Chap 40
Khóa xích trên chân Lâm Vỹ Dạ cuối cùng cũng được Lan Ngọc mở ra. Tư thế hoan ái đêm nay của bọn họ không như trước, một người ngồi trên giường, một người quỳ như đang nhận lỗi.
Lan Ngọc mút vào đỉnh phấn hồng "ngon miệng", lại chuyển qua gương mặt Lâm Vỹ Dạ. Trán, chóp mũi, thậm chí cả hàng mi long lanh cũng khiến cô say mê. Đặc biệt là đôi môi lúc đóng lúc mở, hơi thở như lan kia, một khi chạm vào, vĩnh viễn đều cảm thấy hôn không đủ.
Nhưng lúc dời đến bên vai, vết sẹo mờ mờ kia khiến nụ hôn của Lan Ngọc càng dịu dàng hơn. Cánh môi ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nhỏ của nàng
"Bị đạn bắn trúng, nhất định rất đau đúng không?"
"Đau, không đau mới là lạ." - Nàng cau mày, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.
"Chịu đỡ đạn cho một người đàn ông không liên quan gì, cũng chỉ vì tự do?" - Lan Ngọc tiếp tục vuốt ve, "Cũng được, chỉ cần có thể chịu được đau đớn, thì sẽ có được tự do."
Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, cơn đau bị đạn bắn nàng cũng đã trải qua rồi, còn có cơn đau nào nàng không chịu nổi nữa chứ? Nếu cả đời này nàng đã không thể rời khỏi cô, chi bằng cứ tiếp nhận nỗi đau cô mang lại đi.
Từ trên vai dời một đường xuống dưới, thấy nàng ngồi im như cọc gỗ, cô nhẹ nhàng cắn lên cái cổ phấn trắng của nàng, nói: "Không phải nói muốn thỏa mãn tôi sao? Không phải nói cam tâm tình nguyện sao?"
Vỹ Dạ bị Lan Ngọc nói như vậy mới lấy lại tinh thần.
Ngón tay trắng nõn vẽ hoa trước ngực cô, sau đó cởi bỏ từng chiếc từng chiếc cúc, lộ ra lồng ngực nõn nà.
"Dạ, tôi còn nhớ rõ trước đây, lúc em nhìn thấy ngực tôi, em sẽ lấy tay nhéo."
Lâm Vỹ Dạ sửng sốt, còn có chuyện này sao. Một người có ngực chỉ có thể là trên 20 tuổi. Lúc Lan Ngọc 20 tuổi, Vỹ Dạ mới có 10 tuổi thôi.
Suy nghĩ một hồi, muốn nhớ lại chuyện năm nàng 10 tuổi, chỉ tiếc là đã qua nhiều năm như vậy, nàng thật sự một chút ấn tượng cũng không có, đặc biệt là chuyện nàng nhéo ngực của cô
"Có nhớ không?" - Lan Ngọc nhắc nhở.
"Chuyện trước đây đều đã quên hết rồi."
"Tôi rất nhớ đoạn thời gian đó." - Lan Ngọc nhớ lại chuyện cũ "Lúc em còn nhỏ, em rất thích đi theo tôi, nhưng trưởng thành thì đã thay đổi rồi."
Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, mặt nàng thoáng hồng lên, bình thường Lan Ngọc đều hay nghiêm mặt, rất ít khi nhìn thấy bộ dáng "đáng yêu" này của cô
"Có thể nhéo nó giống như trước đây không?" - Lan Ngọc hỏi.
"Cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ lúng túng, lúc trước là nàng không hiểu chuyện, bây giờ đã lớn như vậy rồi, cô còn muốn nàng nhéo ngực của cô, không phải là quá ngây thơ rồi chứ?
"Nhéo nó như trước đây đi."
Lan Ngọc lại thúc giục Vỹ Dạ lần nữa, nàng chỉ đành phải vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngực cô
Nàng tuy hận cô, nhưng vẫn không muốn cô bị đau, cho nên lực đạo rất nhẹ.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Lan Ngọc nở nụ cười, xoay đầu Vỹ Dạ lại, ấn xuống môi nàng một nụ hôn.
Nụ hôn của cô rất đột ngột, lúc nàng đang xoắn xuýt có nên nhéo làm cô đau hay không thì môi đã bị chặn lại, sau đó nụ hôn quay cuồng ùn ùn kéo đến.
"Dạ, em thật đúng là tiểu yêu tinh mê người, cắn em thật quá sung sướng!" - Lan Ngọc thở hào hển, nhìn Vỹ Dạ bị cô áp dưới thân.
Hoan ái cùng Lan Ngọc không phải mới lần một lần hai, ngoài màn dạo đầu kỳ lạ ra, thì Vỹ Dạ phát hiện Lan Ngọc kỳ thật có một chút khuynh hướng ngược và chịu ngược cường độ thấp, cũng may chỉ là cường độ thấp, nàng vẫn còn có thể chịu được.
Một đêm này, quả thật cực kỳ kích thích, bốn phía phòng ngủ tràn ngập vị dục tình nồng đậm.
Ngày hôm sau vừa mở mắt, chân nhấc lên không còn nghe tiếng loảng xoảng leng keng. Lâm Vỹ Dạ liền biết Lan Ngọc đã tháo xích ra rồi.
Nàng nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, mở cửa ra, rốt cuộc cũng được hít thở không khí mới mẻ nhiều ngày không được ra ngoài.
Xuống lầu, nàng phát hiện các người giúp việc đang vội vàng luôn chân luôn tay, ngay cả Ninh Bà cũng không ngừng chỉ huy công việc cho bọn họ.
Lâm Vỹ Dạ đi đến bên cạnh Ninh Bà, hỏi: "Ninh Bà, ở đây sắp đón ai đến chơi sao?"
"Lâm tiểu thư, chẳng lẽ cô đã quên ngày mai là sinh nhật 17 tuổi của cô rồi sao?" - Ninh Bà không gặp nàng vài ngày, biết nàng bị cô chủ nhốt trong phòng, bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng được thả ra.
"Sinh nhật mấy năm trước cũng không thấy đại sảnh được trang trí như vậy." - Vừa nhắc tới sinh nhật, nàng liền nhớ tới món quà mà Lan Ngọc nói. Rốt cuộc đó là gì mà thần bí như vậy?
"Cô chủ nói năm nay không giống, vừa tân hôn nên muốn tổ chức tiệc sinh nhật lớn hơn một chút."
"Chẳng lẽ có mời khách sao?"
"Mời, còn mời không ít khách nữa."
Lâm Vỹ Dạ càng khó hiểu hơn, nàng đã ở đây mười mấy năm, nàng biết Lan Ngọc chưa bao giờ cho người ngoài đặt chân đến đây, nên vài năm nay ngoài trừ một lượng lớn người giúp việc, hộ vệ và các giáo viên dạy kèm, thì nàng chưa từng gặp một người khách nào.
"Mời những khách nào đến vậy?"
Ninh Bà nghĩ nghĩ rồi nói: "Có người nhà, còn có những nhân vật lớn uy tín của nước A."
Người nhà?
Lâm Vỹ Dạ cười khúc khích, ba mẹ nàng chưa từng gặp mặt, và 4 người anh trai kia cũng gọi là người nhà sao?
"Ninh Bà, bà mau làm đi." - Nàng không muốn quấn lấy quản gia nữa, vì nàng còn có chuyện quan trọng phải làm.
__________
Lâm Vỹ Dạ đi vào trong rừng, trong đó có một cánh đồng hoa, nàng rất thích nơi đó. Trước đây mỗi khi nàng vui hay không vui, nàng đều tới đó hái hoa.
Hôm nay nàng hái những nhành hoa nàng cho là đẹp nhất xuống, sau đó đi đến bờ sông, thả hoa xuống nước.
Thả hoa là một tục lệ thể hiện niềm thương tiếc với bạn bè thân đã mất của nước A. Rất khó mới được ra khỏi phòng, chuyện Lâm Vỹ Dạ muốn làm nhất là chuyện này.
Nàng mang theo một cái rổ lớn, trong rổ là những bông hoa mà nàng thích nhất, có màu đỏ, có màu tím, có màu trắng. Nàng rất thích chúng, nàng nghĩ Trương Thế Vinh nhất định cũng rất thích.
Ngón tay nhẹ nhàng cầm một bông hoa lên, sau đó thả xuống sông, gió sông thổi nhẹ, đưa những đóa hoa bay nhẹ nhàng một khoảng xa rồi mới chạm xuống mặt nước, được dòng nước đưa đi càng xa hơn.
Hoa trong rổ ít đi, hoa trên mặt sông ngày càng nhiều. Lâm Vỹ Dạ ngồi trên một tảng đá cạnh bờ sông nhìn cánh hoa trôi dập dềnh theo dòng nước.
"Dạ, con đang làm gì vậy?" - Chẳng biết từ lúc nào Ninh Bà đã xuất hiện sau lưng nàng
Lâm Vỹ Dạ cũng không quay đầu, nàng mở miệng nói: "Rải hoa"
Ninh Bà đến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng "Mấy tháng trước, con ở Brunei có khỏe không?"
"Vốn là rất khỏe, nếu không phải là Ngọc xuất hiện, thì sẽ càng vui vẻ hạnh phúc hơn!"
Ninh Bà nhìn cô gái bà chăm sóc từ nhỏ, đôi mắt u buồn kia, gương mặt tràn đầy sầu muộn kia, không hề tương xứng với độ tuổi của cô bé chút nào.
"Ninh Bà, bà nói xem, rải hoa xuống sông như thế này, người bạn đã mất có thể nhận được hay không?"
"Có, nhất định là có rồi." - Ninh Bà nhớ tới chuyện chính, vỗ vỗ mặt nàng nói: "Lễ phục cho buổi tiệc ngày mai đã được đưa đến, có thể đi thử rồi."
"Không muốn thử, không có ý nghĩa gì cả!" - Vỹ Dạ hất mặt nhìn ra sông, hoa nàng rải đã trôi đi rất xa rồi.
"Nghe lời nào, nếu không cô chủ sẽ tức giận."
"Chị ấy từ trước đến nay đều không làm tiệc sinh nhật trên đảo, sao lần này lại thay đổi." / Vỹ Dạ nhớ rõ, sinh nhật hàng năm của nàng, Lan Ngọc chỉ cho phép hai người bọn họ ở cùng nhau.
"Bởi vì Vỹ Dạ đã lớn rồi." - Ninh Bà vén lại mái tóc bị gió thổi rối tung của nàng "Đi thôi, cô chủ sắp quay lại rồi, đừng tùy hứng nữa!".
"Được rồi." - Nàng đặt rổ xuống, đi theo Ninh Bà rời khỏi bờ sông.
Trên đường về, nàng gặp Huỳnh Trấn Thành
Vì Trấn Thành có thể tìm được Vỹ Dạ trong kỳ hạn, không chỉ được miễn tội chết, mà còn được Lan Ngọc tin tưởng, từ khi trở về từ Brunei, anh ta vẫn đi theo Lan Ngọc làm việc.
Vốn Lâm Vỹ Dạ vẫn có chút thiện cảm với anh, nhưng vì anh tìm được nàng ở Brunei, lại còn chụp ảnh của nàng và Trương Thế Vinh, hại Trương Thế Vinh phải chết oan uổng, nên bây giờ nàng vô cùng ghét anh ta, thậm chí còn oán hận anh ta nữa.
Nàng đi đến trước mặt anh ta, châm chọc khiêu khích nói: "Anh Huỳnh, bây giờ anh cũng tốt quá nhỉ!"
Trấn Thành mặt không đổi sắc, cũng không đáp lời.
"Phải cẩn thận đấy, đừng để có kết cục giống như Ninh Hổ!" - Lâm Vỹ Dạ trợn mắt nhìn anh ta, cười khinh thường rồi quay người rời đi.
Về đến phòng, Vỹ Dạ nhìn thấy mấy bộ lễ phục Lan Ngọc đo và đặt may cho nàng, có màu trắng, hồng phấn, màu tím, nhưng nàng chọn tới chọn lui vẫn thấy thích màu trắng nhất. Nàng mặc lễ phục màu trắng lên người, dựng cao cổ áo, búi tóc lên, trông rất giống nàng công chúa Bạch Tuyết được bảy chú lùn bảo vệ trong truyện cổ tích.
Lúc nàng đang đắm chìm trong thế giới đồng thoại thì một hộp gấm màu đỏ xuất hiện trước mắt nàng. Sau đó giọng nói thâm trầm của Lan Ngọc truyền đến: "Mở ra xem đi!"
Lâm Vỹ Dạ không cần nghĩ cũng biết trong hộp có thứ gì, chẳng qua chỉ là trang sức kim cương các loại thôi, châu báu như vậy nàng đã có rất nhiều rồi, có thêm nữa cũng không hiếm lạ gì. Nhưng nàng vẫn có chút hứng thú mở hộp gấm ra.
Vừa mở ra, trong phòng đã tản ra ánh sáng không tầm thường.
"Đây không phải là nhẫn kim cương, mà là nhẫn hồng khuê độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng là nhẫn cưới của em." - Lan Ngọc xoay người Vỹ Dạ qua, nâng cằm nàng lên để nàng nhìn thẳng vào cô. Lan Ngọc tình ý sâu xa nói: "Ngày mai là sinh nhật 17 tuổi của em, đeo nó lên, để tất cả đều biết em là người phụ nữ của Ninh Dương Lan Ngọc."
Lâm Vỹ Dạ nghĩ thầm, thì ra Lan Ngọc tổ chức tiệc sinh nhật lớn cho nàng là vì mục đích này.
Một giây sau, Lan Ngọc đeo nhẫn cho Vỹ Dạ, viên đá quý màu hồng chói mắt đính trên ngón tay trắng nõn, vô cùng rực rỡ.
Đặt ngón tay đeo nhẫn của Vỹ Dạ lên miệng hôn, Lan Ngọc cảm thấy tim đập nhanh khác thường, nhưng nàng lại hiểu rất rõ, nàng biết trái tim này đập nhanh là vì nàng, cô cũng biết, Vỹ Dạ của cô đã trưởng thành, nếu hòn đảo này không thể giam được nàng vậy thì cứ cho nàng tự do đi, dù sao nhất cử nhất động của nàng cũng không thể thoát khỏi hai mắt cô được.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro