ mát mẻ, liền tốt hơn rất nhiều.
"Cô chờ tôi một chút." Đêm nay Thái Anh cũng uống nhiều hai ly, đầu cũng có chút choáng, lúc rời đi, nàng quay đầu lại hướng về Lệ Sa nghịch ngợm cười cười, trêu ghẹo nói, "Đừng đi ra ngoài, đi ra ngoài bọn họ lại lôi kéo cô uống rượu."
Khoảng chừng 2,3 phút sau, Lệ Sa nhìn thấy nàng mang theo hai chai nước trái cây trở về.
Thái Anh lấy một chai trong đó, mở nắp, đưa cho Lệ Sa, "Uống chút nước chanh sẽ thoải mái hơn một chút."
Lệ Sa dừng một chút, tiếp nhận nước chanh từ trong tay nàng nói một tiếng cảm ơn. Ở trong tiệc rượu lại trốn ở một góc tối bên trong uống nước chanh, trải qua như vậy, có thể sẽ chung thân khó quên.
"Cụng ly!" Thái Anh cũng mở ra một chai, chủ động cùng nàng đụng một cái, sau đó tinh tế uống lên.
Uống nước trái cây như vậy, Lệ Sa còn chưa có thử qua, nàng bình thường chưa bao giờ uống dạng đồ uống chứa trong chai như vậy, ngày hôm nay phá lệ nếm trải một lần, chua chua ngọt ngọt rất nhẹ nhàng khoan khoái, mùi vị cũng không tệ lắm.
Gió đêm lướt nhẹ qua mặt, Thái Anh tóc đen dài bị thổi làm hơi ngổn ngang, ngũ quan tú tịnh được ánh đèn ban đêm tôn lên đến vừa đúng.
Lệ Sa nhìn nàng, xem ra nàng tuổi không lớn lắm, giống như là mới vào xã hội, cười lên sạch sẽ lại có linh khí, khí chất của nàng cùng những danh lợi kia thực sự không hợp, hi vọng sau này sẽ không bị mài đến không còn một mống.
"Sau này ít uống rượu một chút."
"Hả?"
Lệ Sa cũng không lặp lại câu nói vừa rồi, chỉ thả nước trái cây mới uống xuống: "Tôi đi trước."
Nhìn bóng người nàng thong dong rời đi, Thái Anh bất đắc dĩ nhướng mày, mím môi lại uống một ngụm...
Lạp tổng, chúng ta sẽ sớm gặp lại.
Đây là lần thứ hai nàng cùng Lệ Sa gặp mặt, không thể nói là mâu thuẫn, nhưng cũng không có nhiều quen thuộc, vẫn có chút tiến triển, Thái Anh cảm giác mình ở trong mắt nàng, đã từ một người qua đường không tên, tăng lên thành một người A qua đường hơi có ấn tượng.
- -------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm tám giờ, Thái Anh đã kết thúc chạy bộ sáng sớm, ngồi ở trước bàn ăn chơi điện thoại di động, bữa sáng đơn giản nhất là sữa đậu nành và bánh quẩy.
Khu vực nàng ở đều là dạng phòng ở cùng cầu thang có chút tuổi tác, cũ nát đơn sơ, so với nội thành, ở chỗ này một tháng có thể tiết kiệm được không ít tiền thuê nhà. Nơi này có rất nhiều người trẻ tuổi giống như nàng, buổi sáng đi ra ngoài tràn trề sinh lực, khi trở về uể oải không thể tả, ban ngày còn cùng người khác tán dóc thảo luận niên đại của rượu đỏ, kỳ thực cơm tối chính là cơm rang trứng, ngay cả nước sôi để nguội cũng tính là một món ăn.
Thái Anh rất thích sạch sẽ, thậm chí có chút bệnh thích sạch sẽ nhẹ, trong nhà lúc nào cũng không nhiễm một hạt bụi, tuy rằng căn phòng này không lớn, trang hoàng đơn sơ, nhưng toàn thể được nàng thu thập đến sạch sẽ thư thích. Lâm Vi lúc nào cũng khuyên nàng đừng tiết kiệm như thế, theo lý thuyết nàng thu vào cũng không thấp, không cần thiết phải sống túng quẫn như thế, tuổi trẻ của nữ nhân có thể có mấy năm, những gì nên hưởng thụ thì hưởng thụ đi.
Ban đầu Lâm Vi chỉ thấy nơi ở của nàng, sau đó thấy được mẹ của Thái Anh, hết thảy đều có thể hiểu được.
"Thái Anh, tối hôm qua tiến triển như thế nào?"
"Mới ngày thứ nhất, cậu còn muốn như thế nào nữa?" Sáng sớm Thái Anh liền nhận được "Điện thoại khảo sát" của Lâm Vi.
"Được được, tỷ tin tưởng năng lực của cậu, có tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ."
Cúp điện thoại, Thái Anh lại cầm lấy bức ảnh của Lệ Sa đờ ra nhìn, hiện tại công việc chủ yếu, chính là cân nhắc làm sao tăng cao độ thiện cảm ở trong lòng Lệ Sa.
Nghĩ tới đây, Thái Anh lấy điện thoại di động ra tìm tòi "Tập đoàn HK", bắt đầu tiến hành toàn diện học bổ túc hiểu rõ, quả nhiên ở thông tin xí nghiệp trên mạng, nhìn thấy tư liệu cơ bản của Lạp tổng. Ba mươi tuổi, đương nhiệm tập đoàn phó tổng, tốt nghiệp từ XXXX... Thái Anh một nhóm lại một nhóm xem, nghành gì, có vinh dự gì, có giải thưởng gì, bên trong Trung văn chen lẫn Anh văn, tuy rằng đều biết từng từ, nhưng tụ lại cùng nhau lại hoàn toàn xem không hiểu là có ý gì.
Phân tích nửa ngày, Thái Anh ở trên người Lệ Sa chỉ quy nạp ra ba điểm: Thiên kim nhà giàu, nữ bác sĩ cùng với người thắng cuộc đời. Chính mình ở trước mặt nàng, xác thực chỉ là một con tôm nhỏ.
Thái Anh suy nghĩ một chút, đứng dậy hướng về tủ giày bên kia đi đến, ở bên trong lăn qua lộn lại tìm một trận, cuối cùng lấy ra một đôi giày cao gót ở trong góc, nếu như nhớ không lầm, đây là đôi giày rẻ nhất của nàng.
"Băng ——" phí đi sức của chín trâu hai hổ, Thái Anh mới làm gót trái của giày cao gót gãy đoạn được, sau đó lại tìm ra keo 502, đem đoạn gãy dính lên lại, chỉ là không được vững chắc lắm.
Lệ Sa gặp lại Thái Anh, là chừng mấy ngày sau.
"Chị, đêm nay có thời gian không? Lại đây với chúng ta cùng nhau chơi đùa —— "
Lệ Sa lái xe chậm rãi chạy ra khỏi nhà để xe dưới hầm, nàng mở tai nghe bluetooth, tiếp nhận điện thoại của Dữ Lộ, đầu bên kia truyền đến ồn ào của rock and roll, vừa nghe là biết đang nháo cùng bằng hữu trong ban nhạc, "Không được, chị buổi tối còn làm việc, tụi em chơi đến hài lòng đi."
"Lại là làm việc... Bồi em gái chị không được sao! Lần trước sinh nhật Tiểu Âm chị liền không cho em mặt mũi, làm cho em lúng túng muốn chết."
Lạp Dữ Lộ so với Lạp Lệ Sa nhỏ ròng rã tám tuổi, vẫn đang học ở học viện điện ảnh khoa biểu diễn, sau đó lại thêm ban nhạc gì gì đó, ỷ vào người trong nhà sủng nàng, không kiêng dè gì khắp nơi chơi đùa, cùng Lạp Lệ Sa quả thực là hai thái cực, hai tỷ muội nổi danh như nhau, còn những chỗ khác lại hoàn toàn không giống.
"Lần sau có thời gian nhất định cùng em... Liền như vậy, chị cúp máy." Đây chỉ là cái cớ, Lệ Sa yêu thích yên tĩnh, không muốn nháo cùng một đám thanh niên, nàng cúp điện thoại, đánh tay lái, đang chuẩn bị quẹo vào đường lớn thì, đột nhiên nàng giẫm hạ chân phanh...
Thái Anh trong tay đang bưng một ly trà sữa, "Khập khễnh" đi tới, một bên giày cao gót hỏng rồi.
"Phác tiểu thư?" Lệ Sa dừng xe, vừa nãy cảm thấy cái thân ảnh này có chút quen thuộc, nhìn kỹ quả nhiên là nàng, hôm nay nàng mặc một bộ quần dài thanh tân nát hoa, tư thái có vẻ càng ngày càng cao gầy, trang dung so với lúc tham gia tiệc rượu thì điềm đạm hơn, đây mới là trang phục thích hợp với độ tuổi của nàng. Tuổi của nàng, có lẽ cùng với Tiểu Lộ không chênh lệch nhiều, Lệ Sa nghĩ thầm.
"Lạp tổng..." Thái Anh túm lấy sợi tóc bị gió thổi đến trước mắt, trên mặt đầu tiên là lộ ra biểu hiện kinh ngạc, sau đó lại cau mày đến hấp cảm khí lạnh, còn không quên hướng về Lệ Sa cười.
Lệ Sa liếc mắt nhìn giày cao gót của nàng, mắt cá chân nàng thật giống như bị thương, "Cô không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, chính là xảy ra chút xíu ngoài ý muốn." Thái Anh trên mặt vẫn mang theo tươi cười.
"Lên xe, tôi đưa cô đi."
Thái Anh chính là đang chờ câu nói này của nàng, "Quá phiền phức Lạp tổng, bằng hữu của tôi ở ngay khu phía trước..." Thái Anh thuận miệng nói ra một tên gọi của câu lạc bộ cao cấp nào đó, cách nơi này không xa, nhưng cũng không gần.
"Không có chuyện gì."
"Cảm ơn Lạp tổng."
Thái Anh vẫn là lên xe, đồng thời sau khi lên xe được hai phút, không chút khách khí mà đem trà sữa đổ vào trong xe người ta, còn tung một đám lớn, "A... Xin lỗi xin lỗi...", nàng vừa nói xin lỗi, một bên luống cuống tay chân muốn lấy khăn tay lau đi.
"Quên đi, cô đừng lấy." Lệ Sa nhìn trên váy của mình cũng bị ướt một chút.
Thái Anh tay chân luống cuống, "... Xin lỗi, tôi không phải cố ý... Vậy phải làm sao bây giờ..."
Nàng chính là cố ý.
"Không sao..." Đụng tới chuyện như vậy còn có thể làm thế nào, Lệ Sa đem xe dừng ở bãi đỗ xe cách câu lạc bộ kia không xa: "Phác tiểu thư, đến rồi."
"Đều biến thành như vậy..." Đối mặt với Lạp tổng nhắc nhở, Thái Anh mặt dày mày dạn không xuống xe, còn đang xoắn xuýt vấn đề trà sữa, "Lạp tổng, hoặc là như vậy đi, cô cho tôi số điện thoại, tiền rửa xe tôi sẽ trả."
"Thật sự không liên quan."
"Nhất định phải để tôi trả, nếu không trong lòng tôi khó chịu..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro