Chương 7
Từ lúc cảm nhận được mình không hề ngừng thích Dayeon mà tình cảm này đang có xu hướng ngày một lớn lên, tôi không thể chờ đợi nữa mà lần này là mặt dày theo đuổi chị. Tôi biết chị vẫn đang có người yêu mà đã hẹn hò với anh ta hơn 2 năm. Nhưng trong lòng tôi lại được chị dấy lên một chút hi vọng. Vì vậy lần này tôi đánh cược, cược cả lòng tự trọng của mình, tôi không ngại làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của chị với anh ta.
Vì Dayeon chuyển chỗ ngồi ở sau tôi, nên ngày nào tôi cũng sẽ lấy bừa một lí do hỏi bài, hoặc là cần hỏi một vấn đề nào đó để quay xuống. Lúc ấy không biết tôi lấy tự tin từ đâu nhưng trong tôi chỉ có một ý niệm: nếu chị ấy đã biết rõ tình cảm của mình, thì ngại gì không tiến thêm một bước. Tôi không tin chị ấy không lay động, vì vậy sự dằn vặt đau khổ hai năm trước được tôi đá bay. Bắt đầu cho kế hoạch tình cảm dầm mưa thấm lâu của mình.
Bởi vì đã cách nhau một khoảng thời gian, nên tôi không còn lí do gì mà đưa chị về. Đang đau đầu suy nghĩ thì tôi chợt nhớ ra nhà Lạc Phi cũng ở gần nhà Dayeon. Căn bản là cũng một đường, không ngại ngần mà tôi mặt dày đi về theo Lạc Phi, khi cậu ấy nghi vấn nhìn tôi. Tôi liền chột dạ đáp:" Thực ra là tớ muốn theo đuổi lại Dayeon, nên chỉ còn cách giả vờ đi về với cậu mà vô tình gặp chị thôi."
" Cậu chịu chưa đủ sao?" Đó là câu Lạc Phi đáp lại. Tôi ngẩn ngơ, tôi biết cậu là lo cho tôi, những gì cách đây hai năm trước cậu đều chứng kiến. Chỉ là cậu là một người hướng nội không biết cách bày tỏ an ủi tôi. Nhưng cậu chỉ đơn giản hẹn tôi đi chơi hoặc nghe tôi giãi bày không phàn nàn một câu đã đủ làm tôi cảm động rồi.
Không vì câu nói của Lạc Phi mà nhụt chí, tôi mang theo vài phần kiên định nói:" Lần này tớ tin là thành công, tớ cược cả lòng tự tôn của mình." Đúng như tôi dự đoán, nghe xong cậu chỉ cười liền phối hợp với tôi mà đi về.
Liền mấy ngày trôi qua tôi không ngừng vô tình mà hữu ý hay xuất hiện trước hoặc sau lưng chị mỗi khi cuối giờ. Nói là đi cùng Lạc Phi về nhà thực ra tâm trí tôi luôn đặt vào người đi trước. Đi theo chị về nhìn chị an toàn bước vào nhà tôi mới yên tâm quay đầu ra về.
Thực ra xung quang không thay đổi gì so với hai năm trước, mọi vật vẫn như vậy phảng phất như trở lại lúc tôi lần đầu đạp xe đưa chị về. Ngồi sau lưng tôi chị không ngừng kể chuyện, đôi lúc sẽ nhẹ nhàng ôm eo tôi. Gần nhà chị khu chung cư nên dưới tầng một có siêu thị khá to.
Sau mấy ngày " vô tình" đi về cùng chị cuối cùng tôi cũng chân chính đường hoàng mà đi bên cạnh chị ra về. Trên đường chị còn không ngừng trêu tôi:" Nếu muốn về với chị thì nói đại đi, còn sĩ diện." Làm gì có ai thèm muốn về với chị, em chỉ là lo chị về không an toàn thôi.
Đương nhiên là còn có Lạc Phi bởi vì tôi vẫn lấy lí do đưa Lạc Phi về nha. Người ta nói muốn chiếm trái tim của một người cần đi từ đường bụng. Mà tôi thì không giỏi nấu ăn. Cuối cùng sau mỗi ngày đi học về tôi sẽ quấn lấy chị lôi kéo vào siêu thị mua một số đồ.
Dayeon có khi sẽ không nhận, lâu dần tôi chuyển sang cách mua đồ ăn vặt rồi nhờ Lạc Phi chuyển cho chị. Lấy cớ là đi ăn với Lạc Phi thấy ngon nên mua tặng. Có phải cách của tôi có chút ấu trĩ không?
Cứ như thế ngày qua ngày chúng tôi lại thân nhau hơn, thậm chí còn thân hơn cả trước kia. Đôi lúc trên đường về khi qua đường chị sẽ nắm tay tôi dù chỉ là rất nhẹ nhưng cũng đủ làm lòng tôi nhảy loạn. Mỗi ngày từng thứ một thuộc về chị đề thấm dần vào lòng tôi. Có khi đi trên đường có cơn gió thoảng qua sẽ đem hương thơm bạc hà trên người chị tản ra. Khiến cả thế giới của tôi đều chìm đắm trong mùi hương của chị, có lúc đang nói chuyện với chị tôi sẽ đột nhiên ngẩn người trước nụ cười của chị, mê man nghe giọng nói trầm ấm của chị mà cười ngây ngô.
Cứ như vậy từng chút từng chút một mọi thứ về chị tôi đều ghi nhớ, thấm sâu vào đáy lòng đem mọi cô đơn lạnh lẽo trước kia thổi bay. Tôi lúc đó cứ nghĩ cơn gió sẽ mãi mát như vậy, nắng cũng sẽ chiếu vừa đủ để làm chị bừng sáng và chị sẽ luôn bên cạnh tôi dịu dàng mà quan tâm.
Mọi chuyện cứ như vậy thực sự rất tốt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro