Chương 33 - Xử Thử/ Bạch Lộ
Lúc Lệ Sa về tới nhà thì đã hơn 9 giờ, Thái Anh cũng đã về tới trường. Lệ Sa cười cười, thuận tay thanh toán chuyến đi rồi đến gần phòng khách. Phòng khách không có ai, giỏ xách cô quăng lúc nãy lên sofa vẫn còn đó. Cô đi qua xách giỏ lên, chuẩn bị lên lầu về phòng mình. Dọc lối đi chỉ có một ánh đèn chiếu mờ mờ, có bóng người đứng ở đó. Lệ Sa đi qua.
"Dì Mã?" Lệ Sa nhẹ nhàng hỏi.
Nữ sĩ Mã Lan Nhân cười với cô dùng mắt ra hiệu cô im lặng, ở dưới truyền đến tiếng của Đinh nữ sĩ. Giọng của Đinh nữ sĩ vang lên từ phòng sách.
"Dì biết là con không có ý như vậy nhưng con suy nghĩ chút đi. Trước đó dì giới thiệu con cuốn "The Great Gatsby" đúng không? Mở đầu cuốn đó có lời của ba anh ta nói, con còn nhớ không?"
Từ góc này nhìn qua cửa kính có thể thấy Lục Mễ Tuyết bĩu môi, hiển nhiên là nhớ rõ nhưng con bé lại không muốn nói.
"Mỗi khi con muốn bình luận về bất kỳ ai, con phải nhớ cho kĩ, trên thế giới này không phải ai cũng có được điệu kiện thuận lợi như con."
Đinh nữ sĩ ngữ khí bằng phẳng, nhìn thẳng vào mắt nàng "Bất luận thế nào, hôm nay con không thể nói Tiểu Anh như vậy được. Con nói chị ấy nghèo kiết? Đây là lời nói không có giáo dục."
"Mấy người đều đứng về phía nàng, mẹ, rồi dì, còn có Thi Hải nữa!" Lục Mễ Tuyết không cam lòng nói.
"Không, chúng ta đứng về phía con."
Đinh nữ sĩ nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ chúng ta nhìn con biến thành loại vô giáo dục như vậy? Thấy con nói lời ác độc như vậy mà không nói cho con tỉnh ra? Chẳng lẽ phải khen con làm tốt lắm mới gọi là đứng về phe con? Dì với mẹ con không phải là kiểu người lớn như vậy."
Lục Mễ Tuyết trầm mặc.
Nghe đến đó ánh mắt Lệ Sa trở nên âm trầm, Mã nữ sĩ nhìn xuống thở dài. Lệ Sa cũng nghe Đinh nữ sĩ dạy bảo nữa, cô gật đầu với Mã nữ sĩ sau đó loại xoay người đi lên lầu.
Giọng Lục Mễ Tuyết đầy áp lực, "Con không thích Thi Hải chú ý chị ấy như vậy. Con cảm giác được Thi Hải đối với chị ấy rất khác. Con.... Được rồi, con thừa nhận con ghen tị với chị ấy."
Đinh nữ sĩ thấy nàng thừa nhận, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng một chút; "Thích một người cũng không nên đi hạ thấp người khác. Huống chi con làm vậy sẽ chỉ làm Tiểu Hải đối với con ngày càng ác cảm."
"Chúng ta đều biết nếu Tiểu Hải không lỡ lời nói ra thì con sẽ không nói mấy lời này với Tiểu Anh. Dì và mẹ con biết tính con nhưng chúng ta có phải can đảm thừa nhận chính mình sai rồi không?"
Một lát sau, Lục Mễ Tuyết đã hiểu, nàng bĩu môi nhìn nhìn Mã nữ sĩ. Bà sờ đầu nàng, Lục Mễ Tuyết ôm bà một chút rồi mới rời đi.
Mã nữ sĩ đi vào, Đinh nữ sĩ vỗ vỗ sofa, đến ghế ngồi xuống trước.
Hai người ngồi yên vài giây.
"Làm cha mẹ thật khó." Mã nữ sĩ mở miệng trước thở dài.
"Không phải thế nào?" Đinh nữ sĩ phụ họa nói, "Đánh không được, mắng không được."
"Nhẹ không được, nặng không được."
"Lại thấy phiền lại thấy thương."
"Càng thương thì càng phiền."
"Ha ha ha." Hai người đều cười rộ lên.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đinh nữ sĩ nhìn nhìn bạn cũ, vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Tôi và Mại Khắc làm thủ tục ly hôn xong rồi."
Mã nữ sĩ bình tĩnh nói.
Đinh nữ sĩ vững vàng hỏi tiếp, "Không có cách nào cứu vãn sao?"
"Chúng tôi đã lâu lắm rồi không nói gì với nhau cả. Đặc biệt là năm nay, hai bên đều ăn ý mà không tránh mặt nhau. Cho dù là vì Mễ Tuyết cũng không làm bộ được nữa. Mễ Tuyết cũng biết nên có nhiều lúc là con bé cố tình chọc chúng ta tức giận."
Đinh nữ sĩ nói: "Tôi có thể giúp bà làm gì không?"
Mã nữ sĩ tươi cười ôn nhu mà cảm kích, "Cảm ơn bà, vốn dĩ cũng không cần phiền toái đến bà, mà tôi gần đây phải làm tiểu phẫu ......" Bà còn chưa nói xong, Đinh nữ sĩ đã vội hỏi, "Giải phẫu gì?"
"U Phyllode tuyến vú" mã nữ sĩ nói, "Không nghiêm trọng. Bất quá là trong thời gian ngắn tôi không thể lo được cho Mễ Tuyết. Mại Khắc cũng không biết chuyện này. Hắn đang sống ở Úc Châu, sức khoẻ mẹ hắn không tốt lắm, gần đây hắn cũng không xa bà được."
Đinh nữ sĩ không đợi bà nói xong, liền nói: "Cứ để Mễ Tuyết ở chỗ tôi đi. Hiện tại cho con bé chuyển trường còn kịp sao?"
"Không cần chuyển trường, tôi nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm nó xong rồi. Tìm gia sư toàn thời gian cho nó, chuẩn bị hồ sơ vào trường, đến lúc đi thi xong rồi trở về." Mã nữ sĩ nói.
"Tính vậy đi, bà cứ yên tâm."
"Vất vả bà rồi."
Đinh nữ sĩ vỗ vỗ tay Mã nữ sĩ, đều không nói gì nữa.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Đinh nữ sĩ thông báo với mọi người về sau Lục Mễ Tuyết sẽ ở lại trong nhà.
Thi Hải vừa nghe quả thực muốn nổ tung, "Cái gì?"
Lục Mễ Tuyết cũng có chút bất ngờ, bất quá nàng trước đó cũng biết một chút, hiện tại tin tức đã xác định rồi, nàng vui mừng mà cười rộ lên, "Con biết rồi, dì Đinh, con sẽ ngoan ngoãn."
Lệ Sa thì chỉ nhướng mày lên một chút, không lộ ra biểu tình dư thừa nào, chỉ lo uống cà phê của mình.
Thi Hải nhìn Lục Mễ Tuyết, lại ngó qua Đinh nữ sĩ rồi lại nhìn nhìn Mã nữ sĩ. Hắn biết ván đã đóng thuyền rồi, không có đường sống nào để thương lượng, đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cùng lắm thì con không về nhà nữa!"
"Mình có thể đi tìm cậu a? Hôm nay rảnh nè, cậu dẫn mình đi Nam Đại tham quan được không?"
"Không đi." Thi Hải mặt không có tí cảm xúc gì mà từ chối.
"Tiểu Hải, con dẫn Mễ Tuyết đi xem trường đi." Đinh nữ sĩ khuyên nhủ.
"Không rảnh." Thi Hải không kiên nhẫn nói.
"Mình đây ở nhà chơi với cậu?"
"Vậy mình liền về trường."
......
Đinh nữ sĩ đánh vỡ cục diện bế tắc, " Được rồi được rồi, nếu Mễ Tuyết muốn đi tham quan Nam Đại thì Lệ Sa dẫn em đi nha con? Dù sao hôm nay con cũng về trường mà."
Lệ Sa không có lập tức đáp lại, chỉ là đuôi mắt cô đá qua nhìn Lục Mễ Tuyết một cái. Lục Mễ Tuyết đột nhiên ngồi thẳng lại, lộ ra vẻ không khoẻ, trở nên ngoan ngoãn: "Không cần phiền chị, thời tiết nóng như vậy, em cũng không muốn ra ngoài.."
Lệ Sa hơi hơi mỉm cười, vẫn không nói gì. Trên bàn cơm lần lượt đề cập tới từng đề tài khác, chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Lục Mễ Tuyết ăn sáng, chốc chốc đùa giỡn với Thi Hải một chút, ngẫu nhiên lại trộm nhìn Lệ Sa một cái. Kỳ thật thì nàng rất thân với Lạp gia, trong nhà này nàng thật sự tự do tự tại nhưng có một người nàng tuyệt đối không dám trêu chọc, đó chính là con gái lớn của nhà này, chị hai — Lạp Lệ Sa.
Khi còn nhỏ Lục Mễ Tuyết thường hay ở nhà Lạp gia, lúc đó Lệ Sa đã ở nước ngoài nên hai người không có cơ hội gặp mặt. Mãi cho đến một lần Lệ Sa về nhà trong kỳ nghỉ, đó chính là đoạn thời gian Thi Hải bị nàng chọc ghẹo tàn nhẫn, tối tối hay nằm ác mộng. Lệ Sa biết được chuyện này, có một ngày chỉ có hai cô gái ở nhà, Lục Mễ Tuyết còn chưa kịp bày vẻ đáng yêu trước mặt Lệ Sa thì đã bị cô xách cổ áo cao lên rồi lôi đến hậu viện.
Hậu viện khi đó có một cái lu chứa đầy nước, bên trong có nuôi một con rùa đen rất to. Lúc còn bé, Lục Mễ Tuyết chưa học bơi, lại sợ rùa đen.
Lệ Sa không thèm để ý nàng đang hét chói tai, xách nàng treo giữa không trung. Nàng chỉ biết trơ mắt mà nhìn nước từng tấc từng tấc từ chân nàng dâng lên. Con rùa đen kia thì bò bò lên muốn cắn chân nàng.
"Về sau còn dám khi dễ Thi Hải nữa không?"
"Ô ô ô, không dám không dám."
"Nói được thì làm được, em hiểu ý chị chứ?"
"Ô oa ô oa, đã hiểu đã hiểu."
Lệ Sa một tay xách Mễ Tuyết. Khuôn mặt nàng hoảng sợ vạn phần mà đối mặt với Lệ Sa. Cư nhiên mặt Lệ Sa không có tí gì là băn khoăn, ngược lại lại mang chút ý cười nhàn nhạt, giọng điệu một chút cũng không hung dữ, mềm nhẹ như gió.
Lục Mễ Tuyết sau lại lớn lên xem phim kinh dị gì cũng không sợ là nhờ công của Lệ Sa không nhỏ. Cho nên đối với ai trong Lạp gia nàng cũng có thể hồ nháo nhưng đứng trước mặt Lệ Sa, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghiêm chỉnh. Mấy năm này nàng cũng chỉ gặp qua Lệ Sa có vài lần, cũng không có xung đột gì, xem như bình an không có việc gì. Trừ tối hôm qua, sau khi nói chuyện cùng dì Đinh xong nàng nghĩ tới nghĩ lui thực sự vẫn có điểm lo lắng. Vì cũng không muốn ấn tượng của Thi Hải về nàng không tốt, nàng đi tìm Thi Hải để nói chuyện một chút nhưng nói sao hắn cũng không mở cửa.
Vậy mà cánh cửa phòng bên Lệ Sa lại mở ra. Lệ Sa dựa vào cửa, nhìn nàng cười một cái: "Nói chuyện một chút được không?"
Lục Mễ Tuyết cảm giác tóc gáy nàng tự động dựng hết cả lên.
Cuộc nói chuyện một chút tối qua, kỳ thật chỉ có mỗi Lệ Sa nói chuyện, nàng nói: "Thái Anh là bạn của Thi Hải. Nói chính xác hơn cũng là một người bạn rất quan trọng của chị, em hiểu ý chị chứ?"
Mễ Tuyết sờ sờ sau cổ, lại trộm nhìn nhìn Lệ Sa, nàng hiện tại ngược lại tò mò, Thái Anh này rốt cuộc là có sức hấp dẫn gì có thể trở thành bạn rất quan trọng của Lệ Sa?
Đầu tháng chín, Bạch Lộ tới, mang đi không ít không khí nóng bức. Thời tiết sáng và chiều cũng bắt đầu chuyển lạnh, đi học trên đường vào buổi sáng phải mặc thêm một áo len mỏng.
Thái Anh thích dậy sớm đến bên hồ trong trường luyện đọc, luyện nghe, luyện phát âm rồi ôn từ vựng. Học kỳ vừa rồi nàng đã thi xong bằng Catti biên dịch và thông dịch level 3 và có kết quả, dù thế nào nữa thì đây cũng là một chuyện rất vui.
Trương Tử Nam cũng vui giống như người thi là cô vậy.
Thái Anh cũng thực sự rất mừng, nàng do dự một hồi rốt cuộc cũng nhắn tin báo cho Lệ Sa. Gửi tin nhắn xong thì có chút hối hận. Lệ Sa xuất chúng như vậy, thành tích nho nhỏ này của nàng có tính là gì so với cô đâu?
Nhưng nàng vẫn muốn chia sẻ tin này với cô.
Thái Anh ý thức được vị trí của Lệ Sa trong lòng nàng ngày càng quan trọng. Nàng xem cô là bạn, là người lớn kính trọng, thậm chí sâu thẳm trong lòng, nàng trộm xem cô là chị, đây là bí mật mà nàng còn chưa nói với ai.
Thời gian đầu khai giảng, Lệ Sa rất bận rộn. Mấy ngày nay hình như tham gia hội thảo quốc tế về vận trù học gì đó. Thái Anh tra thử mới biết được tên đầy đủ của hội nghị này ở Hoán Thành. Cô bận rộn như vậy cũng không thể giám sát việc học của Thi Hải. Bất quá khi bước qua học kỳ mới, buổi học kèm của nàng và Thì Hải lại có thêm một người, Lục Mễ Tuyết.
Thái Anh không ngờ lần thứ hai gặp mặt, Lục Mễ Tuyết lại chân thành khẩn thiết xin lỗi nàng. Thái Anh chấp nhận, lúc dạy kèm cũng sẽ tiện thể cho nàng nhìn qua đề. Lục Mễ Tuyết khi học thật ra lại rất có lễ độ, thái độ nghiêm túc. Lúc nghỉ giải lao, Thi Hải căn bản không có cách nào nói chuyện với Thái Anh. Nội việc ứng phó với Lục Mễ Tuyết thôi cũng làm hắn quá tốn sức.
"Giỏi quá. Chụp chị xem để mở rộng tầm mắt nào." WeChat Lệ Sa một lát sau liền nhắn lại.
Thái Anh mím môi cười một cái, nhìn thoáng đồng hồ, 9 giờ. Nàng xem lại album, chọn mấy tấm thành tích tốt nàng chụp trước đó gửi qua cho Lệ Sa, lại nhắn thêm một câu: "Này cũng không có gì đâu ạ."
"Chị không rành quá kỳ thi này. Nhưng mà điểm dịch thuật và thực hành của em đều 80 điểm, tổng điểm thông dịch và thực hành đều hơn 70 điểm. Chị tra rồi, rất giỏi luôn !"
Còn kèm một cái emoji che mặt kinh ngạc.
Thái Anh không chịu nỗi lời khen của cô, nàng nghĩ nghĩ chuyển đề tài khác, "Cô đang họp sao?"
"Vừa vô thôi, còn chưa bắt đầu. Nguyên ngày hôm nay đều là họp."
"Cực ghê. Cô sẽ nhắn tin chứ ạ?"
"Ừm."
Nhắn đến đây liền ngưng lại, Thái Anh ngượng ngùng không biết nói thêm gì nữa.
Nàng định nghỉ ngơi một chút trước, lấy mp3 mở file listening rồi mở tới bài hát. Nàng mở bài mấy ngày gần đây mình vẫn replay suốt, "Mùa thu thật đẹp, nếu em còn ở đây, gió thu dù lạnh lẽo cũng trở nên xinh đẹp..."
Sáng sơm bên hồ có hơi nước mát, còn có chút tươi mới sảng khoái của buổi đầu chớm thu. Hồ nước cùng bầu trời trên đỉnh đầu cùng chung một màu xanh thẳm.
Buổi sáng hôm nay thật tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro