Chương 53

"Chị như thế nào đến đây?"

Lệ Sa mở cửa, liền thấy Thái Anh mặc một cái áo T-shirt ngắn tay đơn giản, tóc xoã tung có chút ngổn ngang, mặt mộc, nhìn bộ dạng hẳn là chuẩn bị đi ngủ. Lệ Sa kéo nàng vào phòng, cũng cảm giác chính mình quá dằn vặt, ban ngày gọi điện thoại với nàng sau đó liền tới đây, không chút do dự mà đem lịch trình đẩy lùi, sắp xếp tất cả công việc chỉ để tới đây thấy nàng.

"Tôi cũng đi công tác."

Thái Anh biết lịch trình của nàng đều là được an bài từ mấy ngày trước, mấy ngày nay không có nghe nàng nói phải đi công tác, huống chi, ở H thị nàng còn có nhà, không cần phải trụ ở khách sạn. Đêm nay rõ ràng là nàng cố ý tới tìm mình, ban ngày đi làm cả ngày, bay tới bay lui như vậy, lại không than phiền mệt mỏi, nhưng khi Thái Anh nhìn đến vành mắt nhàn nhạt của nàng, cảm thấy đau lòng cực kỳ.

"Mệt muốn chết rồi đi? Đến khi nào, cũng không nói với em một tiếng..." Thái Anh kéo nàng ngồi xuống ghế sô pha, hành lý còn thả ở giữa phòng, nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của nàng, liền biết là vừa mới tới.

"Cho em niềm vui bất ngờ, không vui sao?" Lệ Sa dựa vào trên người nàng, mệt mỏi nói, tối hôm qua để Phác tiểu thư "Oan ức" một đêm, ngày hôm nay nhất định phải đến hảo hảo dụ dỗ một chút.

"Sợ em cùng người khác?" Thái Anh đỡ nàng, để cho nàng nằm trên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng giúp nàng xoa huyệt thái dương, nhớ tới buổi chiều nàng ở trong điện thoại có nói qua, hiện tại lại cố ý lặp lại một lần..

Lệ Sa nâng cằm của Thái Anh lên, híp mắt lại, giống như một nữ vương nói rằng, "Em đúng là dám."

"Em biết... Chị nhớ em rồi." Thái Anh cười, trong giọng nói có một tia nhỏ đắc ý, kỳ thực trong khoảng thời gian tách ra này, Thái Anh cũng rất nhớ Lệ Sa, đặc biệt là tối hôm qua, còn bị Lệ Sa đuổi ra phòng khách.

Nhưng hiện tại Lạp tổng lại từ A thị ngàn dặm xa xôi bay tới, oan ức trong lòng Thái Anh sớm đã tiêu tan đi rồi, cô cảm nhận được Lệ Sa có bao nhiêu quan tâm cô.

Thái Anh nở nụ cười vừa ngọt vừa ấm, làm Lệ Sa quên đi uể oải, cô hướng Thái Anh ngoắc ngoắc tay, "Lại đây."

"Hả?"

Một cái hôn ôn nhu rơi trên khóe miệng của chính mình, Thái Anh nghe thấy nàng ở bên tai mình nhẹ giọng nói, "Ừm, muốn túng bao của nhà chúng ta."

Một chi tiết nhỏ trong lúc lơ đãng như vậy thường thường dễ dàng đánh động đến một người nhất, một mực Lạp tổng lại am hiểu những thứ này nhất, Thái Anh nhìn chăm chú con mắt của nàng, nữ nhân như vậy, thật sự rất dễ dàng làm người ta mê mẫn.

Lệ Sa chưa từng lưu ý qua một người như vậy, bởi vì yêu thích, cho nên mới có một loại ý muốn sở hữu mạnh mẽ, thậm chí muốn đem Thái Anh thời thời khắc khắc quấn vào bên cạnh mình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hai người cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chán.

Thái Anh cũng có cái cảm giác này, đại khái là người đang trong thời kỳ tình yêu nồng nhiệt, đều sẽ biến ngốc biến ấu trĩ, ngay cả Lạp tổng cũng không ngoại lệ.

"Trước tiên đi tắm, lại cẩn thận ngủ một giấc."

Lệ Sa cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi, vừa muốn ngâm nước nóng vừa muốn tán tỉnh, cô lôi kéo Thái Anh, tâm huyết dâng trào nói một câu, "Em cùng tôi tắm."

"Em cùng chị..." Cùng nhau? Thái Anh chết đứng tại chỗ, tâm tình trong nháy mắt trở nên phức tạp, là theo cô hiểu cái loại kia, hai người cùng nhau tắm sao?

Lệ Sa nặn nặn mũi của nàng, cười trêu đùa, "Sợ tôi ăn em?"

"Mệt mỏi cả một ngày, em giúp tôi xoa bóp." Lệ Sa lại đưa tay xoa đầu Thái Anh, ánh mắt ôn nhu như nước, Thái Anh nơi nào có thể từ chối được, chỉ là tim đập càng ngày càng nhanh hơn.

Các cô tuy rằng vẫn luôn ngủ chung cùng một giường, nhưng ngoại trừ ôm ấp và hôn môi, cũng chưa có làm đến bước cuối cùng, các cô cùng một chỗ không phải vì theo đuổi phương diện kích thích kia, hơn nữa đều là lần đầu tiên cùng nữ nhân một chỗ, vì lẽ đó liền càng thêm cẩn thận kỹ càng.

Lại nói về phương diện kia, Thái Anh có từng nghĩ đến, nếu như không có loại kích động kia, cùng bằng hữu bình thường thì có khác gì nhau đâu, chỉ là không biết Lệ Sa có cái loại ý nghĩ kia hay không, dù sao mỗi lần Lạp tổng ôm cô ngủ tay chân đều vô cùng quy củ.

Nhưng nói muốn cùng tắm, chẳng phải là mang ý nghĩa kia sao, Thái Anh cảm giác mình không có suy nghĩ nhiều...

Ý tứ của Lệ Sa nguyên bản là, ở thời điểm mình ngâm nước nóng, để Thái Anh đi vào giúp cô xoa bóp vai. Sau khi chuẩn bị xong nước nóng, ai biết Phác tiểu thư không có đi ra ngoài như dự định, trái lại còn bắt đầu tự cởi quần áo ở trên người, đúng là làm Lạp tổng xem đến "Há hốc mồm".

Thái Anh cởi áo T-shirt ra, thân hình thon gầy, mái tóc dài tán ở sau gáy, có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, cùng nhau tắm... Lệ Sa không khỏi nở nụ cười, nguyên lai trong đầu Phác tiểu thư là đang suy nghĩ những thứ này, hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, Lệ Sa hướng nàng xoay người, dùng phía sau lưng đối diện với nàng nói, "Giúp tôi cởi váy."

"Ừm..." Thái Anh tim đập nhanh hơn, giúp nàng kéo xuống khóa kéo ở phía sau lưng, lưng nàng bóng loáng trắng nõn, không có một tia tì vết.

"Thái Anh..."

Ở dưới vòi sen, các cô kề sát ôm nhau, môi lưỡi vẫn luôn chặt chẽ quấn cùng một chỗ, không đành lòng tách ra.

Thái Anh hôn đến hô hấp nặng dần, có thể là do dưới sự kích thích của nước nóng, lại giống như chính mình không phóng thích được hết nhiệt tình.

...

Các cô xông tới thân thể mềm nhũn, sau đó đồng thời ngồi vào bồn tắm lớn, cũng may bồn tắm của khách sạn rất lớn, hai người cùng ngồi dư sức.

Lẳng lặng ngồi một lúc, hai người mới bình tĩnh lại không ít.

Thái Anh ngồi ở phía sau Lệ Sa, nhẹ nhàng mát xa lưng cho nàng, cốt hồ điệp trên lưng nàng thật là đẹp, lần đầu tiên Thái Anh bị nàng hấp dẫn, cũng là bởi vì tấm lưng xinh đẹp này của Lạp tổng.

Lệ Sa lùi ra sau dựa vào, phần lưng trơn bóng kề sát ở trong lồng ngực của Thái Anh, Thái Anh theo bản năng từ phía sau ôm lấy nàng, Lệ Sa nhẹ nhàng dựa vào Thái Anh, híp mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ, để nước nóng xua tan uể oải.

Thái Anh ôm Lệ Sa, da thịt trần trụi dán vào nhau, lại ngâm mình ở trong nước nóng, nhiệt độ của hai người càng cao hơn. Thái Anh đem đầu đặt ở trên vai nàng, gò má dán vào gò má của nàng, hai tay ở trong nước vuốt, ôm sát vòng eo gầy gò của nàng, ở trên mặt của nàng hôn một cái, nhẹ giọng hỏi, "Chị liền như vậy không tin tưởng em sao?"

Nếu các cô đã muốn đến một bước này, Thái Anh liền muốn nói ra lời muốn nói nhất ở trong lòng với nàng. Tuy rằng ghen đại diện cho quan tâm, nhưng quá dễ dàng ghen có phải là đại diện cho không tin tưởng hay không? Thái Anh nhớ tới tối ngày hôm qua, bởi vì mình cùng Quản Tiệp uống một ly rượu, Lệ Sa liền tức giận thành như vậy, có phải là quá không tin tưởng mình hay không?

Trước đây ghen là bởi vì còn chưa xác định quan hệ, nhưng hiện tại các cô đều đã xác định quan hệ rồi, Thái Anh cảm thấy, nàng nên tin tưởng mình hơn mới phải.

So với không tin tưởng, càng nhiều hơn chính là khống chế muốn cùng ý muốn sở hữu đang quấy phá. Từ nhỏ đến lớn, Lệ Sa đều là tranh cường háo thắng, ý muốn sở hữu so với người bình thường mạnh hơn nhiều, cho nên Dữ Lộ mới dùng từ "Đáng sợ" để hình dung chị mình.

"Em gặp được chị, những người khác đều không lọt mắt."

Đây chính là điều mà Thái Anh muốn nói ra với Lệ Sa nhất, ngày hôm nay cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.

Nghe có chút lập dị buồn nôn, nhưng Thái Anh thực sự muốn nói như vậy, ở trong mắt cô, Lệ Sa có thể nói là đã gần như là hoàn mỹ nhất. Cô cùng Lệ Sa quen biết không tính là lâu, nhưng trải qua rất nhiều việc, Lệ Sa là người đầu tiên đi vào trong lòng cô, nếu như mình có cái phúc khí này, Thái Anh là chân tâm muốn cùng nàng sống hết đời.

"Em dẻo mồm." Mỗi lần sau khi cường thế qua đi, Lệ Sa mới chú ý tới chính mình đối với Thái Anh có phải là quá mức cường thế hay không, giữa các cô có khoảng cách, nói đến tình cảm càng phải để tâm chú ý vun đắp, hơn nữa Thái Anh là một người mẫn cảm.

Thái Anh ôm nàng càng chặt hơn, lại nói thêm một lần, rất trịnh trọng nói, "Em cũng không lọt mắt người khác..."

"Đứa ngốc." Lệ Sa dừng một chút, sau đó cười đưa tay ra, sờ khuôn mặt béo mập nộn nộn của nàng, nói, "Vậy thì vẫn làm bạn với tôi, biết không?"

"Đương nhiên..." Thái Anh cười, cầm lấy tay nàng, sau đó ôm mặt nàng, ôn nhu hôn nàng, nhẵn nhụi triền miên, ngọt ngào như dòng nước nhỏ róc rách chảy xuôi ở trong lòng, các cô một tấc lại một tấc thưởng thức ngọt ngào của đối phương.

"Ngâm lâu dễ choáng váng, chúng ta đi ra ngoài đi." Thái Anh cảm thấy ngâm đủ rồi.

"Ừm."

Thu thập xong nằm trên giường, đều sắp mười hai giờ rồi, tuy trong lòng Thái Anh có chút ý nghĩ phương diện kia, nhưng tắm qua đi, Lạp tổng tựa hồ cũng không có loại nhiệt tình kia, khả năng là ngày hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, Thái Anh tắt đèn, nỗ lực thu thập chút tâm tư không thuần khiết của bản thân.

Nhưng vẫn tắt đèn xong, còn chưa đến nửa phút, Thái Anh lại cảm giác được một cái tay đang bò tiến vào bên trong quần áo của mình, xoa nhẹ.

Tiếp đó, Thái Anh nghe thấy Lạp tổng than nhẹ vài tiếng liêu nhân cùng cười khẽ.

"Ừm..." Thái Anh môi mới hơi mở ra, liền bị Lệ Sa lấp kín, đầu lưỡi của nàng tiến vào, lại tới trêu chọc mình, then chốt chính là động tác trên tay còn càng ngày càng quá đáng.

"Lệ Sa..." Thái Anh đưa tay mở đèn, chỉ từ mấy lần vừa rồi, trên mặt chính mình từ lâu đã ửng hồng một mảnh. Cô mới vừa tắm xong bộ dạng lười biếng mà gợi cảm, Thái Anh bị hình ảnh trước mắt kích thích quá mức, cuối cùng đánh vỡ một điểm khoảng cách cùng nàng hôn môi, nhưng lúc này, trong lòng rục rà rục rịch, chỉ hôn môi thôi là không đủ thỏa mãn.

Lẫn nhau đang suy nghĩ cái gì, trong lòng rất rõ ràng, có một số việc, cảm tình đến, cũng là nước chảy thành sông.

"Cô gái hư hỏng, quy củ chút." Bị Thái Anh vuốt ve, Lệ Sa trong thanh âm mang theo điểm than nhẹ.

Sau khi hôn sâu, Thái Anh lúc nói chuyện khí tức cũng tăng thêm, "Rõ ràng là chị làm trò xấu trước..."

"Này ~~~~ "

Ở trên giường, Lệ Sa so với Thái Anh tưởng tượng còn muốn gợi cảm hơn rất nhiều, rất khó tưởng tượng, bình thường nàng đi làm còn có thể đem áo sơmi gài đến cái cúc áo cao nhất đây. Thái Anh còn nhớ lần đầu tiên thấy nàng, nàng cao lãnh như vậy, khiến người ta nhìn thấy giống như xa xa không thể với tới.

Không nghĩ tới có một ngày, các cô sẽ ôm nhau như vậy, không hề giữ lại chút gì.

Lệ Sa đặt nàng ở dưới thân ôn nhu động viên, "Bé ơi..."

"Lệ Sa..." Bên trong một mảnh tiếng thở dốc, Thái Anh kêu tên của nàng, hầu như muốn hòa tan trong tay nàng.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Thái Anh cả người vô lực, tối hôm qua quá mức điên cuồng.

"Ừm..." Đáng thương Phác tiểu thư ngày hôm nay còn phải chạy ra ngoài làm việc.

Sáu giờ sáng, Thái Anh cảm thấy nên trở về phòng của mình, cô không muốn đánh thức Lệ Sa, nhưng Lệ Sa ngủ rất cạn, Lệ Sa mở mắt ôm Thái Anh lại, lẩm bẩm, "Sớm như vậy, ngủ tiếp một chút..."

"Chị ngủ đi, em còn có việc." Thái Anh lôi kéo tay của nàng, đến gần hôn môi nàng một cái, "Buổi tối gặp."

Thái Anh hai ba lần liền mặc xong quần áo, lại khẽ meo meo trở về phòng của mình, quẹt thẻ vào cửa, không nghĩ tới Lý Mật Nhi mới sáng sớm liền dậy trang điểm.

"Chị đi đâu?" Lý Mật Nhi cầm phấn để ở trên mặt dặm dặm.

"Chị..."

"Tối hôm qua chị không có ngủ ở chỗ này đi?" Lý Mật Nhi đang nhìn chằm chằm cổ của nàng, trong nháy mắt liền rõ ràng.

Thái Anh vừa định nói mình xuống lầu ăn sáng, sau đó liền bị Lý Mật Nhi một lời nói toạc ra, rõ ràng như vậy sao?

"Không có nha, chị chính là vừa xuống dưới đi bộ một hồi."

"Đi bộ?" Lý Mật Nhi cười đến rất có thâm ý, "Em hiểu được."

Thái Anh rơi vào trong sương mù cười cười, lúc đi vào phòng tắm, mới phát hiện câu "Em hiểu được" của Lý Mật Nhi là ẩn giấu hàm nghĩa gì. Xương quai xanh cùng trên cổ hai cái dấu hôn, quá dễ thấy! Còn vị trí từ xương quai xanh trở xuống, càng khỏi cần bàn tới.

Sáng sớm lúc trang điểm, Thái Anh cầm các loại phấn che một tầng lại một tầng bôi lên, mới miễn cưỡng nhìn không có rõ ràng như vậy.

Ban ngày, Quản Tiệp muốn đi chi nhánh của công ty mở hội thảo, Thái Anh cùng Lý Mật Nhi đều đi theo, bận bịu hơn nửa ngày, buổi chiều liền bắt đầu nhàn rỗi, Quản Tiệp nói muốn dẫn các cô đi chơi ở H thị, chút phúc lợi lúc đi công tác.

"Các em muốn chơi cái gì?"

"Đi cạnh biển đi." Lý Mật Nhi nhảy nhót lên tiếng, sau đó liếc nhìn Thái Anh, cố ý cười nói, "Chúng ta đi bơi."

Nghe thấy đi bơi, trong lòng Thái Anh liền hoảng một trận, tối hôm qua Lệ Sa làm cho cô cả người đầy dấu hôn, đổi trang phục đi bơi còn không phải xấu hổ muốn chết sao, bởi vì chuyện lúc sáng, Lý Mật Nhi là cố ý chọc cô chơi, tiểu cô nương này thật không chịu ngồi yên, "Ây... Em không biết bơi, hai người chơi là được rồi."

"Không biết bơi em dạy cho chị nha, chị Thái Anh, em thấy chị là không dám bơi đi~" Lý Mật Nhi hướng về Thái Anh nháy mắt, nói xong còn ha ha nở nụ cười, ai bảo sáng nay nàng không chịu nói thật.

Quản Tiệp còn tưởng rằng "Không dám" là chỉ sợ nước, cũng nhiệt tình nói, có thể dạy, Thái Anh thực sự là lúng túng muốn chết.

Buổi chiều vẫn là đi cạnh biển chơi, đương nhiên, Thái Anh sống chết cũng không chịu đi bơi, phong cảnh bên cạnh biển rất tốt, nhưng Thái Anh có chút mất tập trung, cô muốn cùng Lệ Sa xem, chờ Lạp đại tiểu thư hết bận rộn, cô nhất định phải kéo Lệ Sa đi ra ngoài chơi, hảo hảo nghĩ ngơi buông lỏng một chút.

Thời điểm hoàng hôn đến, Thái Anh chụp một tấm cảnh biển, gửi cho Lệ Sa.

Em ở cạnh biển.

Lệ Sa qua bên này cũng không phải để nghỉ ngơi, mãi đến tận đêm khuya cô mới hết bận, ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Thái Anh.

Lúc Thái Anh nhìn thấy điện thoại, là đang cùng Quản Tiệp và Lý Mật Nhi ở nhà hàng cạnh biển ăn cơm tối, các cô thương lượng buổi tối đi chơi chợ đêm.

"Chơi vui vẻ không? Tôi quay về khách sạn rồi, đêm nay khi nào thì em trở về?"

Vừa nghe giọng điệu này của nàng, liền biết nàng đi làm cả ngày, Thái Anh đứng ở bên ngoài nhà hàng, đón gió biển nghe điện thoại, "... Chị cơm nước xong nghỉ ngơi thật tốt, em phỏng chừng phải đến tối mới trở về."

Lệ Sa dựa vào trên ghế sô pha, nghe được âm thanh của Thái Anh liền không nhịn được cong khóe miệng, "Phác Thái Anh, em mặc kệ lão bà của mình, cùng những cô gái khác đi dạo, như vậy mà được sao?"

Bên này đều đã bàn xong cùng đi chơi chợ đêm, Thái Anh cũng không tiện làm người khác mất hứng, nghe Lạp tổng tự xưng "Lão bà", trong lòng Phác tiểu thư ngọt như mật, Thái Anh theo Lệ Sa, làm nũng nói, "Vậy em tận lực về sớm một chút với lão bà ~ "

"Không có chuyện gì, em hảo hảo chơi, lần sau có thời gian tôi với em cùng đi."

"Ừm, hôn một cái..." Thái Anh hướng về đầu bên kia điện thoại ấu trĩ mà "Moa~" một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Lệ Sa, hai người kéo dài một hồi lâu mới cúp điện thoại.

Buổi chiều đi dạo phố, Thái Anh muốn mua chút gì đó cho Lệ Sa, mới phát hiện muốn tặng quà cho Lạp tổng thật là khó, vừa lúc nhìn thấy một đôi dép trư phấn hồng, có chút muốn cười, liền mua hai đôi.

"Mua cho bạn thân?" Lý Mật Nhi cười hỏi một câu.

Thái Anh cũng không biết nên giải thích thế nào, liền đáp, "Ừm..."

Lại ở bên trong thương trường đi vòng hai vòng.

"Thái Anh?"

"Hả?"

Thái Anh thấy Quản Tiệp tựa hồ có chuyện muốn hỏi, không nghĩ tới Quản tổng vừa mở miệng chính là, "Em biết Lệ Sa thích cái gì không?"

Chuyện này... Thái Anh trong lòng có chút mờ mịt, buổi tối ngày hôm ấy, cô như thế nào cứ có cảm giác quan hệ giữa Quản Tiệp cùng Lệ Sa không được tốt lắm.

"Chị đưa cái túi này, em nói cô ấy sẽ thích sao?"

Nhưng bộ dạng của Quản Tiệp, xác thực giống như đang nghiêm túc chọn cho Lệ Sa, Thái Anh trong lòng lúng túng, cười cười, "Em cũng không rõ lắm..."

Thái Anh để ý Quản Tiệp tựa hồ không ít lần ở trước mặt mình nhắc đến Lệ Sa, đương nhiên buổi tối ngày hôm ấy nên ghen chính là chính mình?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thái Anh lại cảm thấy không có khả năng lắm, Lạp tổng cong không đến mức toàn thế giới đều là cong.

Quản Tiệp là học sinh của mẹ Lệ Sa, cô vẫn thật thưởng thức Lệ Sa, nhưng giữa các cô tựa hồ có chút mùi vị "Như nước với lửa", Quản Tiệp muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa các cô một chút, nhưng Lệ Sa người này lại quá lạnh nhạt cao ngạo, ở bề ngoài quen thuộc một hồi, nhưng ý nghĩ trong lòng của nàng, hoàn toàn không hiểu rõ được.

Lúc đó Quản Tiệp thấy Lệ Sa đối với Thái Anh chủ động lại tri kỷ như vậy, thật sự rất khó mà tin nổi. Những năm này, phàm là những thứ Lệ Sa cảm thấy có hứng thú, Quản Tiệp cũng có hứng thú, ngay cả người mà Lệ Sa cảm thấy hứng thú, Quản Tiệp cũng muốn đi tiếp xúc.

Chơi đến chín, mười giờ, lúc này Lý Mật Nhi cũng đã nói mệt

Đêm nay Lý Mật Nhi tựa hồ không có dự định ngủ sớm dưỡng nhan, vừa về đến phòng liền ôm điện thoại xem tống nghệ, ngay cả tắm cũng không tính làm, Thái Anh ở trong lòng nghĩ cớ, làm sao để qua Lệ Sa, Lệ Sa nghe cô trở về, đang kêu cô qua đây.

"Mật Nhi, chị..."

"Buổi tối chị muốn đi ra ngoài ngủ đúng không?" Lý Mật Nhi cực kì nhạy bén, Thái Anh còn chưa nói hết một câu, nàng liền đoán được.

"Ừm, chị qua chỗ bằng hữu bên kia ngủ." Tuy rằng không có nói rõ là bằng hữu gì, nhưng lúc nói ra như vậy, ý tứ liền rất rõ ràng, Thái Anh cảm thấy cũng không có gì phải che che giấu giấu, thật đúng là làm như đang vụng trộm vậy.

"Nam bằng hữu?"

Thái Anh liền gật gù ngầm thừa nhận.

"Hắn làm việc ở chỗ này sao?"

"Đi công tác, vừa vặn cũng ở chỗ này."

"Vậy chị mau mau đi đi, không cần phải để ý đến em." Lý Mật Nhi vung vung tay, tiếp tục xem ti vi, nếu như làm lỡ cuộc sống về đêm của người ta, chính mình còn không phải trở thành "Tội nhân" sao.

Khoảng cách chỉ vài bước, Thái Anh đi tới 3516, còn nhìn bốn phía xung quanh một cái, mới bắt đầu gõ cửa.

Lúc Lệ Sa mở cửa, nàng đã tắm xong đổi áo ngủ rồi, "Làm sao bây giờ mới đến?"

Thái Anh khóa cửa, sau đó đưa cái túi trong tay cho Lệ Sa, "Thời điểm đi dạo phố nhìn thấy cái này, cảm thấy rất thích hợp với chị."

Vô cùng thần bí, Lệ Sa vừa lấy ra nhìn, lại là hai đôi dép, mặt trên còn có trư phấn hồng, cô tóm lấy mặt Thái Anh, "Trào phúng" nhìn nàng, "Ánh mắt này của em, xấu muốn chết."

"Chúng ta mỗi người một đôi." Thái Anh liền thích xem Lệ Sa mang những cái này, một người như một nữ vương, trên chân giẫm hai con trư phấn hồng, có bao nhiêu tương phản. Thái Anh nói Lệ Sa có thú vui ác độc, nàng đây mới thực sự là thú vui ác độc.

Thời gian hai người cùng một chỗ, lúc nào cũng dính với nhau, các cô đã rất khó quay lại ngủ một người.

Tuy rằng các cô bận bịu cả ngày, nhưng buổi tối nằm cùng một chỗ... Thái Anh nhớ tới tối hôm qua vui thích, trong lòng ngưa ngứa, không để ý gì nhiều, liền trở mình đem Lạp tổng đặt ở dưới thân, ngày hôm nay cả ngày đều nghĩ đến, Thái Anh làm việc đều mất tập trung, chỉ chờ thời khắc này.

"Muốn làm gì?" Lệ Sa biết rõ còn hỏi.

"Muốn!"

"Hư hỏng."

Tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn của hai người đan dệt vào đêm đen, dục vọng được thỏa mãn lại không ngừng dâng lên, thoải mái tràn trề.

Khi đó đã là quá nửa đêm, hai người đều mệt bở hơi tai.

"Ngày mai chị quay về chưa?" Thái Anh vuốt bả vai của nàng, âm thanh khàn khàn hỏi.

Lệ Sa đưa tay khoát lên trên eo Thái Anh, chậm rãi vỗ về, "Tôi còn phải ở thêm mấy ngày."

"Phải ở mấy ngày?" Thái Anh có chút "Bất mãn".

"Ba đến năm ngày đi, nhớ tôi liền gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm." Thái Anh khẽ hừ một tiếng, khoảng thời gian này dính nhau như thế, một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng, hận không thể mỗi ngày đều dính ở trên người nàng.

Cứ như vậy, Thái Anh trở về A thị trước, Lệ Sa vẫn ở lại H thị. Buổi chiều đầu tiên trở lại A thị, Thái Anh liền lăn qua lộn lại ngủ không yên, chỉ có thể ôm gối của Lạp tổng, trước giờ Thái Anh ngủ luôn yêu thích ôm một cái gì đó trong lồng ngực, cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn, trước đây đều là ôm gối đầu, sau đó cùng Lệ Sa chung một chỗ liền không cần nữa.

Hiện tại thời tiết đã vào đầu thu, ban đêm có chút mát mẻ, Thái Anh xưa nay sợ lạnh, thấy nhiệt độ thấp, đi tủ quần áo tìm một cái áo khoác mỏng manh khoác lên người.

Ding dong.

Nghe được tiếng chuông cửa, Thái Anh không khỏi nhếch miệng cười, một đường chạy tới cửa, không suy nghĩ gì nhiều, vội vã không nhịn nổi mở cửa ra, "Chị trở về rồi."

Nhưng đứng ở cửa không phải là Lệ Sa.

Một khuôn mặt trứng ngỗng, tóc ngắn đẹp đẽ, trên mặt trang điểm nhẹ. Lấy hiểu biết của Thái ANh, Lạp nhị tiểu thư vẫn luôn sống ở trong miệng Lâm Vi, Thái Anh đối với Dữ Lộ chỉ có một chút ấn tượng, là lần trước thấy nàng biểu diễn, khi đó Lạp nhị tiểu thư vẫn còn tóc dài, trang điểm đậm, cuồng dã như vậy... Rất khó liên hệ cùng với cô gái có chút đáng yêu ở trước mắt này.

Vì lẽ đó lần đầu tiên nhìn thấy Thái Anh cũng không có nhận ra.

Dữ Lộ đứng ở cửa, vốn là muốn vênh váo tự đắc đánh giá người trước mắt, nhưng ai biết chính mình thân cao không đủ, cô so với Thái Anh thấp hơn nửa cái đầu. Dữ Lộ không nói câu nào, banh khuôn mặt, con mắt giống như bắn ra cái đinh, đóng ở trên người Thái Anh, đây chính là cô gái đã bẻ cong chị mình...

Tướng mạo cũng còn được, vóc người cũng còn có thể, khí chất không có trở ngại, nhìn nhìn, Dữ Lộ cảm thấy ánh mắt của chị mình vẫn đúng là không tồi... Đi chệch rồi, Dữ Lộ hắng giọng một cái, suýt chút nữa quên mất chính mình đến đây là để làm gì, ngược lại cô đối với cô gái này không có hảo cảm, dù sao Thái Anh là cướp chị mình với Nhan Âm, cô gái này nếu như không có chút thủ đoạn, có thể đem Lệ Sa bẻ cong sao? Cô cùng Nhan Âm hai người, nhiều năm như vậy còn không bẻ cong được Lệ Sa đây...

"Chị tôi đâu? Không ở nhà..."

"Em là nhị tiểu thư?" Lâm Vi ở trước mặt Thái Anh luôn nhắc đến "Người ngốc nhiều tiền nhị tiểu thư", cho nên Thái Anh vừa mở miệng, liền liệt vào danh xưng này. Thái Anh cười cười, "Chị ấy đi công tác còn chưa trở lại, đi vào ngồi đi."

Dữ Lộ lẫm lẫm liệt liệt đi vào nhà, "Chị ấy không ở đây thật đúng lúc, ngày hôm nay tôi tới không phải tìm chị ấy, mà tôi tìm cô."

"Tìm tôi?" Tuy rằng ngoài miệng Thái Anh hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã rõ ràng ý đồ của Dữ Lộ, Lâm Vi đã sớm nói qua với Thái Anh, còn nói khoảng thời gian này, cẩn thận "Kẻ ngu si" tới tìm cô cùng Lệ Sa gây phiền phức.

Dữ Lộ đã biết quan hệ của cô cùng Lệ Sa.

Dữ Lộ ngồi ở trên ghế sô pha, nhếch lên hai chân, sau đó từ trong bóp da rút ra một tấm thẻ, "Khí thế mười phần" ném lên trên khay trà, "Cô cùng chị tôi chia tay, tiền trong thẻ này đều là của cô."

Thái Anh nhìn tấm thẻ kia, có phải Lạp nhị tiểu thư xem quá nhiều phim truyền hình rồi hay không, "Chuyện của tôi cùng chị em, em cũng phải quản?"

"Chị ấy là chị của tôi, đương nhiên tôi muốn xen vào!" Dữ Lộ chính là thấy Thái Anh không hợp mắt, nguyên nhân Nhan Âm trực tiếp xuất ngoại cũng là bởi vì nàng, nếu không nàng đoạt mất Lệ Sa, Nhan Âm cũng sẽ không thương tâm như vậy.

Cách thức hoạt động não của Dữ Lộ rất đơn giản, bởi vì cô từ nhỏ đã là như vậy quấy nhiễu lớn lên.

Thái Anh một mặt lạnh nhạt nói rằng, "Nếu như tôi không muốn thì sao?"

"Cô theo chị tôi cùng một chỗ không phải là vì tiền sao?" Dữ Lộ mặc kệ như thế nào, liền muốn dùng tiền đến "Nhục nhã" Thái Anh một phen cho hả giận, từ sau khi Lệ Sa cùng Thái Anh chung một chỗ, không nói đến làm Nhan Âm tức giận, hiện tại trong mắt chị cô trong mắt liền không chứa một em gái.

Thái Anh cũng không vội vàng giải thích gì với nàng, mà là theo nàng trả lời, "Ừm, chính là vì tiền."

"Cô..." Dữ Lộ không có đoán được Thái Anh sẽ trực tiếp thừa nhận, nàng tức giận đem thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt Thái Anh, "Vậy cô cùng chị tôi chia tay, cầm tiền đi!"

Bất luận là người nào đụng tới chuyện như vậy, tâm tình đều chẳng tốt đẹp nổi, Thái Anh cũng như vậy, "Lạp nhị tiểu thư, tôi đều đã treo mình trên cây ATM, còn cần một tấm thẻ này của cô sao?"

Dữ Lộ bị Thái Anh chọc tức nổ phổi...

Quả nhiên thời điểm Lệ Sa không ở đây, nữ nhân này liền bại lộ "Bản tính", "Cô chờ! Chờ chị tôi trở về liền quăng cô!"

Nhìn Dữ Lộ đẩy cửa rời đi, Thái Anh lại rơi vào trầm mặc.

Dữ Lộ thở phì phò ra khỏi khu nhà ở của Lệ Sa, gọi điện thoại cho Lâm Vi, "Chị Vi, ra ngoài cùng tôi uống rượu."

"Lại chia tay?" Dữ Lộ là khách quen của Lâm Vi, mỗi lần chia tay đều yêu thích tìm Lâm Vi uống rượu, Lâm tiểu thư cùng tán gẫu là tính phí theo giờ, cũng may Lạp nhị tiểu thư chính là không thiếu tiền.

"Tôi bị người bắt nạt!" Dữ Lộ nhớ tới liền tức giận.

"Còn có người dám bắt nạt cô?"

----------------------------------------------------------------------------

Tấn Giang: ăn chay tốt cho sức khỏe nha :v

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro