"Em sợ chị càng ngày càng chán ghét em."
Không liên hệ không có nghĩa là không nhớ nhung, chỉ là sợ chị càng ngày càng cảm thấy phiền chán.
Mang theo âm thanh nghẹn ngào, còn có ánh mắt của nàng, đối diện với từng giọt nước mắt đang rơi xuống của Dữ Lộ, giống như rơi xuống đáy lòng của Lâm Vi, tách ra không gặp, trong lòng các cô cũng không tốt được.
Lâm Vi ôm nàng, "Tôi nói rồi tôi rất khó theo đuổi."
"Ừm... Ừm..." Dữ Lộ cười đem đầu cọ ở trên vai Lâm Vi, trong miệng hừ nhẹ đáp lời, ngây ngốc gật đầu. Lần trước, Lâm Vi đem cô dọa sợ rồi, nói tới kiên quyết như vậy, phương thức liên lạc cũng xóa hết. Dữ Lộ đang nghĩ, có thật là nàng chán ghét mình như vậy hay không, chính mình có phải là quá mức dính chặt lấy hay không.
Trước đây Dữ Lộ cảm thấy yêu thích một người, nhất định phải cùng một chỗ, không cùng một chỗ không thể gọi là yêu thích. Thế nhưng sau khi gặp được Lâm Vi, cô cũng rõ ràng ý nghĩ của Lâm Vi, nếu như từ tận đáy lòng Lâm Vi không thích cô, cô nguyện ý lẩn đi thật xa, không tiếp tục dây dưa nữa, bởi vì cô không muốn thấy Lâm Vi bởi vì mình mà khổ sở.
"Em cho rằng chị thật sự không cần em nữa." Dữ Lộ khóc đến bờ vai run rẩy, càng dùng sức ôm chặt, càng chặt mới càng an tâm.
Lâm Vi ngẩng đầu lên, để nước mắt ở khóe mắt chảy ngược trở lại, khịt khịt mũi, "Tôi chán ghét kẻ thích khóc."
"Ừ..." Dữ Lộ lập tức đình chỉ khóc, quay về Lâm Vi lắc đầu, "Em không có khóc, không có khóc."
Lâm Vi vừa buồn cười lại vừa cảm động, đứa ngốc này.
Nhưng Lâm Vi lại đang khóc, Dữ Lộ đưa ra một cái tay, thay Lâm Vi lau nước mắt, hiện tại cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chính là trong lòng Lâm Vi có cô.
Dữ Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Vi, "Mặc kệ chị như thế nào, em đều yêu thích."
Lâm Vi hiển nhiên bị Dữ Lộ làm cho buồn nôn.
Trước đây Dữ Lộ không có như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không nói mấy câu như vậy, nhưng Lâm Vi đối với cô mà nói, là người đặc biệt.
Lâm Vi thấy chân nàng bị thương, muốn đỡ nàng đến ghế dài cách đó không xa ngồi xuống, mắt cá chân của Dữ Lộ bị đau, bước đi bên cao bên thấp, nhìn rất buồn cười.
"Chậm một chút, đi đường cũng có thể bị trật chân." Lâm Vi hằng ngày ghét bỏ Lạp nhị tiểu thư.
Nhưng Dữ Lộ luôn có thể đem loại ghét bỏ này nghe ra mùi vị của sủng nịch, cười đến một mặt thỏa mãn.
"Chị Vi, em nghĩ qua." Dữ Lộ để ngón tay ở trên ghế gỗ hoa cũ kỹ, tâm tình của cô chậm rãi bình tĩnh lại, "Những vấn đề mà chị nói, em hảo hảo nghĩ tới."
Đây là lần đầu tiên Dữ Lộ suy nghĩ những vấn đề kia, dù sao xưa nay cô là người không cân nhắc đến tương lai.
Lâm Vi lẳng lặng nhìn đường băng ở đối diện, không có một bóng người.
"Trước đây em không nghĩ tới sẽ phụ trách đối với cảm tình, thế nhưng hiện tại em hối hận rồi. Em nghĩ muốn chị tin tưởng em, nhưng chị làm sao sẽ tin em... Dù sao con người của em rất kém cỏi, làm chyện gì cũng ấu trĩ." Dữ Lộ cắn cắn môi, lại hít một hơi, "Nhưng lần này không giống nhau, cùng bất kỳ lần nào trước đây cũng không giống nhau, chị đối với em mà nói, là đặc biệt nhất. Em biết hiện tại em làm được chưa đủ tốt, nhưng em sẽ cố gắng làm được, chị có thể tin tưởng em một lần không? Cho em một cơ hội sửa đổi..."
Nửa tháng trôi qua, đáp án này chí ít không có làm Lâm Vi thất vọng.
Lâm Vi không phải người theo đuổi hứa hẹn nơi trót lưỡi đầu môi, cũng không phải muốn Dữ Lộ quy hoạch tương lai cho cô, cô chỉ muốn bắt được một loại cảm giác an ổn chân thật. Ở trên người Dữ Lộ cô vẫn không tìm được cảm giác như vậy, nhưng hiện tại, tựa hồ có một chút rồi.
Hơn nửa năm nay, Dữ Lộ thay đổi thật nhiều, Lâm Vi đương nhiên nhìn ở trong mắt.
Dữ Lộ đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của Lâm Vi, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, "Có được hay không?"
Ánh mắt tràn ngập chờ mong, bởi vì đêm nay khóc quá nhiều lần, vẫn là sưng lên.
Lâm Vi cũng nhìn chằm chằm Dữ Lộ thật lâu, câu môi nở nụ cười.
Có được Lâm Vi ngầm thừa nhận, trận nhận sai dài đến nửa tháng này của Lạp nhị tiểu thư cuối cùng cũng kết thúc.
"Buổi tối không cần đi tụ hội sao?" Lâm Vi hỏi.
"Không muốn đi." Dữ Lộ dùng tay chống cái ghế, sau đó thân thể di chuyển đến gần Lâm Vi, ngồi vào bên cạnh nàng.
"Tập luyện xong mệt mỏi ~~" Dữ Lộ chậm rãi đem đầu tựa ở trên bả vai của Lâm Vi, nhấc mắt nhìn bầu trời, khóe miệng cười đến ngọt ngào.
Lại bắt đầu dính người, Lâm Vi quay đầu liếc nhìn Dữ Lộ một cái, nhìn thấy Dữ Lộ lặng lẽ cong lên khóe miệng, cũng nở nụ cười theo, cô cũng không ghét Dữ Lộ làm nũng, phần lớn thời gian Lạp nhị tiểu thư đều thật đáng yêu.
Các cô lẳng lặng ngồi dính vào cùng nhau, năm tháng tĩnh hảo, sung sướng không nhất định phải đi tìm kích thích, liền như bây giờ, Dữ Lộ đã rất hạnh phúc rất thỏa mãn rồi.
Lãng mạn chưa được ba giây.
"Mịa nó, lại cắn ta!" Cánh tay của Dữ Lộ lại bị muỗi cắn ra vài cái bọc lớn, cô đưa tay gãi, lập tức liền sưng đỏ lên.
Đêm hè muỗi độc ở trên sân thể dục rất nhiều.
"Trở về đi, nơi này muỗi nhiều."
"Không có cắn chị chứ?" Dữ Lộ lôi kéo cánh tay của Lâm Vi, nhìn kỹ.
"Em đều cho chúng nó ăn no rồi." Lâm Vi nhìn trên mặt nàng cũng bị cắn, vài cái bọc nhỏ ở chung một chỗ, kết thành cái bọc lớn, Lâm Vi thấy liền cười không thở nổi.
Dữ Lộ cảm thấy ngứa, muốn đưa tay đi gãi.
Lâm Vi liền tóm lấy móng vuốt của nàng, càng cào càng sưng, "Em nhị sỏa tử này, đừng cào, cào nữa hủy dung."
Trước đây Lâm Vi rất yêu thích trào phúng Lạp nhị tiểu thư, chỉ là bị vướng bởi nàng là khách hàng, không thể nói ở ngoài mặt. Hiện tại, Lâm Vi một hai liền treo "Nhị sỏa tử" ở bên mép, không kiêng dè chút nào.
Dữ Lộ nhìn Lâm Vi cười khúc khích, đem "Nhị sỏa tử" nghe thành "Thân ái".
Mắng cô đứa ngốc còn vui vẻ, Lâm Vi lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn về phía cô, người như vậy toàn thế giới đều tìm không ra cái thứ hai.
"Chân không sao rồi?"
"Không sao rồi, vừa rồi chỉ có chút đau."
Dữ Lộ đi theo phía sau Lâm Vi, Lâm Vi ý thức được chính mình đi quá nhanh, thế là chậm lại bước chân, để Dữ Lộ đi theo.
"Về nhà sao? Em đưa chị về." Nói xong, Dữ Lộ lại nhớ bản thân không có lái xe tới.
"Không cần, tôi ngồi xe buýt trở về."
"Em cùng chị đi." Xưa nay Dữ Lộ chưa từng ngồi qua xe buýt bao giờ.
Lâm Vi không có từ chối.
Trạm xe buýt, người đang chờ xe không nhiều cũng không ít, năm phút sau, xe vẫn chưa đến.
Một lát sau, Dữ Lộ tiện tay kéo cánh tay của Lâm Vi, lại đứng gần thêm một chút, bàn tay chậm rãi đi xuống, sau khi cọ đến lòng bàn tay của Lâm Vi, Dữ Lộ đưa ngón tay chậm rãi cắm vào khe hở, nắm chặt. Lúc này, Dữ Lộ mới ngẩng đầu hỏi Lâm Vi, "Như thế nào còn chưa tới?"
"Nhanh thôi, lại chờ thêm mấy phút nữa."
Lúc Lâm Vi nói chuyện, Dữ Lộ cảm giác được tay của mình cũng được nàng nắm thật chặt, "Ừm!!!"
Ba phút sau, một chiếc xe buýt ngừng lại ở trước mặt các cô.
Lên xe, không tính là chen lấn, nhưng vừa vặn không có chỗ ngồi, hiện tại trong lòng Dữ Lộ ngọt giống như được lau mật đường, bởi vì Lâm Vi vẫn nắm tay cô không có buông ra, mãi cho đến khi lên xe cũng vậy.
Qua hai trạm, người dần dần nhiều lên, xe lại xóc nảy, lần này Dữ Lộ không quen.
"Lần đầu tiên ngồi xe buýt sao?"
Dữ Lộ gật đầu, phía sau không ngừng có người chen cô, cô không thể làm gì khác hơn là dán sát vào trên người Lâm Vi, lúc này tài xế xe thắng gấp, Dữ Lộ trực tiếp ngã vào trên người Lâm Vi, theo bản năng ôm lấy eo của Lâm Vi, vốn là chỉ có một cái tay ôm thôi, sau đó chậm rãi, hai cái tay đều bò đến trên eo Lâm Vi, giống như ôm lấy nhánh cỏ cứu mạng vậy.
"Chính mình cầm lấy." Lâm Vi liếc nhìn nàng một cái, xe không có đông đến mức đó, ôm chặt như thế, rõ ràng chính là "Mưu đồ gây rối".
"Được..." Dữ Lộ chơi xấu, một cái tay nắm lấy giá đỡ ở phía sau Lâm Vi, một cánh tay khác tiếp tục vòng lấy eo của Lâm Vi, vẫn ôm nàng không buông ra, "Tốt như vậy."
"Buông tôi ra." Trên xe nhiều người như vậy, Dữ Lộ cũng không thèm để ý.
"Em sợ ngã!" Một cái cớ rất tốt, Dữ Lộ chính là không buông tay, cô cảm thấy không có gì cả, chị cô cùng Thái Anh đó mới gọi là không xem ai ra gì, ở sân bay nhiều người như vậy, còn ở ngay trước mặt mình, nhét một đống cẩu lương.
Lâm Vi không nói được nàng, liền theo nàng, sau đó Dữ Lộ đơn giản đem đầu đều dựa ở trên người mình, điển hình được voi đòi tiên.
Lạp nhị tiểu thư lần đầu tiên ngồi xe buýt, trải nghiệm rất tốt, vui cười hớn hở cả một đường.
Ở trên xe 15 phút, Dữ Lộ liền ôm Lâm Vi 15 phút, đều không nỡ xuống xe.
Xuống xe.
"Em về sớm nghỉ ngơi đi."
"Em đưa chị về đến nhà ~ "
Lâm Vi đúng là càng không yên lòng Dữ Lộ, cô trực tiếp ngăn cản một chiếc xe, để Dữ Lộ trở về.
"Hiện tại còn sớm." Dữ Lộ muốn ở cùng nàng lâu thêm chút nữa.
"Mười một giờ không còn sớm."
"Em có thể hay không..." Dữ Lộ muốn nói, có thể hay không buổi tối không trở về, ở chỗ này của nàng ngủ lại, nhưng như vậy... Dữ Lộ suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống.
"Cái gì?"
"Ngày mai cuối tuần, chị có thời gian không?"
Lâm Vi cố ý chọc nàng, cười hỏi, "Tìm tôi có việc gì?"
Lâm Vi lại quanh co lòng vòng, Lạp nhị tiểu thư xù lông, "Lâm Vi! Đương nhiên là hẹn hò!"
"Hẹn hò?" Lâm Vi thích nhất trêu đến Nhị tiểu thư xù lông.
"Nghĩa vụ của bạn gái!"
Dữ Lộ đã chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Vi nhất định sẽ nói "Tôi khi nào là bạn gái của em?"
"Được, tôi có thời gian."
Dữ Lộ trợn tròn mắt nhìn Lâm Vi, nếu như không phải đang ở trên đường cái, cô đã muốn vui vẻ nhảy lên cung trăng!!!
"Em trở về đi, ngày mai gặp."
Lúc Lâm Vi xoay người, Dữ Lộ kêu một tiếng, "Chị Vi..."
"Còn có chuyện?"
Dữ Lộ xông lên, cảm thấy thay cái xưng hô khá là thích hợp, "Vi Vi ~~ "
Buồn nôn muốn chết, Lâm Vi nâng lên cái trán, đều nói nữ nhân một khi nói chuyện yêu đương, chỉ số thông minh liền bằng không, hiện tại cô rất lo lắng chỉ số thông minh của Lạp nhị tiểu thư, vốn dĩ đã không có bao nhiêu.
Dữ Lộ nhón mũi chân tiến lên trước, nhẹ nhàng đặt môi lên trên môi của Lâm Vi, ngừng hai giây, hôn một cái.
Lúc Lâm Vi mở mắt ra, Dữ Lộ cười nói với nàng, "Ngày mai gặp."
"Ừm." Lâm Vi sờ sờ đầu nàng.
Tài xế đã không còn kiên trì được nữa, ở một bên thúc giục, Dữ Lộ lại nhanh chóng hôn thêm một cái ở trên mặt Lâm Vi, cơ hồ là nhào lên xe, nằm nhoài ở một bên cửa sổ xe, cười vẫy tay với Lâm Vi.
Lâm Vi ghét bỏ xoay người rời đi, làm như không nhìn thấy.
Dữ Lộ về đến nhà, trực tiếp hưng phấn ngã nằm lên trên ghế sô pha, từ trên xe taxi cho đến hiện tại, khóe miệng của cô đều muốn cười đến co giật. Cô luống cuống tay chân lấy di động ra gọi điện thoại cho Lâm Vi.
Thông, nguyên lai Lâm Vi đã sớm đem cô kéo ra khỏi danh sách đen, chẳng trách Lâm Vi lại trách mình không gọi điện thoại cho nàng.
"Alo —— "
"Em đã về đến nhà."
"Tốt, em nghỉ sớm một chút, đừng thức đêm." Lâm Vi biết Dữ Lộ là con mèo đêm.
"Được, đã nhớ kỹ." Mỗi một câu phân phó của chị Vi cô đều phải nhớ kỹ.
Cứ như vậy cúp điện thoại, nhưng Dữ Lộ còn muốn nghe thêm âm thanh của nàng. Dữ Lộ muốn dính nàng, lại sợ chính mình quá dính người, nàng sẽ chê mình ấu trĩ, chính là đang ở trong trạng thái hưng phấn cùng chờ mong, Dữ Lộ mỏi mệt ngủ thiếp đi, đến qua nửa đêm cô mới từ trên ghế sô pha đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ lại lên giường ngủ.
Gần đây Lâm Vi cũng không tiếp hộ khách được, vì sau khi quay xong MV Trương đạo lại tìm cô quay tiếp, hợp tác rất thuận lợi, còn giúp cô dẫn tiến tài nguyên, tiến vào tổ đóng phim, cho dù chỉ là vai phụ, cũng là cơ hội. Lâm Vi nghĩ đại khái là Dữ Lộ giúp cô chuẩn bị quan hệ, bởi vì bối cảnh của Lạp gia, người trong vòng cũng sẽ cho nhị tiểu thư chút mặt mũi.
Dữ Lộ đương nhiên không muốn Lâm Vi lại đi cùng người khác tán gẫu uống rượu, cô muốn làm chung thân "Khách hàng" VIP của Lâm Vi, Lâm Vi là của một mình cô.
Lâm Vi thích uống rượu, Dữ Lộ cũng thích uống rượu, mà hai cái bình rượu sau khi cùng một chỗ, rượu các cô cũng không uống, quán bar cũng không đi. Thời điểm chính mình uống rượu, xưa nay không hề nói uống rượu hại thân, nhưng thời điểm bạn gái uống rượu, thì mỗi ngày đều lải nhải uống rượu hại thân.
Sau khi tốt nghiệp, Dữ Lộ kí hợp đồng với công ty đĩa nhạc, chuyên tâm bận rộn với âm nhạc, Lâm Vi đi đóng phim, kỳ thực thời gian nhàn rỗi của hai người rất ít. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi Dữ Lộ liền đi tìm Lâm Vi, hận không thể biến thành vật trang sức treo ở trên người chị Vi, Lâm Vi ghét bỏ Lạp nhị tiểu thư là hiển nhiên, nhưng một bên ghét bỏ một bên lại yêu thích.
Dữ Lộ cảm thấy bạn gái của cô thật khó hầu hạ, chính mình nếu như đi dính nàng, sẽ bị ghét bỏ, thời điểm không dính nàng, nàng lại tức giận. Dù sao Dữ Lộ cũng bị Lâm Vi ghét bỏ quen rồi, vốn dĩ da mặt liền rất dày, hiện tại da mặt so với tường thành còn dày hơn.
Lâm Vi ngồi ở trên ghế sô pha xem kịch bản, Dữ Lộ liền xoay chuyển vây quanh cô, nào là ôm nào là hôn dừng không được.
"Tôi đang vội đây, đừng nghịch."
"Lão bà ~~~" Dữ Lộ có lời oán hận, Lâm Vi bề ngoài chính là gợi cảm, lại chưa từng nhiệt tình như lửa với mình bao giờ, Dữ Lộ giống như tiểu lang cẩu đem Lâm Vi nhào vào trên ghế sô pha, ném kịch bản trong tay nàng xuống, "Hôn một cái —— "
"Lạp Dữ Lộ, em bao lớn rồi?" Lâm Vi đưa ngón tay đâm cái trán của Dữ Lộ, chê nàng ấu trĩ.
"Năm nay... Ừm... Thật giống... Ừm... Có... Ừm... Hai mươi ba... Ừm... Tuổi... Ba..."
Mỗi khi nói được hai chữ, Dữ Lộ liền hôn nàng một cái, thở hồng hộc, có một câu nói thôi mà bỏ ra ròng rã một phút.
"Được rồi không có?"
"Không có."
"Được rồi không có?!"
"Được rồi..."
Địa điểm hẹn hò nhiều nhất của các cô vẫn là ở nhà.
Dữ Lộ vẫn muốn cùng Lâm Vi ở cùng nhau, không ở cùng nhau, bận rộn lên một cái liền không có thời gian dính nhau, tốt nhất là cho cô ở nơi này cùng Lâm Vi, khu nhà ở bên kia của cô quá nhiều phòng, nhưng nhà của Lâm Vi chỉ có một gian phòng một cái giường.
Lạp nhị tiểu thư đã tính toán tốt rồi, nhưng Lâm Vi lại không có ý tứ ở phương diện này, bởi vì chuyện này, Dữ Lộ thực sự là vắt hết óc, làm các loại ám chỉ, chính là không có kết quả.
----------------------------------------------
Thời điểm tháng mười, Nhan Âm về nước, Dữ Lộ nhìn thấy tin tức trên mạng mới biết, Nhan Âm cũng không nói trước với cô một tiếng, các cô xác thực đã lâu không có liên hệ qua, nếu như Nhan Âm biết tin Lệ Sa dự định cùng Thái Anh kết hôn, tâm còn không vỡ thành pha lê mới là lạ.
Sau đó, Nhan Âm liên hệ cô, Dữ Lộ nghe ngữ khí trong lúc nàng nói chuyện, khả năng là đã tiêu tan đi.
Sau khi Nhan Âm về nước, lần đầu tiên Dữ Lộ cùng nàng gặp mặt, là ở đoàn phim.
Cực kì trùng hợp, bộ phim đầu tiên mà Nhan Âm nhận sau khi về nước, là cùng một cái đoàn phim với Lâm Vi, nhưng Nhan Âm là vai nữ chính, ngày ấy, lần đầu tiên Dữ Lộ đi đoàn phim tham ban, ba người vừa vặn gặp gỡ.
"Tiểu Lộ, sao cậu lại ở đây?" Nhìn thấy Dữ Lộ, Nhan Âm rất bất ngờ.
Lâm Vi còn đang đối diễn, Dữ Lộ đi gặp Nhan Âm trước, nàng so với lúc trước xem ra thành thục hơn nhiều, thay đổi cái hoàn cảnh thật sự rất ảnh hưởng đến con người.
"Tiểu Âm... Mình đến tham ban."
"Mình còn muốn hẹn cậu ra ngoài tụ hội, khéo như vậy liền gặp gỡ, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, cậu nhìn rất gầy, biểu diễn rất mệt đi?" Nhan Âm muốn đi sờ đầu của nàng, trước kia các cô rất thích sờ đầu nhau như vậy, nhưng thời điểm Nhan Âm xuất thủ, cảm giác thay đổi, bởi vì Dữ Lộ né tránh cô, rất lúng túng.
Nhan Âm nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Không thể cùng những người khác quá thân mật, thê nô Lạp nhị tiểu thư nhớ kỹ điểm ấy, lần trước chơi trò chơi, đủ để cô nhớ kỹ.
"Nhị sỏa ——" Lúc này Lâm Vi từ trong phòng chụp ảnh đi ra, liền nhìn thấy Dữ Lộ đang cùng Nhan Âm nói chuyện. Lúc trước Nhan Âm hãm hại qua Thái Anh, Lâm Vi đối với Nhan Âm vẫn rất phản cảm, nhưng cô biết quan hệ trước đây của Dữ Lộ cùng Nhan Âm rất tốt.
"Xong việc rồi?" Dữ Lộ nghe được biệt hiệu chuyên môn của mình, quay đầu lại, thấy Lâm Vi lại đây, cười hì hì tiến lên kéo nàng.
Sau khi về nước, cái gì cũng thay đổi, Nhan Âm nhìn Dữ Lộ trốn tránh chính mình, nhưng lại cùng Lâm Vi qua lại đến thân mật.
"Tiểu Lộ, một lời đã định, buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
Cùng nhau ăn cơm? Lâm Vi nhìn Dữ Lộ một chút, Dữ Lộ cảm thấy sau lưng mát lạnh.
"Tiểu Âm, chị ấy là..." Dữ Lộ do dự có nên nói hay không, cùng Nhan Âm không có gì phải ẩn giấu, chính là cô không biết, Lâm Vi có ngại cô nói ra hay không.
Lâm Vi nắm tay Dữ Lộ, cái loại tình nhân mười ngón tương khấu, lập trường rất rõ ràng.
Nhìn tay các cô nắm cùng một chỗ, Nhan Âm cảm thấy bầu không khí không thích hợp lắm.
Một là bằng hữu, một là lão bà, Dữ Lộ không biết Lâm Vi xem Nhan Âm rất khó chịu, còn nói, "Hoặc là, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn đi?"
"Không cần." Lâm Vi dứt khoát từ chối, xem Nhan Âm thêm một chút đều cảm thấy phiền.
Dữ Lộ lập tức rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, do dự một chút, mới vô cùng khó khăn nói với Nhan Âm, "Thật xin lỗi, Tiểu Âm."
"Không có chuyện gì, hôm nào đi." Nhan Âm cười đến có chút cứng ngắc, nếu như là người khác, lúc này cô đã nổi nóng rời đi rồi.
Buổi trưa, Dữ Lộ ở đoàn phim cùng Lâm Vi ăn hộp cơm.
"Em cùng Nhan Âm quan hệ rất tốt?"
Trước đây thì đúng, hiện tại Dữ Lộ cảm giác được giữa các cô so với bằng hữu bình thường còn muốn xa lạ hơn, Nhan Âm đại khái chỉ là vì tiếp cận Lệ Sa, mới chơi thân với cô đi, "Bình thường thôi, bằng hữu bình thường."
"Cô ấy đối với em rất nhiệt tình." Lâm Vi cúi đầu, dùng chiếc đũa chọc lấy hành lá ở trong thức ăn.
Dữ Lộ biết Lâm Vi đang nằm ở biên giới ghen, "Nào có."
"Để em lựa ra." Dữ Lộ cẩn thận giúp Lâm Vi lấy hành lá ra, cô có tính khí của đại tiểu thư, nhưng ở trước mặt Lâm Vi không biết có bao nhiêu tri kỷ.
Nhìn Dữ Lộ tỉ mỉ lựa hành lá ra ngoài, Lâm Vi gắp một miếng thịt bò đút đến trong miệng nàng, "Ăn nhiều một chút, con khỉ ốm."
"Mỗi ngày chị đút em ăn, em có thể ăn thành heo." Dữ Lộ vui vẻ nói, chỉ cần Lâm Vi ngẫu nhiên phát cho cô một viên "Đường", cô có thể cao hứng nửa ngày.
"Nghĩ đến thật mỹ."
Di động có âm báo tin nhắn, Dữ Lộ lấy ra nhìn, là Nhan Âm.
【 Tiểu Lộ, ngày mai có rảnh không? 】
Dữ Lộ không có trả lời, mà trực tiếp đem điện thoại giao cho Lâm Vi, rất có một loại cảm giác thẳng thắn được khoan hồng.
"Cô ấy tìm em, em đưa cho tôi làm gì?" Lâm Vi nhìn tin nhắn kia, tâm tình cũng chẳng vui vẻ gì.
"Chị trả lời đi." Ý tứ là, lão bà, đều nghe lời chị.
"Có vẻ tôi giống như Mẫu Dạ Xoa, chính em trả lời đi." Lâm Vi không tiếp nhận di động.
Dữ Lộ do dự, cô sợ Lâm Vi tức giận, cho dù giữa cô và Nhan Âm không có gì cả.
"Cậu ấy tìm em cùng nhau ăn cơm..." Mỗi một câu nói, Dữ Lộ đều đang hướng về Lâm Vi "Xin chỉ thị".
"Em muốn đi thì đi."
"Mấy người bạn học cũ cũng đi, em không tiện cự tuyệt."
"Không có chuyện gì." Từ sau lần kia qua đi, Dữ Lộ liền biến thành như vậy, Lâm Vi nghĩ cũng buồn cười, chẳng lẽ chính mình không cho nàng cùng người khác nói hơn một câu sao? Nhưng có loại giác ngộ này là rất tốt, nếu không phải Dữ Lộ có thể làm được như vậy, làm sao Lâm Vi có thể tin tưởng nàng, dù sao lúc trước tính tình ham chơi như vậy.
Dữ Lộ ghé sát vào Lâm Vi, lặng lẽ nói một câu, "Lão bà tốt nhất."
Lâm Vi tóm lấy lỗ tai của Dữ Lộ, "Chỉ cho phép cùng nhau ăn cơm, hiểu không?"
"Mê mê hiểu ~~~ "
"Ăn cơm."
Dữ Lộ còn chưa ăn được hai miếng, "Em chuyển đến ở chỗ kia của chị, mỗi ngày đều cho chị bắt nạt."
"Chỗ kia của tôi quá nhỏ, không có chỗ cho em ở."
"Em lại không chiếm diện tích..." Dữ Lộ nói thầm ở trong lòng, giường lớn như vậy, nhường một chút là có vị trí cho mình không phải sao.
Lâm Vi chỉ gắp rau bỏ vào trong chén cho Dữ Lộ, liền mặc kệ chuyện này không quan tâm.
Dữ Lộ vẫn luôn chăm chỉ không ngừng tìm cơ hội, ai biết, cơ hội rất nhanh đến rồi.
Nửa tháng sau, thời điểm Dữ Lộ đang quay MV, có một đoạn khiêu vũ ngắn, không cẩn thận lại làm tổn thương đến mắt cá chân, vết thương cũ cùng vết thương mới gộp lại, lần này tình huống hơi hơi nghiêm trọng một chút.
Lâm Vi nhận được điện thoại, lập tức chạy tới bệnh viện. Cũng may bác sĩ đã kiểm tra xong, nói không có gì đáng ngại, chỉ là mấy tháng này phải hảo hảo bảo vệ mắt cá chân, không thể làm vận động cường độ cao, ngay cả bước đi cũng phải cẩn thận.
Lúc trước Dữ Lộ nói mắt cá chân của mình có chút không thoải mái, Lâm Vi cho rằng nàng là chuyện bé xé ra to, cũng không để ý nhiều, ngày hôm nay mới biết nàng không phải đang lừa gạt mình.
Lúc Lâm Vi tới, chỉ có quản lý ở một bên bồi tiếp nàng, "Trên chân có thương tích, em còn không thành thật được một chút sao!"
Dữ Lộ liếc mắt nhìn quản lý, quản lý biết quan hệ của các cô, liền đi ra ngoài trước.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ thì Dữ Lộ liền bắt đầu làm nũng, "Lão bà, chân em đau ~~~~ "
"Đáng đời." Lâm Vi là điển hình của nói năng chua ngoa tâm mềm như đậu hủ, ở trên giường bệnh ngồi xuống, nhìn mắt cá chân của nàng bị băng gạc từng tầng từng tầng quấn quít lấy, lại cảm thấy đau lòng.
"Nhưng em có thể nghỉ nửa tháng." Thái độ của Dữ Lộ rất lạc quan.
Cái bộ dạng ngốc này, Lâm Vi muốn nói nàng cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nói ra được, bình thường nàng huấn luyện cũng không dễ chịu gì, nghỉ ngơi nửa tháng cũng tốt.
"Tôi để Thái Anh nói một tiếng với chị của em."
"Không được! Em không có chuyện gì, không cần nói cho chị của em." Dữ Lộ lập tức nắm lấy tay của Lâm Vi, "Bọn họ biết sẽ lại nói em, vốn dĩ cũng không ủng hộ em."
"Thật sự không có chuyện gì?"
"Chỉ là có chút đau."
Lâm Vi liền khẩn trương lên, "Còn đau? Để bác sĩ tới xem một chút."
"Chính là..." Dữ Lộ cười hì hì dùng tay ôm lấy cổ của Lâm Vi, dùng sức ở trên môi nàng hôn một cái, "Hôn một chút liền không đau."
"..." Lâm Vi muốn đánh người.
Bị thương cũng rất tốt, Dữ Lộ nằm ở trên giường bệnh âm thầm vui vẻ, bây giờ Lâm Vi đối với cô rất tốt, cảm giác nói chuyện càng thêm ôn nhu.
"Ăn trái cây."
Dữ Lộ giơ tay lên đầu, "Em muốn chị đút."
"Em là chân bị thương hay là tay bị thương?" Lâm Vi nắm lấy then chốt.
"Em là..." Dữ Lộ vừa định biện giải, liền bị Lâm Vi nhồi một miếng táo vào trong miệng, tràn đầy hạnh phúc.
"Xem ra khoảng thời gian này, em chỉ có thể đi nhà chị." Dữ Lộ ăn trái cây được Lâm Vi đút cho, đắc ý mà nói.
Lâm Vi đem miếng trái cây cuối cùng bỏ vào trong miệng mình, trời không chiều lòng Dữ Lộ, "Không có chỗ đi, em nằm ở bệnh viện, tôi mời một hộ công cho em."
Lâm Vi liền thuận miệng nói, điểm ấy tiểu thương hoàn toàn không đến mức phải mời hộ công chăm sóc.
Dữ Lộ mân mê miệng, oan ức: "Chị liền như vậy đối với em sao?"
"Em còn muốn như thế nào nữa?"
"Đi nhà chị..." Dữ Lộ ôm lấy cánh tay của Lâm Vi, dính chặt lấy, như vậy còn chưa đủ, cuối cùng đem Lâm Vi ép ngã ở trên giường, ôm hôn nàng, "Em muốn đi nhà chị —— "
"Đứa ngốc, chớ lộn xộn!" Lâm Vi không dám lộn xộn, sợ đụng tới chân làm đau nàng.
"Được..." Dữ Lộ dừng lại, vuốt tóc Lâm Vi, dán vào môi nàng, chậm rãi hôn, càng hôn càng sâu.
Lâm Vi chậm rãi nhắm mắt lại, triền miên đáp lại, cô dùng tay nâng đầu Dữ Lộ, hai người hôn đến hừng hực. Dữ Lộ tính cách liền giống như một tiểu hài tử, không cho nàng chút ngon ngọt, là trị không được.
"Em muốn đi nhà chị..." Sau khi hôn xong, Dữ Lộ vẫn nói câu nói này.
Lâm Vi không chọc giận nàng, hiện tại chân của nàng bị thương lại không thể nói với người trong nhà, như thế nào cũng phải có người chăm sóc, "Không đi chỗ tôi, em còn có thể đi chỗ nào?"
Lúc này Dữ Lộ mới thỏa mãn.
Buổi tối, Lâm Vi liền đem Dữ Lộ mang về nhà, mà Lạp nhị tiểu thư từ sau khi thành công vào được, liền chơi lưu manh không chịu dời ra ngoài.
Hai ngày này Dữ Lộ bước đi còn có chút khó khăn, bác sĩ đã nói hai, ba ngày liền có thể khôi phục lại bình thường.
Lâm Vi không quá biết chăm sóc người, cũng không am hiểu làm cơm, trên căn bản đều là ăn ở bên ngoài, hoặc là gọi thức ăn ngoài, nhưng ăn những thứ này nào có bảo đảm như chính mình làm ở nhà, Dữ Lộ ở chỗ cô nửa tháng này, cô tổng không thể để cho Dữ Lộ mỗi ngày đều ăn thức ăn ngoài.
"Cái gì? Muốn mình dạy cậu nấu canh?" Lúc Thái Anh nhận được điện thoại của Lâm Vi, còn tưởng rằng mặt trời mọc ở hướng tây, cô cùng Lâm Vi quen biết nhiều năm như vậy, chỉ có thể dùng cụm từ "Hết ăn lại nằm" để hình dung Lâm tiểu thư.
Mười một giờ đêm, Dữ Lộ đã tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường chơi di động.
"Đừng chơi nữa." Có lúc, Lâm Vi thật sự cảm giác mình đang nuôi thêm một đứa bé.
"Ừ..." Dữ Lộ để điện thoại di động xuống, Lâm Vi tắm rửa sạch sẽ đổi áo lót bó sát người, phác hoạ ra những đường cong hoàn mỹ, Dữ Lộ cúi đầu nhìn ngực của mình một chút, giống như không có hoàn toàn phát dục.
Lần đầu tiên cô cùng Lâm Vi ngủ chung một cái giường.
Mấy phút sau khi tắt đèn, Dữ Lộ hướng về Lâm Vi lăn một vòng, sau đó thăm dò đi ôm nàng.
"Chân chớ lộn xộn." Lâm Vi nhẹ giọng nói.
"Em ngủ rất quy củ." Nói, Dữ Lộ ôm lấy thân thể của Lâm Vi, ôm chặt vào trong ngực.
"Em gọi cái này là quy củ?"
"Hiện tại bất động."
"Ừm..." Lâm Vi nhẹ rên một tiếng, cười chếch nghiêng người, cũng ôm lấy nhị sỏa tử của cô, "Ngủ đi."
Ban ngày Lâm Vi phải đi đoàn phim, cơ bản không có thời gian ở nhà bồi Dữ Lộ, tháng ngày ở nhà Lâm Vi, không có ngọt ngào giống như Lạp nhị tiểu thư đã tưởng tượng, ngược lại bước đi không tiện lắm, nơi nào cũng không đi được, một mình ở trong phòng khó chịu đến hoảng.
Quả nhiên, lý tưởng cùng hiện thực chênh lệch quá lớn.
Buồn chán, không thể làm gì khác hơn là đọc sách để giết thời gian, Dữ Lộ nằm nhoài trên ghế sô pha, trên tai nhét tai nghe nghe nhạc, trong tay nâng một quyển sách, nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.
Ngày hôm nay Lâm Vi xong việc sớm, năm giờ chiều liền từ siêu thị mua đồ ăn về nhà, ngày hôm qua Thái Anh dạy cô nấu canh, ngày hôm nay cô muốn tự mình xuống bếp thử xem. Vừa mở cửa, Lâm Vi liền nhìn thấy Dữ Lộ gác hai cái chân nằm nhoài trên ghế sô pha làm gì đó.
Tai nghe âm lượng quá lớn, Dữ Lộ không có chú ý tới Lâm Vi đã trở về, tiếp tục nhìn sách một cách say sưa ngon lành.
Lâm Vi đi tới trước mặt Dữ Lộ, chắn mất tia sáng của nàng, "Nhìn cái gì vậy?"
Dữ Lộ luống cuống tay chân đem sách vứt qua một bên che lên, sợ bị Lâm Vi nhìn thấy nội dung trong sách.
Kết quả, càng che tên sách càng bắt mắt, càng khiến người ta nghẹt thở: 《 Ái Ái 100 thức (nữ nữ bản) 》.
Xấu hổ trong không khí ước số trong nháy mắt bành trướng, hai người đều quýnh quáng, càng rối sự tình cùng dễ phát sinh.
Các cô rất ăn ý, gần như mở miệng cùng một lúc.
Dữ Lộ: "Phác Thái Anh đưa cho em!"
Lâm Vi: "Đây là Phác Thái Anh."
------------------------------------
Cùng lúc đó, Thái Anh ngồi ở trên xe của Lệ Sa, đột nhiên đánh hai cái hắt xì.
Lạp tổng: "Cảm mạo?"
Thái Anh lắc đầu.
-----------------------------------
"Tôi đi làm cơm." Lâm Vi lúng túng đi vào nhà bếp.
Dữ Lộ buồn bực, tại sao Lâm Vi lại nói là Phác Thái Anh?
Ngay lúc Dữ Lộ chuẩn bị từ trên ghế sô pha leo xuống thì, cô mắt sắc, liếc đến một quyển sách rơi ở dưới bàn trà. Nếu không phải vì mình nằm úp sấp như vậy, thật đúng là không nhìn thấy.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Dữ Lộ đưa tay lấy lên để nhìn, đồng dạng một tiêu đề bắt mắt: 《 Ái Ái 100 thức (nữ nữ bản) 》.
Dữ Lộ nhìn hai quyển sách giống nhau như đúc ở trên tay, lại quay đầu nhìn bóng lưng của Lâm Vi một chút, trong nháy mắt tâm tình phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro