Thức Tỉnh (2)

"Này, sao cô còn chưa tắm?" - Phác Thái Anh đợi rất lâu, cũng không thấy phòng tắm phát ra tiếng nước, không vui đập cửa. Cửa không khóa, từ từ mở ra, Phác Thái Anh  thấy cô gái bẩn thỉu kia nét mặt như gặp kẻ thù.

"Có ma." - Lạp Lệ Sa căng thẳng nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn Phác Thái Anh, chỉ nhìn chằm chằm vào vật trước mặt. Sợ chỉ cần nhúc nhích, thì con ma kia sẽ lao đến.

Ma?Phác Thái Anh  vội vàng chạy vào phòng khách, mở thùng đạo cụ, mang mắt kính đặc chế, cầm gậy Phục Ma, núp một chỗ cẩn thận đi tới.

Đến phòng ngủ, lướt mắt một chút, đừng nói ma ngay cả chướng khí cũng không có. Với lại, mỗi ngày đều cung ứng cho bà cô, nếu có ma nào lọt tròng chạy vào nhà nàng, chắc đã sớm bị bà cô thu rồi. Đều do cô gái này, làm nàng giật mình.

Phác Thái Anh tức giận lấy kính xuống, nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Ma ở đâu?"

Lạp Lệ Sa run run chỉ tay vào cái thứ gắn trên tường, ánh mắt đầy căn thẳng.

"Cô nói, cô thấy quỷ ở đây?" - Phác Thái Anh có chút kì lạ nhìn Lạp Lệ Sa, nín cười đến run cả người. Nhìn Lạp Lệ Sa gật đầu, nàng cười ha hả.

"Ha ha, thực...thực sự phục cô rồi, đây là gương Ok? Ôi, cô làm ơn đừng là một kẻ ngốc, nếu không tôi lỗ nặng rồi." - Phác Thái Anh bất đắc dĩ kéo Lạp Lệ Sa đến gần cái gương, nhìn Lạp Lệ Sa cứ tránh né cái bóng, không khỏi mở to mắt, nói: "Cô sợ cái gì? Tôi là người bắt ma, nếu cô ta dám nhào ra, tôi sẽ thu cô ta."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa lóe lên tia hiểu biết, gương? Chẳng lẽ là gương đồng? Theo Phác Thái Anh đi tới trước gương, ló đầu vào nhìn, một cái mặt đen thùi lùi xuất hiện trong gương. Lạp Lệ Sa nhếch miệng cười, cái mặt đen thui kia cũng nhếch miệng cười theo.

Nhất thời Lạp Lệ Sa không cười nữa, chỉ vào trong gương nói: "Tại sao lại như vậy, tại sao tôi lại như thế? Tại sao tôi đen thui? Không thể....nhất định có vấn đề....nhất định có vấn đề."

Phác Thái Anh trợn tròn mắt không kiêng nhẫn, đúng là ngốc mà. Hít một hơi, hay là trước tiên chuyện tắm rửa này giao cho chế đi.

Nghĩ vậy, Phác Thái Anh  quyết định động thủ. Nếu không, ai biết cô gái điên điên này còn ồn ào đến mức nào? Kết quả, đóng cửa phòng tắm, không thể ý Lạp Lệ Sa vẫn còn đang mất khống chế, mở vòi sen.

Ào ào ào, tiếng nước làm Lạp Lệ Sa lại điên cuồng.

Phác Thái Anh sững sờ nhìn Lạp Lệ Sa, thở dài: "Mau mau tắm đi, đầu tiên cởi đồ ra."

Lạp Lệ Sa có chút nhăn nhó, Phác Thái Anh  thầm vui trong lòng. Dù mặt bẩn thỉu, không nhìn ra màu sắc, nhưng Phác Thái Anh cảm giác được, bên dưới cái lớp đen thui kia đang ửng hồng.

"Nhanh cởi ra, tiền nước rất mắc đó!" - Phác Thái Anh trơ mắt nhìn nước nóng chảy gần một phút, nhịn không được nắm lấy quần áo cô ấy. Vẫn chưa dùng sức, mà quần áo liền rách ra, rơi xuống đất.

Phác Thái Anh để cô gái đứng dưới vòi sen, mặc cho nước xối lên người cô ấy. Còn nàng thì nhặt khăn tắm và quần áo, bỏ vào thùng rác.

Nếu nói cô gái này xuyên không đến, chính nàng cũng không tin. Tốt xấu gì nàng cũng kím cơm từ cõi âm, linh hồn đâu có sức mạnh đến mức đó. Nếu thật sự xuyên qua được, không lẽ người Địa Phủ không đến xử lý, chắc người đó sớm bị bãi chức rồi.

Chỉ sợ là nàng đánh người ta đến mất trí nhớ, rồi cô ấy trở nên điên điên khùng khùng. Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh cảm thấy việc khá nghiêm trọng, dù sao cũng tại nàng mà ra. Quên đi, không nghĩ nữa, đến đâu hay đến đó.

Khi Lạp Lệ Sa khỏa thân xuất hiện trước mặt nàng, Phác Thái Anh ngẩn người. Mặc dù cơ thể vẫn còn hơi bẩn, nhưng trước ngực...cả một...đồi núi nhấp nhô.

Phác Thái Anh khòm lưng, che giấu ngực của mình, mặt lạnh tanh nhìn Lạp Lệ Sa nói: "Đứng vào nước đi."

Nhìn Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn đứng dưới vòi sen, Phác Thái Anh hài lòng gật đầu. Nhìn dòng nước bẩn chảy dưới sàn, lông mày nàng hơi nhìu lại. Dơ bẩn thế này, mà không có tý mùi hôi nào, đúng là hiếm thấy.

Có điều, xem người khác tắm thật sự không tốt, Phác Thái Anh mặt ửng hồng, chỉ vào mấy cái chai kế bên: "Đây là sữa tắm, cái này là dầu gội, cái kia là sữa rửa mặt. Ngoài những thứ này ra, tất cả đều không được xài, biết chưa?"

Nhìn Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn gật đầu, Phác Thái Anh hài lòng ra khỏi phòng tắm, chút nữa sẽ lại xem. Nghĩ lại, sao thức ăn nàng gọi vẫn còn chưa tới, có lẽ nên điện thoại hối mới được. Những người này, làm ăn kém quá.

Lạp Lệ Sa nhìn cửa phòng tắm chậm rãi đóng lại, ánh mắt có vẻ hiểu biết. Đi đến gương, phát hiện cái mặt đen thui đã nhạt đi, làn da trắng nõn nà từ từ hiện ra.

Lạp Lệ Sa hài lòng gật đầu, xem ra chỉ là bị dơ chút xíu thôi. Đang muốn dùng phép để tẩy sạch, tự nhiên khuôn mặt lạnh lùng của Phác Thái Anh chợt hiện lên trong đầu. Lạp Lệ Sa cụp mắt, che giấu đôi mắt đỏ của mình, nhếch khóe miệng, đưa tay lấy một ít sữa tắm, để lên người.

Cái cảm giác trơn láng làm Lạp Lệ Sa thấy hài lòng, da thịt vẫn mịn màng như xưa, không tồi không tồi. Cô gái bên ngoài không biết tên gì, nhưng nếu như có người bên cạnh hầu hạ mình, nghĩ đến cũng thấy thích.

Lạp Lệ Sa tự nhiên cười thành tiếng. Lúc trước nàng biểu hiện không tốt, nghĩ lại cũng vì chưa tiếp thu được chuyện bản thân đã ngủ quá lâu. Thế giới này, đã thay đổi rồi.

Cô ấy tính tình nóng nảy, quật cường giống như Cửu Vĩ vậy. Nhưng đều là miệng cứng lòng mềm.

Nghĩ đến Cửu Vĩ, nét mặt Lạp Lệ Sa buồn bã, rồi tự cười, nói không chừng lúc này Cửu Vĩ và Lữ Thượng đang phong lưu khoái hoạt, nàng cần gì phải bận tâm.

Cũng ổn thôi, Liên Nhi và Hương Nhi cũng không quay lại, còn lại nàng một mình. Lại còn đến một nơi xa lạ, chi bằng ở lại đây. Nếu như có thể, giữ lại người này bên cạnh để hầu hạ mình cũng tốt.

Quyết định xong Lạp Lệ Sa càng cười sâu hơn, khẽ hát, nhìn cơ thể trắng nõn của mình, càng vui hơn.

Phác Thái Anh đem thức ăn vừa gọi để lên bàn, bận rộn lâu vậy, cũng thấy đói.

Ngồi xuống trước bàn, mở hộp đồ ăn, mì sủi cảo và súp bò viên. Aiz.....nhìn thôi cũng đã thèm, làm sao đây?

Phác Thái Anh nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên giật mình. Tại sao lại phải chừa phần cho cô ấy kia chứ? Đây là đồ ăn nàng mua, muốn ăn thì ăn thôi.

Ừ, Phác Thái Anh  không khỏi tự khen mình, không chút khách khí kéo mì sủi cảo đến trước chân, kéo luôn tô súp bò viên, chia đều. Khi gấp viên bò lên, do dự một chút. Ngực cô ấy to vậy còn cần ăn nhiều vậy sao? Đúng là phí phạm.

Không chút khách khí, đem tất cả mì sủi cảo và bò viên đổ vào tô của mình, vừa định ăn, thì mặt lạnh, chia đồ ăn ra một cái chén. Đừng nói tôi ngược đãi cô nha?

Phác Thái Anh yên tâm thoải mái ăn mì, vừa ăn được vài miếng, thì giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Tôi tắm xong rồi."

Phác Thái Anh nuốt xuống sợi mì, quay người lại. Nhất thời chết đứng tại chỗ, Lạp Lệ Sa  vừa tắm xong, khuôn mặt vẫn ửng hồng, mái tóc ướt dính vào một bên gò má, đôi mắt sóng sáng nước, thật mê người.

Chiếc váy ngắn màu xanh biếc tôn lên làn da trắng nõn của Lạp Lệ Sa, cặp chân thon dài lộ ra ngoài. Bởi vì chiều cao, nên chiếc váy ngắn không giấu được cảnh "xuân".

"Cô....." - Phác Thái Anh đột nhiên đứng dậy. Đây là cái váy ngủ mà nàng đã quẹt thẻ, mất 8000 mới mua được đó. Chính nàng còn không nỡ mặt, tại sao nó lại ở trên người cô ấy!

Phác Thái Anh như phát điên, chạy đến gần Lạp Lệ Sa, hét: "Mau cởi ra cho tôi."

Lạp Lệ Sa không ngờ cô gái trước mặt lại bạo đến vậy, đôi môi đỏ nhếch lên hơi kinh ngạc. Chợt mí mắt buông xuống, khẽ cười nói: "Mới đó mà đã không chờ được rồi sao? Nhưng chúng ta mới quen thôi mà đã......như vậy có ổn không?"

"Cái gì ổn hay không ổn, tôi nói cô cởi........" - Phác Thái Anh tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạp Lệ Sa, cả người như sụp đổ. Trong đầu cô ấy nghĩ cái gì vậy, cả hai đều là nữ đó. Hai người con gái thì có thể làm được cái gì? Lại còn bày ra cái bộ mặt thẹn thùng đó, sao, muốn quậy à?

Mặt Phác Thái Anh  như muốn chảy ra, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa: "Ai cho phép cô lấy quần áo của tôi."

"Nhưng cô không đưa tôi quần áo." - Lạp Lệ Sa vô tội nhìn Phác Thái Anh. Lúc này, không nên chọc giận cô ấy.

"Cởi cái này ra, tôi lấy cái khác cho cô." - Phác Thái Anh  cắn răng nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng đáng ghét, hận không thể đánh cô ấy một trận. Hận đến mức, cái răng bạc sắp bị nghiến nát.

"Nhưng ngoài cái này ra, không có cái nào dễ chịu."

Giọng nói nhẹ nhàng của Lạp Lệ Sa càng chọc giận Phác Thái Anh, nói: "Cô còn dám nói sao, có biết tôi mua nó bao nhiêu không? 8000, là 8000 tệ đó, chính tôi còn không nỡ mặc. Cô bây giờ không có gì, tôi chỉ giúp đỡ cô, cho cô một bộ đồ xem như là tốt lắm rồi. Cô còn dám ghét bỏ, được, cô đòi mặc phải không, 1 vạn, đưa đây."

Lạp Lệ Sa vô tội nhìn Phác Thái Anh, nàng có thể đoán ra thứ cô ấy cần là ngân lượng. Trong tay nàng vẫn còn một chiếc nhẫn vàng, là do hoàng đề ban tặng, không biết thế giời này có nhận không. Có điều, nếu lấy ra trước mặt cô bé, có làm cô bé sợ đến ngất đi không?



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro