Chap 43


Ngoại trừ sáu tháng được tự do ở Brunei, lúc Lâm Vỹ Dạ được Lan Ngọc đưa đến nội thành, nhìn thấy rất nhiều nhà cửa thì nàng vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Nàng mặc kệ Lan Ngọc có dụng ý hay mục đích gì khác, chỉ cần được sống một cuộc sống bình thường là nàng đã cực kì thỏa mãn rồi.



Đi xem nhà, căn thì nàng cho là diện tích quá rộng, căn thì nàng cho là trang hoàng quá xa hoa, cái thì có vị trí không tốt. Nói chung hôm nay không có căn nhà nào hợp mắt nàng cả. Lan Ngọc ngược lại rất biết kiên nhẫn trước trăm điều bắt bẻ, soi mói của Vỹ Dạ, hào phóng dẫn nàng đi xem căn nhà khác.



Đi xem rất lâu, khiến Lâm Vỹ Dạ vừa ý nhất lại là một căn biệt thự nằm ngay giữa khu phố sầm uất náo nhiệt. Căn biệt thự rất yên tĩnh giữa nơi ồn ào này, diện tích không lớn không nhỏ, lại còn là vừa mới xây, phong cách thiết kế cũng rất hợp ý nàng



Từ trước đến giờ Lan Ngọc mua nhà cũng chỉ như mua đồ ăn, huống chi còn là căn nhà mà bảo bối trên đầu quả tim của cô thích, nên cô lập tức cho người đi lo liệu giấy tờ, còn để Lâm Vỹ Dạ đứng tên. Vốn Lan Ngọc còn muốn cho người đi mua luôn đồ nội thất về, nhưng không ngờ Vỹ Dạ nghe được lại vô cùng không bằng lòng.



"Ngọc, nếu đây là nhà do em chọn, thì đồ nội thất và cách trang trí cũng để em chọn luôn được không?" - Nàng hiếm khi dùng giọng điệu hờn dỗi này nói chuyện với cô, Lan Ngọc đương nhiên là gật đầu đồng ý.



Lâm Vỹ Dạ cũng không phải là lần đầu tiên đi mua sắm. Lúc còn ở Brunei Trương Thế Vinh đã từng đi dạo cùng nàng, tâm tình khi đó là hạnh phúc khó nói nên lời. Còn lúc này, có Lan Ngọc đi cùng chọn đồ nội thất rực rỡ muôn màu, nàng lại có cảm giác thương xót, vì tự do này là do nàng hèn mọn khẩn cầu và chịu đau đớn xăm hình mới có được. Tính tình của Lan Ngọc còn rất cổ quái, lúc này vui không có nghĩa là sẽ luôn vui, có thể đến khi Lan Ngọc quay người lại đã biến thành một người khác rồi.


Lâm Vỹ Dạ vẫn thích màu trắng như trước, giường trắng, ghế rắng, đèn trắng, những thứ này Lan Ngọc đều hào phóng mua cho nàng, nhưng đến khi mua màn cửa, cô lại trầm mặt xuống.



"Tôi không thích màn cửa màu trắng." - Lan Ngọc cực kì khinh thường bức màn trắng trước mắt này.



"Sao lại không thích, những thứ khác đều có màu trắng, sao màn cửa này không thể là màu trắng chứ?" - Vỹ Dạ cảm thấy màu trắng rất thuần khiết sạch sẽ, mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ cần nhìn thấy màu trắng xinh đẹp này là như nhìn thấy hy vọng tốt đẹp vậy.



"Ở cùng nhau, ngoại trừ màn cửa không thể là màu trắng, những thứ khác đều có thể, đây là yêu cầu thấp nhất của tôi, cũng không quá mức chứ." - Sắc mặt Lan Ngọc tuy âm trầm, nhưng giọng nói cũng không quá cứng rắn.



Yêu cầu của cô quả thật không quá mức, nhưng nàng không hiểu vì sao cô lại thích màn cửa màu tối. Lúc còn ở đảo, mọi đồ nội thất và rèm cửa trong các phòng đều có màu tối, mỗi ngày mở mắt rời giường luôn không có cảm giác trời đã sáng rồi. Đối với sự cố chấp của cô, nàng cũng không dám cãi lời nhiều, vì nàng biết nếu chọc giận cô thì nàng sẽ không được lợi gì, không chừng còn bị bắt về lại trên đảo.



"Được rồi, rèm cửa không cần màu trắng cũng được." - Nàng thỏa hiệp, không vui nhìn quanh một chút, nói: "Những cái này đều có màu tối, Ngọc tự chọn đi."



Như Vỹ Dạ dự liệu, Lan Ngọc chọn một loại màu rất tối, so với rèm cửa trên đảo còn tối hơn.



Nàng thuận miệng nói với cô "Màu này thật là tối quá rồi." - Vỹ Dạ nghĩ thầm, giường trắng, đèn trắng, thảm trắng, phối với rèm cửa màu đen thui này thật quá không hợp.



"Có trắng mới có đen." - Lan Ngọc bình thản nhìn Vỹ Dạ "Màu trắng, giống như một thiên sứ thuần khiết, còn màu đen lại giống như ma quỷ, cho nên rèm cửa này là thứ xứng đôi nhất."



Chẳng qua nàng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ cô lại có một câu trả lời ngụy biện như thế, mà biểu tình của cô lại vô cùng kiên định, đôi mắt thâm trầm, tựa như trên đời này chỉ có lời cô nói ra mới là chân lý.



Sau khi mua vật dụng xong, Vỹ Dạ được Lan Ngọc đưa tới một nơi xa lạ. Nói xa lạ vậy thôi, chứ kỳ thật nàng chưa từng đến đây, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là đâu rồi.



Đây là một trường học, một trường đại học.



Ngồi trong xe, Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tên trường, cảm giác khát khao vô hạn tự dưng nảy sinh. Ở Brunei nàng cũng từng được đi học mấy tháng, nhưng khi đó là học trung học, còn trước mắt nàng là một trường đại học, chỉ cần có thể tốt nghiệp ở đây là có thể đi tìm việc làm.



Từ cổng trường các sinh viên đang lục tục đi ra, nam có nữ có, còn có nhiều đôi nam nữ kề vai đi cùng nhau, vừa nhìn đã biết là một cặp tình nhân.



Vỹ Dạ nhớ rõ, tối qua Lan Ngọc đã từng nói nàng có thể đi học đại học, chẳng lẽ là ở ngôi trường này.



Lúc nàng muốn mở miệng hỏi thì Lan Ngọc đã nói trước: "Em thấy trường này thế nào?"



"Không tồi, vẫn chưa vào xem nên không nhìn thấy rõ." - Nàng ăn ngay nói thật.



Lan Ngọc chỉ âm hiểm nở nụ cười, không nói thêm gì, Vỹ Dạ cũng chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn các sinh viên đang đi ra nữa.



Gần nửa giờ sau Lan Ngọc mới rời khỏi thế giới nội tâm của mình. Cô vòng tay qua vai nàng, ngắm nghía mấy lọn tóc của nàng nói: "Đây là trường đại học nổi tiếng nhất của nước A, muốn đi học ở đây cũng không phải là sinh viên bình thường có thể vào được."



Lâm Vỹ Dạ rất tự hiểu lấy mình, dù nàng có thế nào cũng không thể đến đây đi học được, nên không hề gì cười nói: "Em cũng không muốn học ở đây, chỉ cần có thể đi học là được, trường nào cũng thế thôi."



Đây là tâm tình của nàng, là yêu cầu thấp nhất.



"Nói sai rồi." - Lan Ngọc rất không đồng ý với quan điểm của Vỹ Dạ, cô lắc đầu: "Nếu đã muốn học, thì phải học ở trường tốt nhất, nếu không phải tốt nhất, còn không bằng không học."



Lâm Vỹ Dạ nghe hiểu một chút: "Chẳng lẽ Ngọc muốn để em đi học ở đây?"



"Đúng vậy." - Lan Ngọc tiếp lời rất nhanh: "Vợ của Ninh Dương Lan Ngọc, nhất định phải học ở trường tốt nhất."



"Nhưng em vẫn chưa học xong trung học, có thể vào được không?" - Lâm Vỹ Dạ thè lưỡi, "Cho dù vào được cũng không tiến bộ được, sẽ thành trò cười cho người khác."



Trong xe vang lên tiếng cười khinh thường của Lan Ngọc, lúc cô cười rộ lên có chút khó coi, biểu tình trên mặt vẫn cực kì cứng ngắc.



Cô dừng cười nói: "Chỉ bằng thanh danh, trường học không thể không thu, vả lại tôi sẽ quyên một khoản tiền lớn, còn kẻ nào dám chê cười?"



Lần này Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc cũng tin là mình sẽ được đi học ở đây.


Nàng hỏi: "Khi nào em có thể đến trường?"



"Thứ hai tuần sau."



Nàng đếm thầm trong lòng, hôm nay cũng thứ hai, nói vậy còn đúng một tuần nữa.



Lan Ngọc đột nhiên vỗ vỗ đầu Vỹ Dạ nói: "Chỉ có một tuần thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, một tuần này cũng rất vội vàng rồi." - Nói xong cô nhìn về phía tài xế ra lệnh: "Lái xe đi."



"Cô chủ muốn đi đâu?"



"Hiện giờ là giờ ăn tối." - Lan Ngọc nhìn đồng hồ trên tay nói: "Ông biết phải đi đâu rồi đó."

_________

Nửa tiếng sau, xe ngừng trước một ngôi biệt thự lớn giữa sườn núi, cổng vàng chạm khắc, sáng long lanh, đủ để chứng minh thân phận giàu có và tôn quý của chủ nhân ngôi biệt thự.



Cửa được hai người giúp việc mở ra, chiếc xe có rèm che chạy vào, ngừng trước một bể phun nước. Cột nước trong bể đang bắn nước tạo thành vô số bọt nước li ti, qua làn nước, Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Người có thân hình béo mập ngoài ba ruột của nàng ra còn có thể là ai nữa, sau lưng ông có một người phụ nữ xinh đẹp, và bốn thanh niên tuấn mỹ bất phàm.



Lâm Vỹ Dạ ngồi xong xe nhìn thấy những người đó, cho dù nàng có ngu ngốc cũng biết được đây là đâu. Nhưng nàng không hiểu, Lan Ngọc đã nhiều năm không cho nàng gặp gia đình như vậy, vì sao lúc này lại cho phép nàng nhận họ, còn cùng ăn cơm nữa?



Lúc nàng nghĩ mãi không ra thì cửa xe đã mở, Lan Ngọc xuống xe trước, cô vươn một bàn tay vào trong xe, ôn nhu nói: "Dạ, xuống xe đi!"



"Sao Ngọc lại đưa em đến đây?" - Không phải Lâm Vỹ Dạ không muốn gặp lại gia đình, mà là nàng sợ Lan Ngọc , cô nào có thể tốt như vậy chứ?



"Nơi này vốn là nhà của em, ở đây có ba, có mẹ, còn có anh trai em!" - Lời nói của Lan Ngọc giống như một loại rượu ngon truyền đến từ ngoài xe, "Ngoan! Mau xuống xe đi, đừng để họ phải chờ lâu sốt ruột."



Lâm Vỹ Dạ cực kì bất đắc dĩ bước xuống xe, chân trước nàng đứng chưa vững, cả người đã bị Lan Ngọc ôm chặt lấy.



Đi qua bể phun nước, nàng thấy "người nhà" mình đang đứng trên thềm đá, ba nàng đứng đầu mỉm cười, gương mặt ông có vẻ còn mập tròn hơn trước.



"Cô chủ Ninh, gặp lại cô thật là vui, cô đã cho người một nhà chúng tôi đoàn tụ lại rồi." - Ông Lâm không được tự nhiên cười nói.



Lâm Vỹ Dạ cười nhạo trong lòng, người ba này của nàng thật là dối trá.



"Ngoài này gió lớn, vào trong rồi nói." - So với ông Lâm, người phụ nữ đứng bên cạnh ông có vẻ thật lòng hơn.



Cứ như vậy, ông Lâm đi trước dẫn đường, Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ , được năm người bao quanh bước lên thềm đá, đi vào cánh cổng chạm trổ của căn biệt thự.









Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro