Chap 126
Weibo chính thức của web đã đăng một bức ảnh thảm đỏ độ phân giải cao của từng tác giả, ngoại trừ những khách mời nổi tiếng được mời đặc biệt, bài đăng của Phi Vân Ca có số lượng bình luận và lượng chia sẻ nhiều nhất, lượng chia sẻ so với bài đăng 'Chia sẻ hoạt động trên Weibo tặng 100 tệ trên web' đã gấp 10 lần.
Là một tác giả xuất bản nhiều tác phẩm trong nhiều năm, có danh tiếng tốt, vẫn luôn bí ẩn không lộ diện, sự xuất hiện của cô đã trực tiếp đẩy không khí của sự kiện lên đến đỉnh điểm.
Người dẫn chương trình hỏi: "Chúng ta đều biết Phi Đại chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động offline nào, thậm chí còn chưa bao giờ tổ chức sự kiện ký tặng độc giả. Vậy lý do khiến cô sẵn sàng tham dự lễ kỷ niệm 10 năm của chúng tôi lần này là gì?"
"Bởi vì..." Trịnh Đan Ny bất an nhéo miếng khẩu trang trên sống mũi, ngoài ý muốn nói thật, "Biên tập nói với tôi có thể không lộ mặt."
Lời nói này càng khiến mọi người tò mò không biết cô trông thế nào.
Lễ trao giải và thảm đỏ cách nhau hai tiếng, Trần Kha và Lịch Lịch ăn tối xong lại quay lại xem tiếp, Phi Vân Ca vẫn chưa xuất hiện, Trần Kha lướt điện thoại xem bình luận về Phi Vân Ca trên weibo.
Sau khi vào weibo, cô phát hiện ra weibo của mình có kết nối với tài khoản của ứng dụng phát trực tiếp, thế là cái bình luận trong livestream được đồng bộ hóa với weibo của cô.
——[Đây là vợ tôi, đừng có nghĩ tới chuyện cướp khỏi tay tôi nhé.] - Từ ứng dụng phát sóng trực tiếp chính thức
Trần Chỉ Lịch cầm iPad nghiêng đầu, cô bé cảm thấy mẹ mình giống như người gỗ, ngoại trừ việc vuốt ngón tay trên điện thoại, còn lại thì không cử động gì hết.
Trần Kha tưởng đâu bản thân vô tình come out, bản thân cô thì không sao hết, nhưng mà chỗ Khóc Nhè thì cô mà khó giải thích, cô run run bấm vào bình luận trên weibo, kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán.
[Trần tổng thế mà thích xem truyện của Phi Vân Ca à? Thích tình tình ái ái ư?]
[Ôi tổng tài mà tôi thích lại thích tác giả tôi thích, các chị em ơi, để tôi bày tỏ lòng kính trọng trước đã.]
[CEO Trần Kha xinh đẹp cao lãnh đâu rồi??? Còn đi xem tiểu thuyết ngôn tình nữa á hả??? Còn kêu tác giả là vợ??? Tôi vỡ mộng, tôi đết làm fans nữa.]
[Phi Đại không có follow Trần tổng, tim loạn nhịp chỉ một chiều, thật đau lòng.]
Trần Kha đọc mấy trang bình luận nhưng không bấm vào biểu tượng "Xóa weibo", trước đó cô đã nói với Trịnh Đan Ny, giữa mấy gái thẳng xưng hô 'vợ chồng' là chuyện bình thường. Nhưng mà xem phản ứng các fans ở trên mạng, xem ra chỉ ngạc nhiên khi thấy hình tượng của cô bị sụp đổ, chứ thật sự không tin Trịnh Đan Ny là vợ của cô.
Cô giống như đã trở thành fan cuồng của Phi Vân Ca trong mắt người khác, nhưng... cô không thèm quan tâm.
Sự kiện diễn ra đúng như ý muốn của Trịnh Đan Ny, cô không cần phải tháo khẩu trang trong suốt quá trình, tuy hơi khó thở, không khí trong hội trường không được lưu thông với hệ thống sưởi rất ngột ngạt, kèm theo cô có chứng sợ xã hội nhưng vẫn rất bình tĩnh lên sân khấu nhận thưởng.
Địa điểm diễn ra sự kiện rất rộng, hàng ghế đầu tiên được mời là phóng viên truyền thông, nhà xuất bản và đại diện các công ty điện ảnh truyền hình, hàng sau và hai bên là độc giả.
Cuối cùng cũng đến lúc trao giải "Red Hot Award", lúc Trịnh Đan Ny nghe thấy bút danh của mình không chút hồi hộp, sau đó đứng lên nhận giải.
Giải thưởng tuy do trang web trao nội bộ nhưng vẫn diễn ra phát biểu nhận giải như thường lệ, đứng dưới ánh đèn sân khấu, Trịnh Đan Ny nghe thấy độc giả trên khán đài hô vang khẩu hiệu của mình.
Cô viết quá nhiều lời nói hoa mỹ, nhưng lại khó nói ra trực tiếp, Trịnh Đan Ny trước đó đã nghĩ đến mấy chữ, nhưng lại không thể nói vào micro.
"Cảm ơn trang web nền tảng văn học...."
"Cảm ơn mọi người đã thích truyện tôi viết. Tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ để viết những câu chuyện hay hơn trong tương lai".
Nói đến đây, Trịnh Đan Ny vô thức nhìn về máy quay phía khán giả, bây giờ chắc Trần Móng Heo đang xem phát sóng trực tiếp phải không?
"Cảm ơn người nhà của tôi." Trịnh Đan Ny nhìn vào ống kính, vẻ mặt thoải mái, trên mặt nở nụ cười.
Cô dừng lại, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn người."
Từ "người" mà Trịnh Đan Ny nói ra, cả thái độ lẫn giọng nói đều quá ôn hòa, khó tránh khỏi có người nghi ngờ cô không phải đang nói về độc giả trước màn hình mà là... người yêu?
Là một tác giả đã viết truyện mười năm, nhất định phải trên 30 tuổi, có người yêu cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng cảnh tượng này quá giống cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, trong mắt mọi người đều tràn ngập bong bóng hồng.
Lúc này, Trần Kha ôm chặt Lịch Lịch, trên môi nở nụ cười, cảm giác hạnh phúc tràn qua màn hình đã bao vây lấy cô thật chặt.
Ánh mắt Trịnh Đan Ny dường như xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào cô, Trần Kha chợt nảy ra ý tưởng, dù sao cô cũng đã là fan cuồng của Phi Vân Ca nên mới đăng một bài mới trên weibo.
--【Không có gì】
Ngay sau khi đăng bài, lập tức có mấy bình luận.
[Này là đáp lại bài phát biểu nhận giải của Phi Vân Ca vừa rồi không? 】
[Ngạc nhiên thật! Tổng tài xinh đẹp bị mắc chứng ảo tưởng hả ta.]
[Cái tài khoản này có thật là tài khoản của Trần Kha không thế]
Thẩm Thấm không biết Trần Kha có weibo, bà chỉ không hiểu con gái từng tuổi này rồi còn đu idol, đã thế còn phụ nữ.
Dì Vương gần đây thấy Thẩm Thấm ở bệnh viện buồn chán liền giới thiệu cho bà một bộ phim truyền hình, Thẩm Thấm không thích xem phim tình cảm lãng mạn, nhưng cốt truyện này rất cẩu huyết lại hay nữa, nên lập tức bị bị u mê.
Phi Vân Ca bước xuống sân khấu, trở lại chỗ ngồi, máy quay hướng về các tác giả khác.
Trần Kha không có hứng thú, liền xuống giường duỗi cơ, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hưng phấn.
Thẩm Thấm dùng tầm mắt ngoại vi nhìn cô hồi lâu, muốn hỏi cái gì đó lại không dám hỏi, cuối cùng nhấn tạm dừng, nếu không hỏi thì sẽ bị nghẹn chết.
"Kha Kha, rốt cuộc con có bạn trai không hả?"
Trần Kha đang định gửi tin nhắn cho Trịnh Đan Ny để phát ra một làn sóng cầu vồng, nhưng sau đó động tác của cô dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía mẹ.
"Dì Vương với Lịch Lịch đều nói con không có bạn trai."
Dì Vương quay người lại, cúi đầu rụt cổ cắn hạt dưa.
Kệ chuyện hai người đó đi, không liên quan gì đến bà.
Trần Chỉ Lịch đặt iPad xuống, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ và bà, bà có vẻ quan tâm, bản thân cô bé đã nói gì sai sao?
Trần Kha thẳng thắn nói: "Con cũng đâu có nói là bạn trai."
Thẩm Thấm cau mày, không hiểu: "Còn chưa xác định quan hệ à?"
Người có thể làm cho trên mặt Trần Kha hiện lên chữ thích, thế mà chưa chịu xác lập quan hệ sao?
"Mẹ muốn hiểu kiểu nào thì hiểu." Trần Kha nói xong, khóe môi nhếch lên, cười với mẹ cô giả vờ ngoan ngoãn.
Dì Vương thót tim, sợ Thẩm Thấm bất thình lình hỏi bà, bà không biết nói dối đâu.
Điện thoại reo, Trần Kha liếc nhìn cái tên trên đó, là điện thoại của Liễu Dĩ Tư, suy nghĩ một chút rời khỏi phòng bệnh rồi mới bắt máy.
Liễu Dĩ Tư đã gặp quản lý cấp cao của trang web, nói liên hồi trong điện thoại, rất xúc động, cuối cùng hỏi cô: "Lão Trần, mình quyết định mở công ty rồi, thế cậu có muốn làm cổ đông không."
Trần Kha thẳng thắn nói: "Mặc dù chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nhưng mà Liễu Dĩ Tư này, mình nói thật mình không tin cậu muốn làm chuyện nghiêm túc."
Liễu Dĩ Tư tức giận đến không nói nên lời: "Ý định ban đầu của mình khi lập công ty điện ảnh là gì? Chẳng phải là để ngăn cản truyện của Ny Ny bị người khác phá hoại sao? Mình đảm bảo với cậu, mỗi kịch bản sau này Ny Ny viết đều là cực phẩm."
"Mình tưởng đâu mục đích của cậu là đu idol, gần quan được ban lộc." Trần Kha bình tĩnh trêu chọc.
Liễu Dĩ Tư nhổ nước bọt: "Mặt liệt kia, khịa ai hả?"
"Đầu tư thì có thể." Giọng điệu Trần Kha thay đổi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Nhưng mình muốn kế hoạch kinh doanh của cậu."
"Không thành vấn đề." Liễu Dĩ Tư vui vẻ đồng ý.
Trần Kha nói thêm: "Cậu phải đảm bảo tạo không gian cho Ny Ny phát huy viết kịch, không kiếm được tiền cũng không sao hết, chỉ cần em ấy vui là được."
Liễu Dĩ Tư sửng sốt một chút, cao giọng nói: "Trần Kha, cậu đây là khoe khoang tình cảm của cậu à? Khi dễ cẩu độc thân này vui lắm hả? Làm người đi!"
Có tiền ghê gớm lắm sao? Có bạn gái ghê gớm lắm hả?
Liễu Dĩ Tư tức giận thôi rồi, thôi được rồi, cô thừa nhận người ta ghê gớm được chưa?
Tiếng cười trầm thấp của Trần Kha lọt vào tai Liễu Dĩ Tư, Liễu Dĩ Tư càng tức giận hơn, tự an ủi mình rằng ghen tị khiến người ta trở nên xấu xí.
"Cậu cũng bớt khoe đi ha, cái weibo kia của cậu, mình theo dõi sát sao lắm nhé, lâu lâu cứ đăng lên câu không đầu không đuôi, cái gì mà là bốn mùa, là sinh mệnh, có phải là Ny Ny viết cho cậu không? Chữ viết của cô ấy mình có nhìn rồi. Hôm nay đến vợ cũng gọi luôn, cô ấy nói cảm ơn còn cậu bày đặt nói không có gì, này cậu muốn come out hả."
"Cậu chưa đọc bình luận à? Chả có ai thấy hai bọn mình là một đôi hết."
Liễu Dĩ Tư cười lạnh: "Chỉ cần lần theo manh mối, sẽ có lúc."
Trần Kha cũng cười: "Mình sẽ tự come out."
Liễu Dĩ Tư: "???"
Đáng giận, lại bị khoe nữa rồi.
"Mình còn muốn gửi kẹo mừng cho mấy người để lại tin nhắn chúc phúc." Trần Kha nói rất nghiêm túc, bổ sung thêm hai chữ: "Bao ship."
Liễu Dĩ Tư cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim, trong lúc nhất thời khó thở: "Lão Trần, cậu đúng là tiểu bê bấm chuông cửa."
"Cái gì?" Trần Kha khó hiểu.
"Ngưu bức về nhà."
===========
Sau Lễ trao giải, các tác giả được sắp xếp tham gia ký tặng và giao lưu hỏi đáp với độc giả vào những thời điểm khác nhau. Trịnh Đan Ny lần đầu tiên gặp gỡ biên tập và đại diện của một nhà xuất bản lâu năm, nói về một số vấn đề liên quan đến xuất bản, rồi đi gặp đại diện công ty đã mua bản quyền của cô cách đây không lâu, đang trong quá trình chuẩn bị chế tác.
Những năm gần đây, ngày càng có nhiều phim Đam Mỹ và Ngôn Tình chuyển thể từ bản quyền của web, các tác phẩm gốc đủ kinh điển, làm cho khá nhiều diễn viên càng nổi tiếng hơn. Cho nên lễ kỷ niệm này đã mời một số diễn viên từng tham gia các IP nổi tiếng đến phát biểu, trong đó có Ngải Thiên Tình.
Trịnh Đan Ny vốn tưởng rằng biên tập sẽ dẫn cô đi ký tặng độc giả, nhưng cô lại quay người bước vào một một căn phòng nhỏ, bên trong chính là người mà cô chỉ thấy qua màn ảnh, Ngải Thiên Tình.
Người thật Ngải Thiên Tình còn trẻ hơn, là một cô gái mới ngoài hai mươi, khuôn mặt tròn cỡ lòng bàn tay, không đeo khẩu trang, mặc một chiếc váy màu hồng.
Nhìn thấy Trịnh Đan Ny đi vào, vẻ mặt lập tức tràn đầy vui mừng.
Giọng nói mềm như bông, rất êm tai: "Phi Đại."
Trịnh Đan Ny do dự một chút, giơ tay lên: "Xin chào."
Cô nhìn biên tập bên cạnh với ánh mắt thắc mắc.
"Cô Ngải là độc giả trung thành của cô, lát nữa cô phải đi ra ngoài ký tên, sao có thể để nhân vật lớn như vậy đứng xếp hàng? Này chỉ là hẹn gặp riêng để ký tên, gặp mặt thôi?" Biên tập tự quyết định, đưa ra một cây bút: "Phi Đại, cô cũng thật là, cô Ngải bận trăm công ngàn việc thế nhưng lại đồng ý đến tham gia sự kiện chỉ muốn muốn gặp cô thôi, nào đại diện của web nhiệt tình lên chút nào."
Ngải Thiên Tình nhờ trợ lý mang đến bản in đầu tiên của toàn bộ tác phẩm của Phi Vân Ca, cuốn đầu tiên đã gần mười năm tuổi, các trang có chút ố vàng nhưng vẫn được bảo quản tốt.
Trịnh Đan Ny mở ra xem, đứa nhỏ này cư nhiên dùng bút chì vẽ ra một ít chữ câu hay.
"Cuốn truyện này tôi mua lúc còn học trung học, nhưng mà cuốn tôi thích nhất vẫn là cuốn Phi Đại xuất bản 5 năm trước <<Sương Mù>>."
<<Sương mù>> là một cuốn tiểu thuyết trinh thám hồi hộp với nhân vật nữ chính, không có nhiều tình tiết tình cảm, đây cũng chính là truyện mà Trịnh Đan Ny mắng chửi vì kịch bản bị thay đổi hoàn toàn.
"Tôi đang nhờ người đại diện giúp tôi lấy bộ phim này."
Trịnh Đan Ny nghe thế, chứng sợ xã hội bay biến mất, lòng đầy phẫn nộ: "Cô đừng nhận bộ này, chẳng liên quan gì đến tôi viết, bộ này biến thành yêu đương ngu ngốc rồi."
Ngải Thiên Tình sửng sốt một chút, nhìn thấy tác giả Đại Đại bỗng nhiên xúc động, sau đó cười nói: "Phi Đại, cô đúng là thú vị như tôi nghĩ, tôi thích cô lắm, có thể chụp tấm ảnh chung được không?"
"Được chứ." Biên tập đồng ý thay.
Nhìn thấy Ngải Thiên Tình mở camera điện thoại, tinh thần phấn chấn, vừa vui vừa xấu hổ, Trịnh Đan Ny căn bản không thể từ chối.
"Phi Đại, cô có thể tháo khẩu trang ra được không?"
Ngải Thiên Tình đầy mong đợi nhìn Trịnh Đan Ny, ánh sao trong mắt làm cô nhớ đến An Ca và Lịch Lịch.
Trịnh Đan Ny đành phải cởi khẩu trang, dù sao ở đây cũng chỉ bọn họ.
Hồi lâu không có người lên tiếng, Trịnh Đan Ny nghi hoặc mở camera trước ra, kiểm tra xem trên mặt mình có chỗ nào kỳ quái không.
"Phi Đại, cô..." Ngải Thiên Tình chỉ vào cô, lại cảm thấy không quá lịch sự, liền rút ngón tay, ngơ ngác nhìn.
Biên tập viên đã nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của Trịnh Đan Ny, cũng biết cô khá xinh đẹp, nhưng lúc này cũng ngơ ngác theo.
"Mang khẩu trang cái gì chứ?" Biên tập vỗ một cái thật mạnh lên đùi, ăn mặc trang điểm đẹp thế này phải để người ta phát rồ chung chứ!
Ngải Thiên Tình tiến lại gần Trịnh Đan Ny, hai người cao gần bằng nhau, nghiêng đầu có vẻ gần hơn.
Trịnh Đan Ny sợ nhất phụ nữ xa lạ đột nhiên tới gần, nụ cười có chút cứng ngắc, Ngải Thiên Tình cũng khích lệ cô làm động tác cùng biểu cảm, sau đó chụp vài tấm ảnh.
"Phi Đại, cô đẹp thật đó." Ngải Thiên Tình xem đống hình vừa mới chụp xong, bản thân như mới phát hiện ra kho báu, không khỏi vui mừng.
Sau đó, Trịnh Đan Ny ký từng cuốn cho Ngải Thiên Tình, để cô ấy có thể bắt kịp lịch trình kế tiếp, mà Trịnh Đan Ny lại đeo khẩu trang đi ra ngoài ký tặng cho độc giả.
Nhiều độc giả bày tỏ sự yêu mến với cô: "Phi Đại, luôn ủng hộ Phi Đại."
"Cám ơn." Trịnh Đan Ny thầm nghĩ, sau này có thể đeo khẩu trang ký tên cho độc giả, cảm nhận được sự ấm áp mà mọi người mang đến cho cô, quả thực là một điều tốt đẹp.
Ký hết cuốn này đến cuốn khác, viết những câu yêu thích cho độc giả. Thời gian trôi qua chậm rãi, hoạt động cũng sắp kết thúc.
Đột nhiên có người trong đám đông hét lên: "Đậu xanh!"
Trịnh Đan Ny không để ý, đưa truyện có chữ ký cho độc giả.
Đám người trước mặt trở nên náo động, thì thầm với nhau, rồi kinh ngạc nhìn cô.
Trần Kha đang dỗ Lịch Lịch ngủ trong phòng bệnh, Thẩm Thấm cũng đã đi ngủ trong phòng nhỏ, hai người có thể lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Trần Chỉ Lịch: "Mẹ, vậy mẹ Trịnh là tác giả lợi hại lắm sao?"
Trần Kha: "Đúng rồi, là tác giả rất nổi tiếng."
Trần Chỉ Lịch không bao giờ biết mẹ Trịnh luôn xách máy tính thế mà rất lợi hại, thấy mẹ Trịnh xuất hiện trong ipad, rất giống người nổi tiếng, hơn nữa nghe mẹ nói, có rất nhiều người thích mẹ Trịnh.
Trong đêm khuya, điện thoại ở đầu giường Trần Kha rung lên, người gọi lại là Liễu Dĩ Tư.
Cô nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại bên kia hét lên muốn vỡ phổi: "Lão Trần! Mau xem Weibo! Lập tức!!! Lập tức!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro