Chương 38 - Thu Phân (V)
Ngày hôm sau, Lệ Sa và Thái Anh đều có lớp. Lúc hai người tới phòng khám thì đã chạng vạng tối. Mèo con đã chữa xong, có đeo vòng cổ, tuy vậy nhìn vẫn còn nhem nhuốc.
Tiếp hai người vẫn là bác sĩ Lưu. Ban ngày được nghỉ ngơi, tâm tình bác sĩ Lưu đã trở nên tốt hơn. Chẳng qua là vẫn còn bị cảnh tình cảm ngày hôm qua ám ảnh nên cô quyết định việc công xử theo phép công, tốc chiến tốc thắng, "Mèo con bị thương không nặng, hiện tại phải tránh nước. Tuy nhiên có hơi nhát, sợ người lạ, lúc cho uống hay bôi thuốc cũng không hợp tác nhiều. Tôi muốn hỏi trước câu này" bác sĩ Lưu nhìn nhìn hai người, "Các người chỉ cứu thôi hay là có ý định nhận nuôi ?"
Tối qua, Thái Anh tiêm vaccine phòng bệnh xong không thấy phát sốt nhưng cả ngày hôm nay nàng cảm thấy rất uể oải. Chỗ tiêm có chút sưng đỏ lên, cánh tay cũng rất nhức. Nàng cũng mất cả một ngày để suy nghĩ về vấn đề mèo con.
Bác sĩ Lưu nhìn ra được Thái Anh đang khó xử, "Em nhìn qua vẫn còn là sinh viên, chị không đề nghị em nhận nuôi nó đâu. Làm vậy là không có trách nhiệm."
Tâm tình Thái Anh tức khắc trầm trọng lên, "...... Em hiểu."
"Tôi nuôi." Lệ Sa lúc này đột nhiên mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh, ngữ khí chắc chắn.
Thái Anh đột nhiên nhìn về phía nàng, Lệ Sa nhìn nàng cười cười, ngược lại dò hỏi bác sĩ Lưu, "Có điều gì phải đặc biệt chú ý không?"
Bác sĩ Lưu nhướng mày, thái độ người này hôm nay cũng được nha.
"Vòng cổ này phải đeo cho kỹ, đừng để nó liếm vào vết thương, không tắm rửa cho nó. Nếu vết thương bị bẩn thì phải khử trùng trước rồi mới bôi thuốc, thuốc ngoài da thì bôi 3 lần một ngày, thuốc hạ sốt uống 2 lần một ngày... Tôi sẽ kê thêm thuốc bổ và thức ăn mèo theo đơn. Những vấn đề tiếp theo cùng các thứ cần lưu ý lúc tái khám tôi sẽ viết kỹ lại lời dặn."
Thái Anh nhịn không được sờ sờ đầu của mèo con. Tiểu gia hoả này nhận ra mùi của nàng, hướng về phía nàng mà kêu lên nho nhỏ.
Lệ Sa yêu sạch sẽ liếc qua nhìn cục bông nhỏ xám xịt bẩn bẩn, "Một chút nước cũng không đụng được sao?"
Bác sĩ Lưu nói: "Mèo con khá sợ nước. Hơn nữa còn để đề phòng miệng vết thương gặp nước sẽ bị cảm. Nếu là về vấn đề vệ sinh, hai người có thể lấy khăn ướt lau nhanh một chút, nhớ kỹ là phải để nó khô ráo."
"Được ạ." Thái Anh lắng nghe rất nghiêm túc, "Nếu lỡ bị bẩn thì phải khử trùng vết thương bằng Povidone-iodine đúng không ạ?"
"Ừm, đúng" bác sĩ Lưu gật đầu, "Chị cũng sẽ kê nó vào. Hai người thêm WeChat làm việc của tôi vào đi, có vấn đề gì cũng có thể hỏi."
"Vâng, được ạ."
Thái Anh vừa cầm di động thì Lệ Sa đã lấy điện thoại ra trước: "Add tôi đi."
Bác sĩ Lưu nhìn chằm chằm vào chiếc iphone X trước mặt, cố gắng kiềm chế nụ cười từ trong lòng muốn lộ ra ngoài. Lệ Sa thản nhiên nhìn cô, bác sĩ Lưu nhún vai, "Không thành vấn đề."
Chờ hai người thanh toán viện phí xong, một người bế mèo, một người cầm bao thức ăn mèo và thuốc men. Hai người vai sóng vai mà bước ra ngoài.
Nhìn thế này rất giống một cảnh trong phim tình cảm lãng mạn.
Thật là quá chói mắt!
Thôi thôi, cô làm cẩu độc thân chuyên tâm vô công việc là tốt rồi.
Thái Anh theo Lệ Sa về nhà. Nàng rất cẩn thận lấy khăn hơi ướt còn ấm lau người cho mèo, kiên nhẫn lau từng chút từng chút, nhỏ giọng dỗ dành. Chỉ trong chốc lát, mèo con lộ ra màu lông trắng tinh như cũ, trên người còn có đốm đốm màu cam, mắt màu xanh ngọc bích trong veo.
"Em thật là xinh xắn a." Thái Anh cười đến tít mắt lại.
Mèo con kêu lên, giống như đáp lại lời khen của nàng.
"Cho nó một cái tên đi." Lệ Sa nhìn nàng, ánh mắt phi thường ôn hòa.
Đôi mắt Thái Anh sáng lấp lánh nhìn về phía cô. Từ lúc ở trong tiệm, nghe được cô muốn nuôi mèo con, ánh mắt Thái Anh nhìn cô so với trước càng nồng nhiệt hơn nhiều.
Lệ Sa thực thích ánh mắt như vậy.
"Lấy tên là gì nhỉ?" Ngón tay của Thái Anh gãi gãi đầu mèo con đang tựa trên đầu gối mình. Nàng nhìn Lệ Sa cười, nụ cười này so với trước kia cũng nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.
Lệ Sa thực thích nụ cười của nàng như vậy.
"Ừm......" Lệ Sa lười biếng dựa vào sô pha, sờ sờ cằm, "Là gì nhỉ, nên lấy tên gì cho hay?"
Thái Anh mặc một chiếc áo hoodie rộng, hai ống tay và cổ áo là màu xanh lá mạ, trước ngực là màu xám nhạt, không có hoạ tiết, không rườm rà. Kiểu dáng vô cùng đơn giản.
Thái Anh cúi đầu chọc mèo, không nhìn thấy ánh mắt Lệ Sa đang lướt trên người nàng. Bất quá dù có bị phát hiện, Lệ Sa cũng không có ý định dừng lại. Cô nhếch môi khẽ cười, đột nhiên nhanh trí nói: "Gọi Pipi thì sao?"
Động tác của Thái Anh ngưng lại. Nàng kinh ngạc ngẩng mặt lên.
Ánh mắt Lệ Sa hơi loé lên, độ cong khoé môi cũng không thay đổi, "Làm sao vậy, có phải...... nhũ danh của em cũng là Pipi không?"
"......" Thái Anh im im, một lần nữa cúi mặt.
Nếu em ấy có chút kinh nghiệm, Lệ Sa nghĩ, nếu biết chuyện tán tỉnh, em ấy sẽ nói gì nhỉ?
"Như thế nào? Nếu chị muốn gọi em là Pi Pi thì em chính là Pi Pi."
Cô có thể tận dụng thời cơ để hướng lại gần nàng.
"Vâng, là tên ba đặt cho em." Nhưng trên thực tế thì... chú chim nhỏ ngây thơ Thái Anh không biết bất kì kĩ xảo gì cả, nàng chỉ biết nói thẳng ra thôi.
Lệ Sa rút chân lại, cũng thu hồi tâm tư kia, cô nói: "Vậy chúng ta đổi tên khác?"
Thái Anh nghĩ đến chú chó bên nhà Lệ Sa, "Tên Pudding rất dễ thương."
"Ừm......" Lệ Sa nhún vai thờ ơ, "Là do Thi Hải đặt đó."
"Chó và mèo, cô thích chó hơn đúng không?" Thái Anh đột nhiên hỏi.
Lệ Sa suy nghĩ một chút, gật đầu thừa nhận.
Thái Anh lại trầm mặc.
"Em sợ Pudding, em thích mèo hơn, đúng không?" Lệ Sa cười hỏi nàng.
"Vâng...... Khi còn nhỏ, em từng bị chó rượt, suýt nữa đã bị cắn." Thái Anh nhỏ giọng nói. Mèo nhỏ đeo vòng cổ trong tay ngẩng đầu lên nhìn nàng.
......
Không biết nói gì.
Nàng chỉ là nhặt được mèo con thôi, những chi phí khác đều là do Lệ Sa lo liệu. Cũng chính Lệ Sa dẫn nàng đi tiêm vaccine phòng bệnh, hiện tại Lệ Sa còn thay nàng nuôi mèo. Cho dù cô không thích mèo nhưng Thái Anh biết Lệ Sa sẽ chăm sóc tiểu gia hoả này rất tốt.
Bởi vì Lệ Sa chính là người như vậy.
Cô thật sự quá tốt. Thái Anh không nghĩ ra được cách nào để cảm ơn cô.
"Vậy em chọn tên đi?" Lệ Sa cười nói.
"Kêu Pipi cũng được ạ." Thái Anh nhỏ giọng nói.
"Không được. Trên thế giới này chỉ có thể tồn tại một Pipi thôi." Lệ Sa nhìn nàng.
Thái Anh ngẩn người, ngượng ngùng không nói ra trên thế giới này, ngoài nàng ra chắc chắn còn nhiều người nữa tên Pipi. Nàng có chút không được tự nhiên, không có trả lời ngay lập tức.
"Như vậy đi, kêu Thu Thu nha?"
Thu Thu?
Cũng có chút giống tên lúc nhỏ của nàng. Mèo con này cũng là nhặt vào mùa thu, cũng hợp với tên con nít. Thái Anh nhẩm nhẩm, suy nghĩ một tí nhẩm tên lại lần nữa, càng lúc càng thích, sờ đầu mèo con: "Em thích tên này không?"
"Không thích thì nó cũng không từ chối được." Lệ Sa nhún nhún vai.
"Nói cũng đúng. Em chỉ có thể chấp nhận thôi." Thái Anh gật đầu.
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên.
Sau khi cười xong hai người đều không nói gì.
Trời tối rồi, Thái Anh cũng không biết hiện tại là mấy giờ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chung cư của giáo viên không ồn ào như ký túc xá sinh viên. Thật yên tĩnh, lạ lẫm, là một thế giới của người trưởng thành rất khác biệt.
Trong phòng Lệ Sa chỉ thắp một cái đèn màu trắng ngà, cảm giác rất ấm cúng. Cô mặc một bộ jumpsuit xanh biển, đôi chân dài để trên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn nàng cũng như ánh đèn trong phòng vậy.
Đây là lần đầu tiên Thái Anh nhìn thấy hình ảnh Lệ Sa ở nhà vào buổi tối. Bên trong nàng chợt sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ, có loại xúc động muốn thân cận cô.
"Có gì em giúp được không?" Thái Anh nhẹ giọng nói, "Không thể chuyện gì cũng phiền đến giáo sư được......"
"Đương nhiên, có khi chị sẽ rất bận không chăm được tiểu gia hỏa này. Em cũng phải lo cho nó."
Thái Anh gật đầu thật mạnh, "Em sẽ lo."
"Hứa đấy nhé, Thu Thu là hai chúng ta cùng nuôi dưỡng. Em không thể lười biếng."
Thái Anh lắc đầu, ánh mắt kiên định, "Em đương nhiên sẽ không lười!"
Lệ Sa cong môi cười.
Mấy ngày sau đó, Thái Anh thường ghé thăm Thu Thu. Đây là lần đầu nàng nuôi thú cưng nên từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi thứ đều lo hết lòng. Nàng lên mạng tra rất nhiều thông tin, ghi lại rất nhiều thứ. Lịch sử trò chuyện trên WeChat với Lệ Sa không ngừng tăng lên.
Lệ Sa cực kỳ hào phóng. Chỗ ở của cô cứ dần dần xuất hiện: cát mèo, khay cơm, ổ mèo, gậy chọc mèo, các loại thức ăn mèo từ đồ hộp cho tới đồ ăn vặt.
Cô còn hay hẹn Thái Anh mang Thu Thu đi tái khám rồi dẫn nàng tiêm vaccine phòng bệnh. Dưới sự chăm sóc hết lòng của hai người, Thu Thu rất nhanh đã khoẻ lại, cân nặng tăng lên và cũng dạn dĩ hơn nhiều.
Lúc sau, Lệ Sa còn mua WC, cùng máy tự động cho mèo ăn. Cô thậm chí còn thuê người lắp camera theo dõi từ xa để Thái Anh có thể nhìn thấy Thu Thu qua di động mọi lúc mọi nơi.
Thái Anh rất vui vẻ, thường xuyên mở ra xem. Tối trước khi đi ngủ nàng cũng xem, sau đó còn nói chuyện phiếm với Lệ Sa.
Trương Tử Nam cũng phát hiện ra điều gì đó mới lạ, "Đây là mèo của ai?"
Thái Anh, giống y như những *sạn hy quan* khác, nhịn không được muốn khoe con nhà mình, "Rất đáng yêu đúng không? Cậu nhìn mắt nó đi!"
(*sạn hy quan - người dùng xẻng hốt phân mèo, chỉ những người mê mèo, cưng mèo như ông trời)
Trương Tử Nam tấm tắc khen, "Đúng là rất đáng yêu," ánh mắt cô trở nên sắc bén: "Đây là nhà ai? Cậu a, ấy, cái này cũng không phải video trên mạng nhỉ?"
Thái Anh giải thích với cô: "Đây là mèo hoang mấy bữa trước mình nhặt được, hiện tại để ở chỗ Lạp giáo sư nuôi......"
Trương Tử Nam nghe được trừng lớn mắt rồi lại nhìn sang điện thoại của Thái Anh, nghiêng đầu bắt đầu động não lí giải: "Cho nên...... Hiện tại con mèo này, à không, Thu Thu, tên gì mà kỳ vậy, là cậu với Lạp giáo sư nuôi chung?"
"Ừn, đúng vậy." Thái Anh gật đầu. Nàng chần chừ không nói nhũ danh của mình là Pi Pi, cũng như chưa nói vì sao hai người đặt tên này.
Trương Tử Nam rốt cuộc cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nói được chỗ nào có vấn đề. Cô chỉ có thể nói: "Cậu với Lạp giáo sư có tình cảm tốt thật."
Sau đó lần đầu tiên Trương Tử Nam thấy được bạn mình ngẩn người ra, lộ vẻ xấu hổ, giọng lí nhí: "...... Không có mà."
Trương Tử Nam nhìn chằm chằm gò má Thái Anh tự nhiên đỏ ửng lên. Nhất thời thấy nàng quá đáng yêu, cô liền ôm nàng cười haha, "Ai da, cậu mà cũng có khuôn mặt này sao, ha ha ha ha, cậu mắc cỡ cái gì?"
Thái Anh bị ôm không phản ứng kịp, mặt ngốc ra: "...... Mặt mình gì chứ?"
"Phốc, nói chứ Lạp giáo sư cũng thật tốt quá đi, woa, mấy thứ này đắt lắm!" Trương Tử Nam cảm khái nói.
"Đúng đó! Giáo sư thật sự rất tốt!" Thái Anh không tự giác mà lộ ra tươi cười.
Trương Tử Nam nhìn nhìn nàng, muốn nói cái gì đó nhưng cố nhịn xuống.
Quan hệ xã hội của cô rộng hơn nhiều so với Thái Anh, năng lực xã giao thì bảo đảm hơn xa Thái Anh. Lệ Sa là một người nổi tiếng như vậy, trong trường cũng có nghe được chút ít tin đồn về cô. Chỉ là trước đó Lệ Sa không liên quan tới cô nên cô cũng lười để ý.
Hiện tại xem ra cô phải đi tìm hiểu một chút.
———————
* 秋秋 qiuqiu: Thu Thu, 啾啾 jiujiu: Pi Pi.
Khi được viết ra trong tiếng Trung , tên Pipi gần giống với Thu Thu nhưng có thêm bộ khẩu ở đằng trước. Cách phát âm hai tên cũng gần giống nhau nên Thái Anh mới bảo tên của mèo con giống nhũ danh của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro