Lên Núi Gặp Ma (2)

Phác Thái Anh nhìn con ma: "Ngươi đi trước dẫn đường, đến chỗ dưới núi mà ngươi nói."

Ma đàn ông nhìn Phác Thái Anh một chút, ngoan ngoãn bay là đà phía trước. Hình như hắn đang rất suиɠ sướиɠ, vừa đi vừa phấn khởi kể về lúc bản thân vừa trở thành ma.

"Câm miệng cho ta." - Phác Thái Anh thật chịu không nổi. Sao lại có tên đàn ông, àh mà không, con ma dài dòng như vậy. Từ lúc bắt đầu đi xuống núi cũng đã 30 phút, con ma này chưa từng ngừng miệng. Hắn nói không mệt, nhưng nàng nghe thì mệt lắm rồi đó.

Khi lên thì thấy con đường thật xa, bò mãi không đến đỉnh, lúc xuống Phác Thái Anh chọn con đường dốc nhất để đi, trượt thẳng xuống, chưa tới hai tiếng đã đến dưới núi.

Con ma bay rất nhanh, chờ Phác Thái Anh ở chân núi. Chỉ thấy hắn u ám nhìn về phía trước.

 Phác Thái Anh nhìn con ma một chút, mở gương trang điểm ra: "Tránh ra, ta xem thử."

Con ma đàn ông hơi tức giận, nhìn Phác Thái Anh , giọng nói cũng đã sắc bén hơn: "Cô gạt tôi phải không? Chỉ cần tôi đi tới, sẽ biến lại rừng cây đó, sau đó cô có thể thoát khỏi đây, phải không?"

"Đồ điên." - Phác Thái Anh chửi, nhìn con ma thay đổi trong lòng sinh cảm giác mơ hồ.

"Chửi tôi, cô dám chửi tôi. Tôi biết rồi, nhất định là bị tôi nói đúng rồi, phải không? Cô muốn thoát khỏi tôi, tôi không để cô thực hiện được. Tôi cũng không muốn ra ngoài, cô ngoan ngoãn ở lại với tôi đi!" - Con ma đàn ông bắt đầu dữ tợn, lao vào Phác Thái Anh.

 Phác Thái Anh nhướng mày, nghiêng người tránh, tay phải chấp hai ngón, vẽ vào lòng bàn tay trái một đạo bùa chú. Dù uy lực không lớn, nhưng ít nhiều có thể làm hắn tổn thương. Lúc nãy không cần, vì nàng sợ đánh hắn hồn bay phách tán, bây giờ tình hình đã khác. Con ma này đã nổi lên sát ý, nàng cũng không cần tốt bụng siêu độ giúp hắn.

Con ma đàn ông thấy một đòn không trúng, lại vọt tới. Nhìn thấy lòng bàn tay  Phác Thái Anh bay ra một vệt trắng, cùng với "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay cho ta mượn pháp, Trừ Tà!", mạnh mẽ đánh vào bả vai hắn.

Bị vệt sáng đánh trúng bả vai, đau như bị lửa thiêu đốt, ma đàn ông kêu la thảm thiết. Khi Phác Thái Anh giơ bàn tay lên lần nữa, thân hình con ma lóe sáng, biến mất không còn tăm hơi.

 Phác Thái Anh buồn bực, công lực của nàng đúng là con yếu nên dùng tay không đành trơ mắt nhìn. Bình thường toàn dựa vào cặp kính có thể nhìn thấy sóng năng lượng của ma quỷ, do đó có thể biết hắn đang ở đâu. Nhưng bây giờ trên tay chỉ có gương trang điểm, chỉ có thể làm ma quỷ hiện hình. Nàng cũng đâu phải con quay, mà quay vòng vòng.

Nếu thế, chưa thấy ma, thì nàng đã xỉu vì chóng mặt.

Phác Thái Anh giơ tay trái lên cao, cách này có thể kéo dài tầm hai phút, hiệu quả cũng không cao. Nhưng cũng đủ hù dọa con ma đó.

Tay phải cầm gương trang điểm để trước ngực, quay xung quanh. Dù biết tỷ lệ làm con ma hiện hình rất nhỏ, nhưng không thể ngồi im chờ chết được.

Phác Thái Anh từ từ đi ra phía đường lớn, nếu như con ma đó nói ngọn núi này ngăn cản hắn ra khỏi núi, như vậy nàng chỉ việc đi ra khỏi kết giới, cách xa phạm vi tấn công của hắn.

[Hừ! Chờ ta trở về bình an, thì sẽ đem trang bị tới trả thù, đúng là đồ ghê tởm.]

Tự nhiên xung quanh cát bụi bay mù mịt, Phác Thái Anh híp mắt, theo bản năng dùng tay trái cản cát đá bay vào mắt. Một khắc đó, nàng bị một người đập vào lưng một đòn, mất thăng bằng, lảo đảo quỳ xuống đất.

Gương trang điểm nặng nề rơi xuống đất, bị bể nát. Phác Thái Anh giận thậy rồi đó, đứng dậy, cởi giày cao gót, xé miếng dán ngay gót chân ra. Đó là một lá bùa.

Đôi giày này nàng vừa mua lúc sáng, vừa ra cửa thấy hơi mài chân, tìm nửa ngày không thấy băng cá nhân, nên lấy một lá bùa nhét vào tạm. Không ngờ, giờ có tác dụng ghê.

Phác Thái Anh híp mắt, từ từ đứng dậy, quăng bỏ túi xách, chuẩn bị chiến đấu. Đột nhiên cả ngọn núi run lên, động đất sao?  Phác Thái Anh không thèm để ý đến con ma đó nữa, lúc này tính mạng quan trọng hơn, ai thèm biết hắn là ma hay quỷ. Nếu núi lở, thì có chạy cũng không thoát.

Phác Thái Anh không nhớ túi xách và giày, cũng không quan tâm đất đá làm chân nàng đau đớn, giờ phút này chả có gì đáng quan tâm, cắm đầu chạy về nơi khá bằng phẳng.

Khi chạy ngang qua một cái gò đá, mắt cá chân  Phác Thái Anh bị túm lấy, cả người té về trước, vội vàng lấy tay bảo vệ khuôn mặt. Bàn tay vẫn nắm chặt mắt cá chân nàng, muốn thoát cũng không thoát được, đành nặng nề đập người xuống đất.

Lần này té không nhẹ, toàn bộ cánh tay phải đều bị trầy trụa máu me đầm đìa, nhìn ghê chết được. Mà cánh tay trái cũng không khá hơn, nhưng trầy nhẹ hơn thôi.

 Phác Thái Anh đau nhướng mày, kêu thành tiếng. Chết tiệt, lại nắm chân nàng làm nàng bị thương, cũng may đã bảo vệ được khuôn mặt, nếu không sau này nàng còn dám gặp ai. Phác Thái Anh điên tiết cầm vài cục đá, ném thẳng vào cái người dám nắm chân nàng chưa chịu buông.

Hòn đá chuẩn xác đập trúng cánh tay, nhưng vẫn nó vẫn nắm chặt chân nàng. Đồ con ma đáng chết, bà không đánh mi hồn bay phách tán mới lạ nà. Phác Thái Anh nhìn trong tay một chút, phát hiện gần đó có một nhánh cây khô nhỏ, vội vàng chụp lấy, đập liên tục vào đầu tên đàn ông.

, tiếng vang làm Phác Thái Anh thấy lạ. Nhánh cây này đập vào đầu con ma, mà còn phát ra tiếng sao? Còn có, sao tóc con ma đàn ông đó dài ra lúc nào thế?

 Phác Thái Anh giật mình, ném cái cây đi, lùi về sau một chút, nhưng bàn tay kia vẫn không chịu buông chân nàng ra.  Phác Thái Anh kéo luôn người đó theo, lùi mấy lần mới phát hiện không thể nhúch nhích được, vẫn mài mông một chỗ. Có chút ngạc nhiên, trước mắt hình như là người.

"Á",  Phác Thái Anh nghĩ xong, liền giật mình nhảy lên, trời ơi, nàng vừa nghĩ cái gì đó? Lẽ nào, đó là người thật à? Xong xong, tiêu rồi, nếu là người, thì lúc nãy nàng đập vào đầu người ta mấy cái, có phải phải nàng gϊếŧ cô ấy rồi không?

Phác Thái Anh có chút sợ, [chuyện gì đây? Không lẽ ngày mai mặt nàng sẽ xuất hiện trên trang nhất các tờ báo sao? Truyền nhân của Phác gia, cả đời trừ tà diệt ma, ban đêm lẻn lên núi gϊếŧ chết một cô gái trẻ. Hay là, phân thích truyền nhân của Khu Ma Long tộc Phác thị, không muốn tiết lộ lai lịch, nên gϊếŧ người?]

 Phác Thái Anh vội vàng lắc đầu, quét những tin tức sởn tóc gáy lượt bỏ, run run chân, hỏi dò: "Này, cô có sao không?"

Người trước mắt hình như không có động tĩnh gì, đợi một hồi, Phác Thái Anh liền kích động, vội vàng liều mạng tháo bàn tay đang nắm chặt chân mình. Đây là ai là sức mạnh dữ vậy? Chân nàng bị nắm đến tái mét rồi.

"Này, cô không sao chứ?" - Phác Thái Anh cắn môi dưới, cẩn thận từng li từng tý lật người kia lại. Một gương mặt bẩn thỉu đập vào mắt, trên trán còn có vết máu đang đọng lại.

Phác Thái Anh hoảng sợ, xong, thật sự đã đánh nhầm người rồi. Dù không biết tại sao hơn nửa đêm, cô gái này lên núi làm quái gì, nhưng nàng đập đầu người ta chảy máu, là sự thật không thể chối cãi.

"Này, cô không được chết nha. Này, cô mau buông tôi ra, tôi đưa cô đến bệnh viện." -  Phác Thái Anh vỗ vỗ gò má người kia, trong lòng lo lắng. Đánh người trọng thương và đánh chết người là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu nàng thành tâm bồi thường thuốc thang gì đó, có thể người ta sẽ chịu bỏ qua.

Nếu như là vế sau, thì nửa đời còn lại của nàng phải ở trong tù. Nghĩ thế,  Phác Thái Anh càng thêm lo lắng, lắc lắc vai cái người đang hôn mê, kêu lên: "Này, cô có nghe tôi nói không đó? Cô mau mau buông tay ra, tôi không muốn gϊếŧ người. Tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, còn chưa có người yêu, còn có trả tiền nhà, tiền xe, cô mau buông tôi ra. Cô không buông, làm sao tôi đưa cô đến bệnh viện đây?"

"Đã...là..làm...phiền."

Âm thanh suy yếu truyền vào tai Phác Thái Anh, nàng nhất thời sững sờ, cúi đầu nhìn bàn tay đã buông khỏi chân nàng, mà trên đất người kia cũng đang khó chịu nhíu mày.

[May quá, thật may quá, chưa chết], Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng dùng sức đỡ người đó lên, khoác tay qua bả vai, rồi đi tới đường lớn cách đó không xa. Tự nhiên, nàng có cảm giác rùng mình. Phác Thái Anh buông mí mắt, hàn quang lóe lên, khóe miệng hơi nhếch, kiếm chỉ(1) chặn lại một mảnh lá cây rơi xuống lưng nàng, hàn ý theo lá cây truyền vào trong kinh mạch.

 Phác Thái Anh đem lá cây lật ra trước mặt, nhẹ nhàng giơ lên, một giây dùng lá bùa dán lên lá cây, chỉ nghe trong lá cây truyền ra giọng nói của con ma đàn ông: "Đáng chết, sao tôi lại ở trong này? Thả tôi ra, mau thả tôi ra."

Phác Thái Anh nụ cười càng lúc càng rõ, một tay đỡ người đang hôn mê đi về xe của mình, một tay cầm lá cây dán bùa, nhướng mày nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Vừa nãy cố ý để ngươi mất cảnh giác thôi, dám hành ta? Hừ, xem trở về ta dạy dỗ ngươi thế nào."

"Cô dám lừa ta, mau thả ta ra ngoài! Thả ta ra!"

"Ta lừa ngươi? Không phải ngươi nói là không thể ra khỏi núi sao? Vừa nãy ngươi núp ở chân núi đánh lén ta, ta cũng không nhìn thấy kết giới. Rõ ràng ngươi lừa ta trước, còn không nhận sai, lại dám nói xấu ta? Để ta tặng ngươi vài lần Chú Đại Bi(2) chúc ngươi khỏe mạnh vài ngày, thì ta không phải Phác Thái Anh."

Phác Thái Anh thở phì phò nhét chiếc lá vào trong bóp tiền, tốc độ đi cũng nhanh hơn. Cũng may đã ra đến đường xi măng, nếu không thì đi chân trần sẽ rất đau, lại còn vác thêm một người bị ngất, rất khó đi xa.

------------

(1) kiếm chỉ: chấp hai ngón trỏ và ngón giữa lại thành hình thanh kiếm.

(2) Chú Đại Bi: chú này của Bồ Tát, nghe nói khi khó khăn thành tâm niệm chú sẽ được tai qua nạn khỏi. Chú này toàn tiếng Phạn, nên khó đọc.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro