Chap 34


Một tháng sau.



Tiếng chuông tan học vang lên trong một ngôi trường trung học, các học sinh hưng phấn lao ra từ các phòng, vườn trường vắng vẻ lập tức đông đúc hẳn lên. Phần lớn học sinh đều tụm thành nhóm tốp năm tốp ba đi chung với nhau, nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ. Lâm Vỹ Dạ chính là ngoại lệ đó... Không đúng, bây giờ nàng không còn là Lâm Vỹ Dạ nữa, mà đã là Lê Mỹ Dạ rồi.



Đi suốt dọc đường nàng vẫn luôn cúi đầu, bước chân cũng có vẻ vội vã, cứ như hận không thể lập tức phi nhanh về nhà.



Làm học sinh chuyển trường lần đầu đi học, nàng thật sự ăn mặc rất giản dị, không dám mặc quần áo xinh xắn nổi bật, tóc cũng túm lại buộc đuôi ngựa, nhưng cho dù như thế thì vẻ đẹp của nàng vẫn khiến một vài học sinh chú ý tới. Cũng may nàng biết rõ tình hình của mình, hành vi cử chỉ không thể phách lối, nên thái độ của nàng với giáo viên và các bạn học khác rất lạnh nhạt. Không có tình huống gì đặc biệt thì nàng sẽ không mở miệng nói câu nào.



Khoác cặp sách vùi đầu đi tới, đột nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi giầy chơi bóng nam, nàng ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh trạc tuổi đang đứng trước mặt mình.



"Cậu là ai?" - Lâm Vỹ Dạ hỏi.



"Mỹ Dạ, mình là bạn cùng lớp với câu, tên là Song Luân" - Vẻ mặt nam sinh hiện vẻ xấu hổ, nói chuyện cũng lắp bắp ngắt quãng.



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày nhớ lại bạn học chung lớp với mình, thật đúng là không có ấn tượng gì với người này, chính xác mà nói thì đi học gần một tháng, nàng không muốn quá thân cận với các bạn, nên cũng không lưu ý tên của ai cả.



"Tôi không nhớ rõ mình có bạn học thế này." - Lâm Vỹ Dạ nói xong lập tức nhấc chân đi qua bên trái, nhưng nam sinh kia cũng lách người qua trái, nàng đi về bên phải, nam sinh kia cũng nhích qua bên phải.



"Cậu cản đường của tôi làm gì?" - Nàng tức giận quát.



Nam sinh tên Song Luân kia cũng không bị khí thế của nàng dọa sợ, ngược lại còn lấy một lá thư trong cặp sách ra, từ từ đưa đến trước mặt nàng nói: "Phong thư này cho cậu!".



Lâm Vỹ Dạ không muốn nhận, nhưng da mặt người này thật sự rất dày, nàng bắt đắc dĩ không thể không nhận lấy.



Thấy nàng nhận thư, lúc này nam sinh mới dời người qua, cười tít mắt nói: "Cậu về nhà đi, nhớ từ từ xem nhé!".



Về đến nhà, Lê Giang đã làm xong thức ăn từ sớm chờ Vỹ Dạ rồi. Nói đến mẹ nuôi này, bà ấy thật sự tốt với nàng một cách thái quá, thời tiết lạnh thì chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày đều làm thức ăn phong phú cho nàng. Trên bàn cơm lại càng tìm mọi cách lấy lòng, tóm lại là tốt đến quá mức rồi.



Nhưng Lâm Vỹ Dạ là loại người gì chứ, nàng rất thông minh, bà ta nhất định là có quan hệ với Bảo Lâm, nhất định cũng được anh ta cho không ít tiền, hoặc là bị anh ta uy hiếp phải đối xử tốt với nàng



Nàng rất yên tâm thoải mái mà tiếp nhận những chuyện này, vừa về nhà là ném ngay cặp sách, sau khi vui vẻ ăn no nê thì rúc vào trong phòng.



Vốn là nàng không để ý đến lá thư kia, nhưng vì rất rảnh rỗi nhàm chán nên mới nhớ tới nó.



Bức thư bị nàng nhét dưới đáy cặp,tốn không ít sức mới lôi được nó lên. Xé bìa thư lấy thư ra, qua loa nhìn lướt nội dung bên trong.



Sau khi xem xong, nàng hừ lạnh một tiếng: "Còn tưởng là cái gì, thì ra là thư tình."



Nói thật, bây giờ bảo nàng miêu tả bộ dạng của nam sinh đưa thư tình kia, nàng thật đúng là hình dung không được.



Từ lúc Lâm Vỹ Dạ nhận được bức thư tình đầu tiên thì không thể vãn hồi được nữa, bức thứ hai, bức thứ ba, bức thứ tư, thư tình cứ như tuyết rơi từng lá bay tới. Dù có nhận bao nhiêu thì nàng vẫn vô cảm, không mở ra xem như lá thư thứ nhất nữa mà trực tiếp xé vứt vào thùng rác.



Sau khi nhận thư tình, đương nhiên cũng không thể thiếu nam sinh trắng trợn theo đuổi. Có vài nam sinh vô vị còn bám theo sát gót, may mà Lâm Vỹ Dạ lanh trí cắt đuôi họ nửa đường, cũng dùng vài mánh nhỏ lừa hướng đi của bọn họ.



Không biết vì sao Lâm Vỹ Dạ không có hứng thú với những nam sinh trạc tuổi này, muốn phong độ không có phong độ, muốn chiều cao không có chiều cao, muốn nam tính càng không có nam tính. Lúc này nàng mới ý thức được, chẳng lẽ nàng bị Lan Ngọc nuôi nhốt nhiều năm nên khẩu vị tìm người yêu cũng đã trở nên kỳ quái rồi, tốt nhất là lớn hơn nàng nhiều tuổi, đương nhiên không thể điên cuồng biến thái như Lan Ngọc được, tốt nhất là giống...



Nghĩ tới đây, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh của Trương Thế Vinh



Vị bác sĩ như ánh mặt trời đã cổ vũ mình, cho mình hi vọng lúc ở trong bệnh viện kia. Chỉ tiếc sau khi nàng xuất viện thì không gặp lại anh ta nữa, cũng không biết anh ta còn nhớ mình đã từng có một bệnh nhân như nàng không?



Lúc nàng đang suy nghĩ thì một cánh tay cản đường nàng lại, ngẩng đầu, lại một nam sinh không biết tên đang cười với nàng



"Dạ, mình muốn mời cậu đi ăn cơm." - Nàng vẫn chưa từ chối cậu ta thì một nam sinh đã hồng hộc chạy tới nói: "Dạ, mình cũng muốn mời cậu đi ăn cơm."



"Xin lỗi, tôi không rảnh!" - Từ chối luôn cả hai người cùng lúc.

Vừa mới nhấc chân thì đã bị hai cánh tay dài cản lại, hai người kia bắt đầu ầm ĩ.



"Tao mời Dạ trước mày."



"Còn tao đã mời từ hôm qua rồi."



"Tao mời từ hôm trước."



"Dạ nhất định phải ăn cơm với tao."



"Đi với tao mới đúng!"


Hai nam sinh ầm ĩ cãi nhau người nào mời Lâm Vỹ Dạ đi ăn trước,nàng cảm thấy rất ghê tởm khi nghe bọn họ gọi "Dạ". Lan Ngọc luôn gọi nàng như vậy, nên nghe bọn họ gọi nàng cũng rất không vui.



Nhìn bộ dạng đấu võ mồm của bọn họ, nàng vừa buồn cười vừa tức giận. Buồn cười là mấy nam sinh này còn nhỏ tuổi mà đã biết theo đuổi bạn gái rồi, tức giận là nàng rõ ràng rất bận rộn, vì sao còn phải rước lấy một đống phiền toái thế này chứ.



Hai nam sinh vẫn tiếp tục ầm ĩ, càng cãi càng hăng, Vỹ Dạ thấy phiền vô cùng, lắc lắc đầu nói: "Hai người cứ ồn ào tiếp đi, tốt nhất là quyết đấu luôn!".



Nói xong khinh thường đẩy hai cánh tay trước mặt, nhấc chân bỏ chạy.



Về đến nhà,Lâm Vỹ Dạ vẫn hồn nhiên không biết nàng đã gây đại họa, phủ chăn chuẩn bị đi vào mộng đẹp thì điện thoại nhà đột ngột vang lên.



Mẹ nuôi Lê Giang nhận điện thoại, sau khi nghe một hồi lâu thì trả lời: "Con gái tôi không hiểu chuyện, ngày mai tôi sẽ đến trường."



Gác điện thoại, Lê Giang kéo Vỹ Dạ đang nằm trên giường lên: "Con gái, con gây đại họa rồi!".



Lâm Vỹ Dạ dụi mắt nói: "Có chuyện gì?".



"Có phải con để hai nam sinh theo đuổi con quyết đấu không?" - Lê Giang hỏi.



Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc tan học chiều nay, hai tên con trai vây quanh nàng cãi nhau, thật sự rất phiền nên nàng mới thuận miệng nói bọn họ quyết đấu. Chẳng lẽ đánh một trận thật rồi?



"Đúng vậy, ai bảo bọn họ quấn lấy con." - Nàng thẳng thắn thừa nhận.



"Con có biết hai người đó đều bị thương phải đưa vào bệnh viện hay không, bây giờ ba mẹ bọn chúng đều đổ hết tội cho con, giáo viên cũng yêu cầu ngày mai phải lên trường một chuyến." - Lê Giang nhìn cô con gái nuôi xinh đẹp như hoa trước mắt, con gái đẹp chính là tai họa, lời này không sai một chút nào.



"Chuyện này sao có thể trách con được?" / Lâm Vỹ Dạ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ai bảo bọn họ không lo học hành, cả ngày chỉ biết đi trêu chọc nữ sinh."



"Nói thế nào thì cũng là do con gây ra." / Lê Giang lắc đầu nói: "Dù sao cứ để ngày mai đến trường rồi nói sau."



Lâm Vỹ Dạ vốn đang rất buồn ngủ lại bị mấy chuyện linh tinh này quấy rầy làm ngủ không yên, nằm trên giường tức đến nghẹn. Nàng rất quý trọng cuộc sống tự do của mình, quý trọng cơ hội được đi học này, nên mỗi ngày nàng đều giữ khoảng cách với bạn học, chỉ muốn dành thời gian học tập. Nhưng ông trời lại không chìu lòng người, để mấy tên con trai đó cả ngày vây quanh bám gót nàng, nàng hờ hững họ thì họ lại quay ra tự đánh lẫn nhau, bây giờ lại còn trách nàng nữa.



Suy nghĩ một lúc lâu, cũng tức giận một hồi, cuối cùng nàng cảm thấy căn bản không có gì đáng ngại, mình không cần phải lo bò trắng răng làm gì, nên dứt khoát đắp chăn đi ngủ.



Ngày hôm sau, Lê Giang đưa con gái nuôi đến trường học. Trong văn phòng hiệu trưởng, nàng cứ như một đứa trẻ làm sai không dám ngẩng đầu, hiệu trưởng phê bình cái gì nàng đều gật đầu cái đó, dáng vẻ nhận tội rất có thành ý.



Dựa theo tính tình của Lâm Vỹ Dạ trước kia, nhất định lúc này sẽ phân tích đúng sai với hiệu trưởng một trận, nhưng nàng hiểu rất rõ tình hình của mình bây giờ. Lan Ngọc nhất định vẫn còn đang trăm phương nghìn kế tìm kiếm nàng, cho nên nàng phải học được chữ nhẫn, không thể gây sự, nếu không chuyện lớn thêm thì toàn bộ đều thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



Giáo viên thấy hai mẹ con thành khẩn nhận sai, cũng không có ý định làm khó dễ thêm, chỉ để Lâm Vỹ Dạ viết kiểm điểm rồi đến bệnh viện thăm hai nam sinh bị thương, xin lỗi ba mẹ của hai người đó, nếu hai gia đình tha thứ thì chuyện này mới có thể chấm dứt.



Cứ như vậy, Lê Giang dẫn con gái nuôi đến bệnh viện.



Lâm Vỹ Dạ vốn tưởng hai người kia nhiều nhất cũng chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi, ai ngờ lúc đến thăm họ, bộ dạng của hai người không giống nhau, một người quấn băng trắng cả hai chân, không thể nhúc nhích, một người còn thảm hơn, trên lưng bị đâm một dao, may mà vết thương cũng không sâu lắm. Lúc này nàng mới biết, hai tên con trai này thật sự động tay động chân vì nàng



Đứng trong phòng Vỹ Dạ vẫn luôn cúi đầu, nhu thuận nhận sai, còn Lê Giang thì cười làm lành, đưa quà cho ba mẹ hai bên.



Có gia đình thái độ không tệ, nhưng cũng có mẹ của một tên lại không dễ nói chuyện. Gương mặt bà ta núc ních thịt, hai tay chống nạnh, vứt quà của Lê Giang ra ngoài cửa sổ, ác độc nói: "Cô thật đúng là nuôi được một đứa con gái ngoan, còn nhỏ tuổi mà đã biết dụ dỗ người khác." - Nói xong quét mắt về phía Lâm Vỹ Dạ, tiếp tục nói: "A! Thật đúng là một con tiểu hồ ly tinh, nhỏ như vậy đã biết quyến rũ con trai, tới lúc lớn lên nhất định cũng sẽ thành ** mà thôi."



Lê Giang tốt tính, nghe mắng cũng chỉ tươi cười không đáp. Nhưng Lâm Vỹ Dạ được Lan Ngọc nuôi nhốt, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có nàng gây chuyện với người khác, nào có thể để một mụ béo lên mặt được. Vỹ Dạ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng mụ béo kia, muốn lý luận với bà ta một trận, nhưng lại bị Lê Giang cản lại.



"Mỹ Dạ, không được gây chuyện."



Một câu nói làm nàng tỉnh ngộ, nghĩ tới tình cảnh của mình, nàng đành hạ giọng từ bỏ. Nhưng mụ béo kia lại không chịu buông tha, chặn hai mẹ con lại ở cửa, há mồm mắng: "Thế nào, muốn đi sao, chân của con tao còn chưa đi được mà tụi mày dám bỏ đi, thật đúng là một cặp mẹ con không biết xấu hổ."



Lâm Vỹ Dạ tức tối nói: "Cũng không phải là tôi đánh, bà nổi cáu với tôi thì có ích gì?"



"Là do mày bảo bọn chúng đánh, đầu sỏ gây ra chính là mày." - Mụ béo xoay người ra hành lang hô to: "Mọi người mau đến xem hai mẹ con này này, con gái đi quyến rũ đàn ông, mẹ thì không biết xấu hổ, mau đến đây mà xem này!".



Tiếng chửi rủa của bà ta làm không ít người chú ý tới, đương nhiên cũng có bảo vệ và bác sĩ.



Lâm Vỹ Dạ nhìn mụ béo mắng chửi đến run rẩy thịt mỡ trên người, hai tay nàng cuộn chặt, thật muốn cho bà ta một quyền vào mặt mà, nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, vẫn phải nhịn xuống, nhưng cũng không thể để bà ta mắng không thế được.



"Bà nói ai không biết xấu hổ hả?" - Nàng cũng bắt đầu mắng lại, "Bản thân mình không coi chừng con cho tốt, để nó còn nhỏ đã không lo học hành, chỉ biết chạy theo dây dưa với nữ sinh, là mẹ còn không biết đi dạy dỗ lại đi."



Mụ béo không phải người dễ chọc, thấy tiểu cô nương mạnh miệng, bà ta xông lên giựt tóc nàng mắng: "Mày nói ai đó?".



"Tôi nói bà đó, mụ béo già vừa mập vừa xấu."



Lúc hai người đang tranh chấp, ngoài hành lang truyền đến một giọng nam thanh thanh: "Ở đây là bệnh viện, người bệnh cần yên tĩnh!".







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro