Chương 35 - Thu Phân (II)


"Cậu đừng có tới đây nha, tới là mình xịt cậu a!"

Ở sân sau, Thi Hải mặc áo thun tay dài với quần short đang cầm vòi nước tưới dưa cho Đinh nữ sĩ.

Lục Mễ Tuyết đứng cách đó không xa cười hì hì: "Cậu đang tắm cho tụi nó hả?"

"Liên quan gì tới cậu?" Thi Hải mặt hầm hầm. Tiểu thuyết của hắn mới thêm vô một ả yêu tinh phiền phức, giống như con gián đánh hoài không chết, còn thích bám dính lấy nam chính. Ấy vậy mà độc giả lại rất hoan nghênh chào đón?

"Ờ, không có việc gì." Lục Mễ Tuyết cười tủm tỉm.

Thi Hải trừng mắt một cái với nàng.

Thái Anh từ bên trong đi ra, "Mễ Tuyết, chị sửa bài của em xong rồi."

"Chị Thái Anh, chị có cảm thấy Thi Hải có đôi khi thật sự rất đáng ghét không?" Mễ Tuyết vẫy gọi Thái Anh.

"......" Thái Anh không định tham gia vào đề tài này, chỉ cười cười.

"Hắn chắc chủ yếu ỷ mình có cái mã đẹp trai đi?" Mễ Tuyết nói.

"Dù sao cũng đẹp hơn cậu!" Thi Hải nói.

"Ha ha, sao vậy được, mình cũng đẹp nha!" Mễ Tuyết cười haha.

Thi Hải lại trợn tròn mắt. Tóc Lục Mễ Tuyết còn ngắn hơn tóc hắn, mặc quần short rộng thùng thình, áo thun ngắn tay rộng rinh, không có chút gì giống con gái hết. Hắn không nói thì thôi chứ vừa mở miệng chắc lại nghe nữ quyền xối xả vô mặt — con gái ăn mặc thế nào là quyền của con gái. Vậy mình thích kiểu con gái thế nào cũng là quyền của mình chứ!

Thái Anh phát hiện khi hai người này ở chung có một kiểu hoà hợp quái dị nào đó, cũng coi như là bình an, không có việc gì.

"Thời tiết tốt như vậy, mình muốn đi đạp xe." Mễ Tuyết nghĩ là làm, dắt một chiếc xe đạp từ nhà kho ra, "Oa, xe lâu rồi không ai chạy, khó ngửi ghê. Cậu tới giúp mình rửa đi."

"Cậu làm sao lại phiền phức như vậy chứ?" Thi Hải ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn lấy vòi nước xịt rửa xe đạp, "Cậu cũng có đạp xe được đâu."

Mễ Tuyết chớp chớp mắt, "Mình tập được rồi nha!"

Nói là nói vậy nhưng chút nữa lên xe đạp để giữa sân, nàng lại xiêu xiêu vẹo vẹo, còn hét chói tai nhờ Thi Hải giúp đỡ, "Đỡ mình, đỡ mình......"

"Oa! Thi Hải, Thi Hải, cứu mạng cứu mạng!"

Bên thì kêu bên thì cười, Thi Hải bất đắc dĩ mà đỡ yên sau xe đạp, "Cậu quá là phiền!"

Thái Anh nhìn hai người tương tác hình như chợt phát hiện ra điều gì đó.

"Sao vậy?" Lệ Sa từ phía sau đi tới.

Thái Anh quay đầu lại cười với cô.

Đây là một buổi cuối tuần hiếm có, Đinh nữ sĩ dẫn Pudding ra ngoài dạo vòng vòng, trong nhà chỉ còn bốn người bọn họ. Lệ Sa nhìn thoáng qua hai người đang đùa giỡn, bất đắc dĩ mà than: "Cảm giác như chị có con vậy."

Lời này vừa nói xong, cô nhận ra Thái Anh nhìn về phía mình, ánh mắt không cần nói cũng biết.

"Đương nhiên, là chỉ hai đứa kia. " Lệ Sa chỉ chỉ Thi Hải với Lục Mễ Tuyết.

Thái Anh cười rộ lên. Lệ Sa phát hiện số lần cô thấy Thái Anh cười ngày càng nhiều, liền muốn thấy nàng cười nhiều hơn nữa.

Thái Anh nói: "Bọn họ rất dễ thương ......"

Giản đơn, có vẻ tuỳ hứng muốn làm gì thì làm, một chút trẻ con không có tí nghĩ ngợi gì tới mọi thứ xung quanh, chẳng có tí gì do dự. Đây mới thực sự là người trẻ hừng hực thanh xuân. So với hai người họ, tâm hồn của nàng quá già cỗi rồi.

"Ờm, cũng tuỳ lúc nữa......" Lệ Sa lười nhác mà trả lời.

"Có khi......" Thái Anh dừng một chút mới chậm rãi nói: "Có khi em rất hâm mộ bọn họ ......"

Lệ Sa nhìn nàng chăm chú, chờ nàng nói tiếp.

Đoán chừng có một hai giây Thái Anh muốn vắt cạn trung tâm ngôn ngữ của mình để giải toả hết những cảm xúc sâu thẳm trong lòng nhưng chỉ có thể thốt lên được nhiêu đây, phần còn lại cứ âm thầm rút đi đâu mất...

"Hâm mộ bọn chúng cái gì?" Lệ Sa không muốn bỏ qua cơ hội này, "Bọn chúng đúng là còn trẻ nhưng tuổi tác không thể lấy để làm thước đo tiêu chuẩn cho mọi thứ. Tuổi trẻ nghĩa là còn có nhiều khả năng. Khả năng đó có thể ở độ tuổi chị mới bắt đầu, như là ngưỡng mộ, ganh tị......"

Lệ Sa hơi hơi mỉm cười, "Nhưng chị không có vậy."

Thái Anh cười: "Cô dĩ nhiên không rồi ."

Cô ở tuổi nào cũng là ưu tú nhất, tự tin nhất, cũng...

Thái Anh nhìn lên sườn mặt Lệ Sa.

Đẹp nhất.

Lệ Sa sóng mắt ôn nhu mà dụ dỗ nàng nói chuyện, "Em còn chưa nói hâm mộ bọn nó cái gì ah?"

Thái Anh: "Em......"

Lệ Sa nhìn Thi Hải và Mễ Tuyết, "Em cũng trẻ như bọn nó. Bọn nó có gộp lại thì cũng không đẹp như em..."

Thái Anh nhìn cô chằm chằm mà ngơ ngác. Ánh mắt giống như một đứa bé được cho kẹo mà không biết xử lý thế nào. Lệ Sa giống như nói xong rồi lại giống như chưa xong, cô chốt lại: "Cho nên không có gì phải đi hâm mộ bọn chúng cả."

Thái Anh dời đi ánh mắt, cúi đầu xem giày của mình, có ánh nắng bay nhảy trên bề mặt chiếc giày. "Em hâm mộ bọn họ......", không chỉ vì tinh thần của họ mà còn hâm mộ họ có người lớn để bao dung hết thảy những hành vi tuỳ hứng của mình. Nàng đã không còn nữa.

Nàng không thể nói, nàng không có cách nào nói ra điều này.

"Em hâm mộ bọn họ có người chị là cô."

Đây cũng là sự thật, so ra thì cái này dễ nói ra hơn. Thái Anh cúi đầu, mặt liền nóng lên. Đặc biệt sau khi nàng nói xong, Lệ Sa lại im lặng trong chốc lát, nhiệt độ trên mặt nàng ngày càng tăng lên.

Không cẩn thận nói ra bí mật — nàng trộm muốn chị của người khác. Thời gian im lặng bao lâu rồi? Cảm giác đủ lâu rồi, Thái Anh xấu hổ đến mức không biết nên ngẩng đầu lên hay không.

Lúc này, một làn gió đầy hương thơm thổi tới, khuôn mặt Lệ Sa hiện lên trước mắt nàng — cô cong lưng xuống ngắm nàng.

Thái Anh gần như nín thở. Lệ Sa chậm rãi thẳng người dậy, tầm mắt Thái Anh đang nhìn thẳng chuyển thành hơi ngưỡng lên trên.

Ánh nắng mùa thu vẫn còn mang chút khô nóng lúc này lại hoàn toàn tan chảy trong nụ cười nhu hoà quyến rũ rực rỡ của Lệ Sa.

"Nếu em nguyện ý, chị rất vui được làm chị của em."

Không gian như ngừng lại, tim Thái Anh đột nhiên thình thịnh đập rất nhanh. Nàng không rõ đây là cảm xúc gì. Là sự vui sướng khi ước nguyện trở thành sự thật, cũng có chút ngượng ngùng vì bị nhìn thấu hết, còn có tí gì đó nói không rõ...

Cảm giác gì đó mà nàng không thể nói nên lời.

Nàng cứ trong thế bị động mà nhìn Lệ Sa, đôi mắt Lệ Sa vẫn chăm chú nhìn nàng.

Khả năng ngôn ngữ của nàng đi đâu mất rồi.

"A, nếu không kêu một tiếng chị cho chị nghe thử xem?" Lệ Sa cười rộ lên.

"...... Thôi ạ." Thái Anh định thần lại, khuôn mặt đang nóng lên quay sang chỗ khác, theo bản năng liền từ chối.

"Sao lại như vậy nè?" Thái Anh nghe biết được Lệ Sa đang chọc mình, bị ý cười trong giọng nói của cô trấn an và níu kéo, khoé miệng Thái Anh không nhịn được cũng nhếch lên.

Ở bên kia, Mễ Tuyết nhìn hai nàng, tò mò hỏi Thi Hải: "Ê, cậu thấy tình cảm của chị cậu và chị Thái Anh thật sự rất tốt không."

Thi Hải không nghĩ vậy, "Hai người đang hăng say nói chuyện thôi."

"Ờ......" Mễ tuyết nhún nhún vai, "Mình chính là cảm thấy có điểm...... kỳ quái."

Thi Hải dừng lại, xoay đầu qua nhìn một cái.

Hai người đứng ở cửa rất gần nhau, chị hắn đang cúi thấp người nói chuyện với Thái Anh. Gương mặt hai người đều mềm mại như nhau, gò má sáng ngời, nụ cười cứ tự nhiên mà hiện lên.

Hình như là có chút kỳ quái?

Thi Hải lắc đầu, vội xoá bỏ một chút nghi ngờ không nên có.

Sao có thể nhỉ?

Tới xế chiều, Lệ Sa lái xe về trường tiện thể cho Thi Hải và Thái Anh quá giang. Thi Hải ngồi ở ghế sau nhìn hai người ở trước. Lệ Sa lái xe, mắt nhìn phía trước, Thái Anh ngồi ở ghế phụ lái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người cũng không nói chuyện với nhau. Hắn liền cảm thấy không có khả năng, toàn do Lục Mễ Tuyết kia làm hắn suy nghĩ lung tung.

Thi Hải thả lỏng nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi chị, quán bar của chị gọi là gì? Sinh viên tụi em hội họp có thể tới đó không?"

"Có thể chứ ." Lệ Sa nói, "Mấy đứa giả gái là được."

"Em chưa một lần nào tới luôn" Thi Hải không cam lòng nói, "Em là em trai chị đó, vậy mà cũng không phá lệ được một lần sao?"

Lệ Sa cười một cái nói: "Nếu là em gái chị thì mới được."

Thi Hải: "......"

Thi Hải bĩu môi, "Xì, phân biệt giới tính!"

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi thăm dò: "Ý của chị là Thái Anh với Mễ Tuyết có thể đi còn em không thể?" Không biết hai chị em đang bàn việc gì, Thái Anh vốn dĩ không có tham gia vào nhưng nghe tới tên mình, nàng quay mặt lại.

Lệ Sa lúc này mới từ kính chiếu hậu liếc nhìn Thi Hải một cái, "Mễ Tuyết còn chưa tới tuổi thành niên đâu."

Tiếp theo nhẹ nhàng giải thích với Thái Anh, "Chị với bạn chị có hợp tác mở một quán, kinh doanh buổi tối, chỉ tiếp khách nữ." Thái Anh gật đầu, không phát biểu ý kiến.

"Chị không cho em đi thì thôi. Em có thể đi hỏi chị Trần, nói không chừng chị ấy sẽ đồng ý." Thi Hải cố ý nói, "Em cũng lâu lắm rồi chưa gặp chị Trần."

Lệ Sa lại liếc nhìn hắn lần nữa, nói với Thái Anh: "Chị Trần mà Thi Hải nói chính là bạn hợp tác mở quán với chị" lại nhàn nhạt nói với Thi Hải: "Vậy em có thể đi hỏi chị ấy."

Giọng điệu này......

Không thể hỏi thêm nữa.

Thi Hải vốn định giở giọng ganh tị hỏi một câu — Vậy chị với Thái Anh thân như vậy, chị có thể mang bạn ấy đi à?

Hắn sờ sờ cái ót, kịp thời giữ lại cái mạng, giả ngu cười ha hả.

Trong xe lại yên tĩnh, mãi cho tới lúc đến trường học cũng không ai nói gì.

Lệ Sa lái xe tới trước ký túc xá Hậu Đức khoa Văn sau đó dừng lại.

Rõ ràng là chung cư Nghi Tu gần hơn mà!

Thi Hải bất đắc dĩ mà xuống xe, nhìn bóng xe vụt đi sau làn khói.

Xem ra Thái Anh vẫn còn nhiều việc chưa biết về chị hắn. Hắn căn bản cũng không cần nghi ngờ hai người. Thôi đi, đừng nghĩ nhiều nữa, còn phải về cập nhật chương mới đã.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro