Chap 41


Hòn đảo này từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.



Sóng dập dềnh trên mặt nước, rất nhiều du thuyền tư nhân đang neo đậu ở đó. Từ du thuyền bước xuống, phụ nữ thì trang điểm khéo léo, đàn ông thì giàu có phong độ, phần lớn đều là kết bạn đi cùng nhau. Trên đường từ bờ sông đến tòa nhà chính, các tân khách nối liền không dứt, tiếng nói chuyện rì rầm, mà trong đại sảnh tổ chức tiệc thì lại càng ồn ào hơn.



Trên cầu thang hoa lệ xuất hiện một cặp đôi nữ, các tân khách trong sảnh đều không hẹn mà cùng ngừng bàn luận, ngước mắt lên nhìn chăm chú.



Ngày thường, Lan Ngọc thích mặc trang phục màu đen, hôm nay lại mặc lễ phục màu trắng hiếm thấy, mà còn là Tuxedo, nên nhìn có vẻ đặc biệt có tinh thần hơn. Mái tóc đen bóng như đang tỏa sáng, đôi mắt tà mị nhìn một lượt các tân khách đứng bên dưới (Tuxedo là một loại Vest, có ve áo, hoặc viền túi, hàng cúc được may bằng vải lụa hoặc vải satin. Có loại vạt dài, đuôi tôm, có loạt vạt ngắn như áo Vest thông thường. Được mặc trong các sự kiện trang trọng)



Lâm Vỹ Dạ ngày thường cũng thích màu trắng, nên hôm nay vẫn mặc màu trắng như cũ. Trên đầu nàng có cài một cái vương miện nhỏ long lanh, cổ áo dựng thẳng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mỹ lệ khác thường, rất giống công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích. Trên ngón tay nàng đeo một chiếc nhẫn đính đá quý hiếm có, chiếc nhẫn sít chặt với ngón tay, dường như muốn giam cầm cả cuộc đời nàng vậy.



Cặp đôi vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm. Cô thì không cần phải nói, đó là nhân vật mà giới hắc đạo, bạch đảo ở nước A vừa nghe tin đã sợ mất mật, còn nàng thì lại chưa từng lộ mặt, nghe nói đó là người từ nhỏ đã được Lan Ngọc nuôi dưỡng, dung mạo phi phàm, hôm nay xuất hiện thật khiến cho người ta phải kinh diễm một phen.



"Ngọc, sao lại mời nhiều người như vậy?" - Nàng đã hỏi cô vấn đề này rất nhiều lần.



"Chuyên tâm một chút, có rất nhiều người đang nhìn em đi xuống lầu đấy." - Lan Ngọc không trả lời, mà càng siết chặt đôi tay Vỹ Dạ đang khoác trên tay cô hơn.



Lúc hai người đi đến giữa đại sảnh thì đang ăn uống linh đình.


Rõ ràng đây là sinh nhật 17 tuổi của nàng nhưng Lâm Vỹ Dạ lại cảm thấy mình như một tên hề đứng giữa bữa tiệc, nhìn một đám tân khách nở nụ cười dối trá với mình.



Lan Ngọc vẫn luôn đứng cạnh Vỹ Dạ như một vương tử, khiến nàng cảm thấy vô cùng không quen.



Theo tính tình của Lan Ngọc, cô chưa bao giờ cười nói nhiều như bây giờ, lại còn tiếp rượu của khách, có thể nói hôm nay cô hoàn toàn là một người xa lạ.



Cô giơ ly rượu lên, vô cùng tự hào nói với từng người: "Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của vợ yêu Lâm Vỹ Dạ, hoan nghênh chư vị khách quý đến dự." - Chỉ một câu ngắn gọn đã tỏ rõ nàng là của cô



Mà nàng cũng chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng dưới vô số ánh mắt hâm mộ.



Bữa tiệc diễn ra được một nửa, thì Lâm Vỹ Dạ cảm thấy không khỏe.



"Có phải quá nhiều người nên cảm thấy khó thở không?" - Lan Ngọc nắm tay Vỹ Dạ thân thiết hỏi.



"Ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."



"Tôi đi cùng em."



Lúc hai người ra ngoài, trời đã chạng vạng tối, vì hôm nay khách đến quá nhiều, nên để an toàn, bọn họ đi đến đâu đều có vệ sĩ theo đến đó.



Không khí cạnh bờ sông thoáng mát, nhưng vì có quá nhiều du thuyền nên không khí trong lành cũng bị ô nhiễm theo rồi.



"Vừa rồi có nhìn thấy ba em không?" - Lan Ngọc kéo Vỹ Dạ đến một băng ghế dài.



"Em không nhớ rõ gương mặt ông ấy, cho dù ông ấy có đứng trước mặt, em cũng không nhận ra." - Ở tang lễ của ông nội 10 năm trước, nàng đã từng gặp qua người được gọi là "ba", trong trí nhớ của nàng thì ông hơi béo, nhưng thời gian đã quá lâu, bây giờ hình dáng cụ thể của ông thế nào Lâm Vỹ Dạ cũng không nhớ rõ nữa.



"Lát nữa cho em gặp riêng bọn họ, chịu không?"



"Không cần." - Nàng ngẩng đầu, "Dù sao cũng không sống cùng nhau, cho dù gặp cũng không có tình cảm gì, còn không bằng không gặp."



Lan Ngọc cười cười: "Thì ra em cũng rất tàn nhẫn."



Hai người không nói thêm gì, có một vệ sĩ bước lên nói gì đó bên tai Lan Ngọc, cô lập tức đứng dậy nói: "Dạ, về thôi."



"Em muốn ngồi thêm một lát nữa." - Nàng không thích chỗ đông người, "Ngọc đi trước tiếp đãi khách đi."



Lan Ngọc sờ sờ đầu Vỹ Dạ, cô ngoắc ngón tay, một vệ sĩ đứng đó không xa cầm áo khoác ngoài đi về phía cô



Cô khoác áo lên người nàng, nói: "Ở đây gió lớn, đừng ngồi lâu. À, em cũng nên chuẩn bị cho quà sinh nhật của mình."



Nhắc tới quà sinh nhật, lòng hiếu kỳ của Lâm Vỹ Dạ lại dâng lên, rốt cuộc là Lan Ngọc chuẩn bị cho nàng quà gì?



Nhìn cô đi xa, nàng cũng bình ổn tâm tình lại ngồi ngắm cảnh sông.



Không biết qua bao lâu, một người đàn ông béo lớn tuổi đi về phía nàng



"Lâm tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?" - Người đàn ông béo đứng cạnh nàng, vì ông là khách được mời đến, chỉ trò chuyện thôi nên các vệ sĩ cũng không ngăn cản, nhưng ánh mắt của họ vẫn luôn chú ý từng hành động của ông ta.



Lâm Vỹ Dạ xoay người nhìn ông ta, bụng to, đầu trọc, nàng không có ấn tượng tốt gì, khinh thường hỏi: "Ông là ai?"



"Là ba của con." - Người đàn ông cố ý nhấn mạnh: "Là ba ruột của con."



Lâm Vỹ Dạ vừa nghe thấy 5 chữ đó đã xoay mặt đi không nhìn ông ta nữa, nàng hất cằm nói: "Ông đi đi, đừng làm phiền tôi!"



"Vỹ Dạ, ba biết con nhất định là hận ba, nhưng ba cũng không có cách nào." - Người đàn ông tiếp tục giải thích.



Lâm Vỹ Dạ khoác tay: "Không cần giải thích, là lỗi của các người, không phải lỗi của các người cũng được, Lâm Vỹ Dạ tôi căn bản không có người thân, ông hiểu chưa?"


"Dạ, mẹ con rất nhớ con, mỗi ngày đều nhớ."



"Không cần nói những điều này với tôi." - Lâm Vỹ Dạ căm giận đứng lên: "Ông đi nhanh đi, không tôi sẽ gọi vệ sĩ."



Tâm tình khó được tốt lên một chút thì lại bị ông ta làm loạn.



Người đàn ông béo đã rời đi. Nàng quay đầu nhìn bóng lưng mập mạp của ông ta, trong lòng nàng biết rõ, nếu không phải được Lan Ngọc cho phép, sao ông ta lại dám đến đây nhận nàng chứ.



Lan Ngọc, rốt cuộc Ngọc muốn làm gì?



Nếu đây không phải sinh nhật nàng thì nàng thật sự không muốn quay lại đó, nhưng vì Lan Ngọc đã gọi, nàng không thể không về được.




Tiệc sinh nhật giống như những bữa tiệc nàng đã thấy trong TV, ước nguyện, cắt bánh kem, mở sâm panh, bên cạnh có một người tựa như bạch mã hoàng tử.



Nàng lại nhìn thấy người đàn ông tự nhận là ba nàng lần nữa, nàng cũng tin ông ta nói thật, loại tình thân này cần có thời gian để gây dựng. Nàng không có cách nào tiếp nhận đây chính là ba mình được.



Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc là công việc dọn dẹp của người giúp việc. Lâm Vỹ Dạ mệt đến mức mềm nhũn hai chân, hận không thể tắm nước nóng rồi lăn lên giường ngủ một giấc.



Vừa mới bước vào phòng ngủ, trước mắt tối đen, sau lưng là vòng ôm quen thuộc của Lan Ngọc



"Dạ, có hài lòng với tiệc sinh nhật này không?"



"Cũng được." - Kỳ thực nàng muốn nói là rất chán, nhưng cần gì phải nói với cô như vậy chứ.



"Nhắm mắt lại đi." - Lan Ngọc thần bí nói.



"Ngọc muốn làm gì?" - Căn phòng vốn đã rất tối rồi, còn cần phải nhắm mắt nữa sao?



"Nghe lời."



Nàng hết cách, chỉ có thể nghe lời cô nhắm hai mắt lại.



"Tốt, đi thôi." - Lan Ngọc sợ Vỹ Dạ vấp ngã, cô dìu nàng đi.



Vừa đi được vài bước,Lâm Vỹ Dạ đã bất an lén mở mắt ra: "Ngọc đưa em đi đâu vậy?"



Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ không nghe lời, cô rút một rải băng đã chuẩn bị trước từ trong túi ra, quái dị nói: "Xem ra phải bịt mắt em lại thôi."



Cô nói là làm, vài giây sau, mắt nàng đã bị khăn bịt kín, mọi thứ đều tối đen, khiến nàng vô cùng sợ hãi.



Trong cảnh tối tăm đó, Vỹ Dạ được Lan Ngọc dìu xuống lầu hai.



Nỗi sợ của nàng càng tăng thêm, lầu hai là thư phòng của Lan Ngọc, phòng y tế, còn có phòng giải trí và phòng tập thể thao. Cô rốt cuộc là muốn dẫn nàng đi đâu?



Chợt nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trước mắt lóe lên ánh sáng mờ mờ mà lúc này Lan Ngọc lại rời đi, chưa đến một phút sau cô đã trở lại, sau đó nàng nghe thấy tiếng đóng cửa.



Lan Ngọc tháo khăn trên mắt Vỹ Dạ ra, ánh sáng vốn mờ mờ lại trở nên chói mắt. Sau khi nhìn xung quanh phòng,Lâm Vỹ Dạ sợ tới mức lui lại sau mấy bước.



Đây không phải là thư phòng của Lan Ngọc, không phải phòng tập thể thao, mà là phòng y tế. Trong này có giường, còn có một vài dụng cụ chữa bệnh đơn giản. Nếu không phải bị thương nặng thì hoàn toàn có thể phẫu thuật ở đây.



Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, cô đã thay áo blouse trắng, nhìn rất có vẻ giống bác sĩ, chắc lúc nãy cô rời đi là để thay áo.



"Ngọc, Ngọc đưa em đến đây làm gì?" - Nàng không bị thương, không cần phải đi đến đây mà.



Lan Ngọc mặc áo blouse trắng nhìn rất giống một vị bác sĩ hiền lành, khiến Lâm Vỹ Dạ không nhịn được nghĩ đến Trương Thế Vinh



"Đưa quà sinh nhật cho em!" - Lan Ngọc từ từ đến gần Vỹ Dạ



Nàng vô thức lui về phía cửa, xoay người muốn mở cửa, nhưng cửa đã khóa, không thể mở được.



"Dạ, nghe lời, qua đây." - Lan Ngọc vươn tay về phía Vỹ Dạ



Lưng dựa sát vào cửa, Lâm Vỹ Dạ mở to mắt nhìn Lan Ngọc nở một nụ cười thiên sứ từ từ đến gần mình.



"Ngọc, rốt cuộc Ngọc muốn đưa quà gì cho em?" - Giọng nói của nàng không lớn, vì nàng biết có la lớn cũng sẽ không ai đến mở cửa cho nàng



"Đêm nay thật đẹp!" - Lan Ngọc vuốt ve gương mặt Vỹ Dạ "Nếu hoan ái ở đây một đêm, cảm giác nhất định đặc biệt."


Lâm Vỹ Dạ nhìn xung quanh, trên đầu giường màu trắng treo một bóng đèn tròn, trong ngăn tủ là kéo và băng gạc chuyên dụng cho giải phẫu.



Ngón tay từ gò má trượt xuống đến ngực, sau khi xoa nắn ở đó vài cái thì cô xốc váy nàng lên, duỗi tay vào trong quần lót.


"Dạ, không phải sợ, tôi muốn em nhỡ kỹ chỗ này."



Lâm Vỹ Dạ bị ép sát vào cửa, Lan Ngọc cứ đứng như vậy muốn nàng một lần lại một lần, chẳng lẽ đây là quà sinh nhật cô muốn tặng cho nàng?


Vậy thì đúng là quá không bình thường rồi.



Có thể trước đây đều làm chuyện này trong phòng, bây giờ đổi sang một nơi khác, lại còn là một căn phòng trắng sáng, nên Lan Ngọc đặc biệt thấy kích thích và hưng phấn hơn. Sau khi gầm lên một tiếng, cô mềm đi trong lòng nàng, miệng không ngừng hô tên nàng











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro