Chương 30

Thái Anh nghe câu này, giống như có sự dịu dàng lướt qua đầu quả tim, sóng mũi cay cay chỉ trong nháy mắt, đồng tử của cô thoáng chốc đầy nước mắt, nhịn không được muốn khóc.

Không phải vì chịu ấm ức, mà có người quan tâm đến cô.

Hoãn chốc lát, Thái Anh mới mở miệng, "Thật đói bụng, không biết ăn cái gì."

Cũng không phải là không biết ăn cái gì, chỉ là không biết nên nói gì.

Thái Anh đơn thuần muốn nghe giọng nói của Lệ Sa, muốn cùng Lệ Sa nói đôi câu mà thôi.

Nghe thấy cái giọng ấm ức kia, Lệ Sa không nói gì nữa mà trực tiếp hỏi, "Em đang ở đâu? Chị đi ăn cùng em nha."

Thái Anh giật mình, điều cô hy vọng nhất bây giờ là tìm được sự an ủi của Lệ Sa qua điện thoại, chứ không phải là hy vọng có thể cùng Lệ Sa đi ăn, ngoài dự kiến lại được nghe Lệ Sa nói đi ăn cùng.

"Em... ở trường."

Điện thoại bên kia là tiếng nói dịu dàng, "Chờ chị đến."

Thái Anh hít hít cái mũi, giống như con mèo nhỏ, "Vâng."

Lệ Sa mới vừa buông điện thoại ra.

"Ai đó?" Lâm Nghiên đi lên hỏi trước, cô cực kỳ tò mò cái người có biệt danh "thỏ con" này là ai, nhìn cái biệt danh thôi cũng đoán được là một cô gái đáng yêu.

"Bạn thôi." Lệ Sa nói lại, "Mình có chút việc, không uống rượu với cậu nữa."

Lâm Nghiên nhìn thấy phản ứng của Lệ Sa càng tò mò thêm, chỉ một cuộc gọi thôi mà đã gọi người này đi rồi, Lạp tổng đối xử với bạn gái không phải thế nha, "Bạn sao? Bạn kiểu nào mà gọi một cái cậu liền đi vậy? Mình cũng muốn làm quen nha."

Lệ Sa im lặng, sau đó nhàn nhạt nói với Lâm Nghiên, "Mình đi đây."

Lâm Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng Lệ Sa, cuối cùng là thế nào vậy? Chẳng lẽ gặp được chân ái rồi sao?

...

Hai mươi phút sau, ở cửa trường học.

Thái Anh nhìn thấy Lệ Sa.

Lúc mặt đối mặt, Thái Anh cực kỳ muốn ôm lấy Lệ Sa, cũng rất muốn hỏi tại sao Lệ Sa lại đối xử với cô tốt như vậy? Chỉ là nghe được qua giọng nói mà biết cô chịu ấm ức, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô.

Thái Anh cười, nhưng đôi mắt vẫn hồng hồng.

Lệ Sa thấy mất mát, nói đúng hơn là... đau lòng. Cảm giác này có lẽ là đau lòng? Muốn đem thỏ con ôm vào trong lòng, dỗ dành an ủi một chút. Lúc lái xe đến đây, cô cũng ý thức được, cô đối với cô gái này để tâm quá mức rồi.

Cứ như vậy hai người mặt đối mặt một lát, cùng với tâm tư khác nhau.

Gió thu mang theo hơi lạnh thổi đến.

Mấy cây bạch quả ở bên trường cũng lung lay, một cơn gió thổi qua, lá cây sàn sạt rời xuống. Lệ Sa lấy một cái lá khô ở trên tóc Thái Anh xuống, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, cười cười, "Đúng thật là thích khóc nhè."

Thái Anh ngây ngô với nụ cười của Lệ Sa.

"Hôm nay không phải về nhà ăn cơm sao? Lại cãi nhau với mẹ à?"

"Vâng, sau đó không ăn nữa cũng không ở nhà." Thái Anh cảm thấy bao nhiêu áp lực vừa rồi, bây giờ đã tan không có một mảnh.

"Chị cũng thường như vậy." Lúc trước Lệ Sa và mẹ cô cũng mâu thuẫn gay gắt, về sau cuộc sống độc lập rồi, cô rất ít khi liên lạc với mẹ cô, ngày thường càng không lui tới.

Nghe Lệ Sa nói vậy, Thái Anh giật mình.

"Người lớn nói chưa chắc cái gì cũng đúng, không cần cái gì cũng phải nghe." Lệ Sa nghiêng đầu nhìn Thái Anh mà nói, cô cảm thấy cô gái này quá ngoan lại rất nghe lời, có ấm ức cũng tự chịu đựng, thật ngốc.

Thái Anh hâm mộ Lệ Sa, nghĩ muốn có cuộc sống như Lệ Sa, rất tự do tự tại. Đột nhiên, Thái Anh nhớ đến Lệ Sa đêm đó uống say, tựa lên vai cô, người tự do tự tại, có đôi lúc cũng sẽ yếu đuối.

"Ăn cái gì đi."

"Vâng." Thái Anh chậm nửa nhịp mới hỏi lại, "Tối nay chị không ăn sao?"

"Chị ăn rồi." Ăn cùng Lâm Nghiên.

Đều đã ăn tối rồi, còn cố ý đến đây đi cùng cô, điều này làm cho Thái Anh cảm động.

Vẫn đến khu phố ở gần trường đại học, tiệm ăn A Hữu hôm nay không mở cửa, chắc là ở bệnh viện chăm con gái. Thái Anh rất đói, gặp tiệm ăn nào đi trực tiếp đi vào.

Gọi một tô nửa mì nửa sủi cảo chiên.

Thái Anh phát hiện gần đây cô ăn rất được, đặc biệt là ở trước mặt Lệ Sa, Lệ Sa nói thấy cô ăn cũng thèm ăn theo, Thái Anh cũng cảm thấy chỉ cần ăn cùng Lệ Sa, cô ăn gì cũng thấy ngon.

Lệ Sa ngồi đối diện, nhìn chằm chằm Thái Anh, lại không ăn, Thái Anh ngại ngùng, "Chị, ăn cùng em đi, một mình em ăn không hết."

"Không ăn, chị đang giảm cân."

"Chị còn giảm cân sao?" Thái Anh cảm thấy dáng người của Lệ Sa đã rất đẹp rồi.

"Em thấy dáng người chị đẹp sao?" Lệ Sa cười cười hỏi lại.

"Đúng vậy.... A." Thái Anh trả lời có chút thẹn thùng, bởi vì bây giờ trong đầu cô chỉ đang nghĩ đến ngực của người ta, còn đang buồn bực, tại sao Lệ Sa gầy thế, nhưng mà ngực lại hấp dẫn vậy.

"Đã lớn tuổi rồi, không khống chế lượng calo rất dễ mập."

Nghe Lệ Sa nói tuổi lớn, Thái Anh lập tức phản bác, "Không có nha."

"Không cảm thấy chị lớn tuổi à?"

Cái đề tài này thực sự nhạy cảm, Thái Anh liên tục lắc đầu.

Lệ Sa cười, nghĩ lại lớn hơn mười tuổi cũng không là vấn đề lớn, cô và Thái Anh cùng ăn chung, có rất nhiều người còn nhầm lẫn nói các cô là người yêu.

Thái Anh ăn rất ngon, Lệ Sa thấy vậy, cảm giác thèm ăn cũng bị gợi dậy.

"Mì thịt bò, ăn rất ngon." Thái Anh giống như nhìn thấu tâm tư của Lệ Sa, có thể là gần đây hay đi ăn cùng nhau, cho nên cũng không e dè như lúc trước, cô trực tiếp gặp một miếng sủi cảo chiên lên, đưa đến trước miệng Lệ Sa, "Chị nếm thử đi."

Cũng đã dâng tận miệng rồi.

Lệ Sa nhìn mắt Thái Anh, sẵn tiện cắn một miếng.

Thái Anh nhìn Lệ Sa cúi đầu cắn miếng sủi cảo, sau khi cắn xong, đột nhiên tay gắp sủi cảo không ổn, thiếu chút nữa là rơi xuống, có chút hoảng loạn, "Chị có muốn chấm chút giấm không? Em thấy chấm vào giấm ăn càng ngon hơn."

"Vâng." Cảm giác thèm ăn của Lệ Sa cũng bị gợi lên.

Thái Anh cẩn thận mà chấm giấm, đem phần còn lại của sủi cảo đưa đến bên miệng Lệ Sa, lúc này đút Lệ Sa ăn so với lúc nãy bình tĩnh hơn nhiều, "Ăn ngon không chị?"

"Ngon."

"Vậy ăn thêm một cái nữa đi." Thái Anh cười thẹn thùng, lại gắp một cái sủi cảo lên.

Đút ăn mà cũng nghiện nữa.

Vốn dĩ Lệ Sa chỉ ăn một cái, thấy cái dáng vẻ này của Thái Anh, cô bất đắc dĩ vẫn nhịn không được mà ăn thêm cái nữa, ăn hết cái này mới nói, "Được rồi, còn lại em ăn hết đi."

"Vâng." Thái Anh cúi đầu ăn mì, trong lòng thực sự rất vui vẻ, hơn nữa vui vẻ cũng rất lâu.

Lệ Sa cầm lấy ly nước mà uống, nhìn Thái Anh ngoan ngoãn ăn mì, cô liếm môi, cười nhạt.

Sau khi no bụng rồi, hai người đi dạo trên phố.

Đến trạm xe buýt thì nhìn thấy poster quảng cáo phim điện ảnh, Lệ Sa lơ đãng liếc nhìn, không muốn về nhà sớm, về nhà thì cũng chỉ có một mình.

Thái Anh cũng nhìn thấy poster bộ phim điện ảnh, trong lòng ấp ủ cái gì đó.

Lại sánh vai đi vài bước.

Lệ Sa, "Xem phim không?"

Thái Anh, "Xem phim không ạ?"

Dường như cả hai đồng thời nhìn nhau mà nói, vô cùng ăn ý.

Gần đó có trung tâm thương mại có rạp chiếu phim.

Hai người đều không có bộ phim nào muốn xem, chỉ chọn một bộ phim có suất chiếu gần nhất, thật ra xem cái gì không quan trọng, quan trọng là có người ở bên cạnh. Lệ Sa nói với Thái Anh là đi mua bắp rang bơ, lúc này quý cô Phác không cậy mạnh nữa, nói đã ăn no rồi. Ký ức căng bụng lần trước vẫn còn làm cô sợ.

Soát vé, đi vào rạp.

Bởi vì phim này đã chiếu được một thời gian, cho nên trong rạp rất ít người xem, chỉ có 3 đến 5 người ngồi rải rác, có cảm giác như bao rạp vậy.

Đèn tắt đi.

Bộ phim bắt đầu chiếu.

Chỉ mới xem mở màn, chưa đến mười phút, Thái Anh đã buồn ngủ, đôi mắt liên tục chớp chớp, nội dung bộ phim cũng không tài nào ngấm nổi. Cả đêm hôm qua không ngủ, hôm nay cũng không có thời gian nghỉ ngơi, đầu bây giờ cũng căng không ít.

Bỗng dưng cả phòng chiếu phim vang vọng tiếng hơi thở, Thái Anh mở to hai mắt nhìn màn hình, trong nháy mắt lập tức tỉnh táo, trên màn hình chỉ thấy hai người phụ nữ ôm nhau đi vào nhà vệ sinh sau đó điên cuồng mà hôn lấy nhau, hai người nhắm mắt, môi lưỡi quấy lấy nhau, tiếng mút môi được phóng đại dưới hiệu ứng âm thanh của rạp chiếu phim.

Thật ra cũng không thể nói là phóng đại.

Thái Anh nhớ mang máng lần trước lúc hôn môi Lệ Sa, hình như ở bên tai cô... cũng có âm thanh như vậy, bởi vì hôn quá sâu lại quá cuồng nhiệt, hôn đến khi thở không nổi.

Được rồi, Thái Anh thừa nhận chính bản thân nhàm chán sẽ luôn hồi tưởng đến lúc đó, mỗi lần nghĩ lại đều không thể tưởng tượng được, cô và Lệ Sa đã làm chuyện thân mật đến như vậy. Bây giờ cô nhìn cảnh tượng tương tự như vậy, miệng lưỡi cũng khô khốc.

Thái Anh cũng không phải là người duy nhất không bình tĩnh.

Lệ Sa khẽ liếm môi.

Cảnh phim này hơi dài....

Thái Anh ra vẻ bình tĩnh, sờ lấy ly nước trái cây uống lên vài ngụm, không nếm ra mùi vị gì hết chỉ cảm thấy nó ngọt. Cô đặt ly nước về lại vị trí cũ, thật xấu hổ, lúc này mới nhận ra cô uống sai ly nước rồi, đây là ly nước của Lệ Sa.

Mà điều càng xấu hổ hơn chính là....

Cô nhìn thoáng qua, phát hiện Lệ Sa đang nhìn cô.

Lệ Sa không nói gì, mỉm cười quay đầu đi. Mới xem cảnh hôn thôi mà đã mắc cỡ vậy rồi, cũng khó trách lúc thực chiến... Lệ Sa không dám nghĩ đến vế sau, theo bản năng cầm lấy ly nước trái cây, đưa lên môi uống một ngụm.

Bộ phim vẫn còn.

Cốt truyện tới đoạn cao trào, nào là âm mưu, nào là nhiệm vụ bất khả thi, gì mà ngược tâm, Thái Anh càng xem càng thấy buồn ngủ, cuối cùng còn lại 30 phút nữa cô không chống đỡ nổi, đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Lúc bộ phim sắp kết thúc.

Lệ Sa cảm nhận được có vật nặng đè lên vai trái.

Cô quay sang nhìn, là Thái Anh dựa đầu lên vai cô, nhìn kỹ thì cô nhóc này cư nhiên ở rạp chiếu phim mà ngủ?

Lệ Sa liếc liếc nhìn trên màn hình, ở trên thì tiếng bắn súng liên hoàn, lại cúi đầu nhìn Thái Anh, đối phương khẽ điều chỉnh đầu, ngủ mơ mơ màng màng, cô thật không thể ngờ, chỉ có thể cười. Mặc dù bộ phim, ngoại trừ cảnh nóng trong nhà vệ sinh thì không có gì hay nữa, nhưng cũng không đến mức dở tệ.

Đèn sáng lên.

Trên màn hình đang chạy dòng chữ credit dài.

Trong rạp cũng không còn nhiều người lắm.

Mà Thái Anh vẫn còn ngủ.

Lệ Sa cúi đầu nhìn, cũng không có gọi Thái Anh dậy, đột nhiên tâm huyết trào dâng, cô cầm lấy điện thoại chụp một tấm hình. Trong ảnh chụp, Thái Anh đang gối đầu lên vai cô, dáng vẻ khi ngủ rất ngoan ngoãn, làm cho người ta rất muốn khi dễ.

Thái Anh cọ cọ trên vai Lệ Sa.

Lệ Sa nghĩ rằng cuối cùng cô nhóc này cũng tỉnh rồi, mà ai ngờ chỉ động một chút thôi, thấy đầu Thái Anh sắp trượt khỏi vai cô, Lệ Sa nhanh tay, vội vàng ôm lấy bên mặt Thái Anh.

Lòng bàn tay mềm mại ôm lấy gương mặt xinh đẹp kia.

Lúc này Thái Anh giật mình thức giấc vì hành động này, mơ hồ mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt xinh đẹp đang cách cô vài cm, Thái Anh chưa ý thức được đây là hiện thực, tưởng đang nằm mơ.

Cho nên đôi mắt kia mới dám nhìn thẳng.

Ánh mắt đảo qua đôi môi đỏ quyến rũ.

Thái Anh nghĩ, dù sao cũng đang nằm mơ, hôn một cái chắc không sao đâu....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro