Chap 44
Có lẽ là do mười mấy năm không sống cùng nhau, nên lúc Lâm Vỹ Dạ ngồi xuống ghế sofa cùng với người nhà, nàng cảm thấy không thể nào hòa hợp được. Lại thêm Lan Ngọc ngồi bên cạnh nữa, nàng căn bản không có cách nào mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện thôi.
Ba của nàng có một cái bụng rất to, mặt mập miệng lớn, vừa nhìn đã biết là một người biết ăn nói. Còn mẹ nàng thì ngược lại, bà rất kiệm lời, chỉ im lặng ngồi bên cạnh chồng, nhưng ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn nàng chăm chú. Dù sao mẹ con phải cách xa 16 năm, đến lúc gặp nhau lại không nói được lời nào, chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra.
Bốn người anh trai của nàng đều rất cao lớn, đặc biệt là anh ba và anh tư, khuôn mặt và dáng dấp của hai người rất giống nhau, thoạt nhìn còn tưởng là anh em sinh đôi. Bọn họ cũng im lặng không lên tiếng giống như mẹ nàng, chỉ ngồi nghe ba và Lan Ngọc nói chuyện.
"Mười mấy năm nay cả nhà chưa từng được đoàn tụ lần nào, lúc đầu là lão gia không cho, nhưng ông cụ dù sao cũng đã mất nhiều năm rồi mà vẫn không để Vỹ Dạ về nhận người nhà, xử sự thật không chu đáo. Hôm nay, tôi đưa Vỹ Dạ đến đây là..." - Nói tới đây, Lan Ngọc vô thức đặt tay lên mu bàn tay của Vỹ Dạ, ánh mắt âm trầm nói tiếp: "...để xin lỗi."
Hôm nay Lan Ngọc cứ như thay đổi thành một người khác, cô lại có thể nhận lỗi trước mặt mọi người như vậy, quả thật không phù hợp với tính tình kiêu ngạo trước giờ của cô. Không chỉ có Lâm Vỹ Dạ chấn động, mà những người nhà họ Lâm cũng thụ sủng nhược kinh, đặc biệt là ông Lâm. Ông ta cảm thấy như bị một con hổ ôm vào lòng, sợ tới mức vội vàng đứng dậy nói: "Cô chủ, lời này tôi không nhận nổi đâu!" (Au: Thụ sủng nhược kinh: Được kính trọng, sủng ái mà lo sợ)
"Tính theo bối phận thì tôi còn phải gọi ông một tiếng ba vợ, sao lại không nhận được?" - Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ lại gần hơn, "Tôi và Vỹ Dạ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tuy vẫn chưa tổ chức tiệc rượu, nhưng đã được pháp luật thừa nhận rồi. Chỉ là cân nhắc Vỹ Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, chờ đến khi cô ấy học xong đại học rồi làm tiệc rượu cũng không muộn."
Việc này ông Lâm đã từng nghe nói trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng vợ và con trai ông lúc này mới biết, nên vẻ mặt bọn họ có hơi biến hóa.
"Cô chủ Ninh làm việc vẫn luôn chu toàn như vậy!" - Người vợ ngồi bên cạnh ông lúc này mới mở miệng nói chuyện, "Chỉ mong sau này cô có thể đưa Vỹ Dạ về nhà ăn cơm nhiều hơn, để gia đình được tụ họp."
Bà không nói lời nào thì thôi, vừa nói đã khiến chồng bà toát mồ hôi dầm dề.
"Yên tâm, nếu tôi đã để cho cả nhà gặp lại, sau này có thời gian nhất định sẽ đưa Vỹ Dạ về thăm nhà." - Lan Ngọc nói nhiều như vậy nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình nào.
Lúc này, cậu con trai lớn Lâm Duy Thuận im lặng đi vào phòng bếp, muốn xem cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa, mấy phút sau anh quay lại phòng khách cười nói: "Đợi một lát nữa là có thể dùng cơm được rồi."
Ông Lâm lúc này mới nhận ra vẫn chưa giới thiệu mấy anh trai cho con gái của mình, ông híp mắt cười nói: "Vỹ Dạ, đây là anh cả của con, Lâm Duy Thuận, là phó giáo sư đại học. Còn đây là anh hai, Lâm Bảo Bả , là em sinh đôi của anh cả, đang hỗ trợ ba việc công ty. Đây là anh ba, Lâm Quang Trung, cũng đang ở công ty. Đây là anh tư Lâm Tuấn Kiệt, chỉ lớn hơn con 3 tuổi, vẫn còn đang học đại học, sang năm là tốt nghiệp."
Được ba giới thiệu làm Lâm Vỹ Dạ mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng là anh ba và anh tư là anh em sinh đôi, không ngờ anh cả với anh hai mới là sinh đôi, nhưng hai người bọn họ nhìn không giống nhau chút nào. Nàng nghi hoặc nói: "Anh cả và anh hai thật sự là sinh đôi sao, sao lại không giống nhau gì cả?"
Không đợi ông Lâm giải thích, Lan Ngọc đã cười vuốt tóc nàng, cưng chiều nói: "Sinh đôi có cùng trứng và khác trứng, cùng trứng mới có ngoại hình giống nhau, khác trứng thì sẽ không giống."
Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới hiểu ra.
Ông Lâm cũng biết hôm nay Lan Ngọc không giống ngày thường, nếu là trước kia cô ta nhất định sẽ không mở miệng, đâu có giống như bây giờ, hoàn toàn xem mình là con rể của nhà họ Lâm, tuyệt đối không giống như nữ vương hắc đạo. Nhưng ông không dám nghĩ lung tung, thấy cô ta nhiệt tình với con gái mình như thế thì ông nhanh miệng nói thêm vào: "Mỗi thế hệ của nhà họ Lâm đều có một đôi song sinh, không chừng đến phiên Vỹ Dạ cũng có thể có thai song sinh đấy."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lan Ngọc biến đổi lớn, cô nhíu chặt mày, tức giận liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Ông Lâm không biết mình nói sai ở đâu chọc giận cô, ông lập tức nín thở không dám nói thêm nữa, may mà có con trai cả lên tiếng: "Có thể ăn được rồi, vào phòng ăn thôi!"
Mọi người đứng dậy, Lâm Vỹ Dạ vốn muốn ngồi cùng mẹ nhưng lại bị Lan Ngọc nghiêm mặt kéo vào trong ngực.
"Em đừng có lộn xộn ở đây!" - Cô cúi người thở ra bên tai nàng
Bà Lâm nhìn rõ cảnh tượng đó, khóe miệng bà ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại khổ sở nói không nên lời. Con gái của bà, con gái cách biệt hơn 10 năm thật vất vả mới được gặp lại, nhưng không thể nói chuyện với nhau nhiều hơn được dù chỉ một chút.
Ánh mắt của Lâm Vỹ Dạ rất giống bà, đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng khí chất của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau. Mỗi lời nói, mỗi hành động của bà, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều có tác phong của tiểu thư khuê các, mà Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc nuôi nhốt, tuổi còn nhỏ nhưng ở bên Lan Ngọc lâu nên tính tình có vài phần yêu kiều nũng nịu. Hai mẹ con, một người đã hoàn toàn định hình, một người tính cách vẫn chưa ổn định, không chừng qua vài năm nữa nàng tốt nghiệp đại học, trải việc đời, có bạn bè, cũng sẽ trở nên đoan trang thành thạo giống như mẹ mình.
Phòng ăn của nhà họ Lâm rất lớn, cực kỳ xa hoa, nhưng so với phòng ăn trên đảo thì lại không bằng. Nhưng vì có tấm rèm cửa màu trắng đính hoa vàng nhỏ nên Lâm Vỹ Dạ rất thích, điều này cũng khiến nàng ăn được nhiều hơn. Vỹ Dạ và Lan Ngọc ngồi ở vị trí chủ nhà, ba mẹ và anh trai ngồi phía đối diện, trong thời gian dùng cơm không một ai mở miệng nói gì.
Nàng ăn từng ngụm từng ngụm cơm, cũng không dám tùy tiện nói lung tung. Khóe mắt hay đảo qua Lan Ngọc ngồi bên cạnh. Hôm nay cô thật khác lạ, trước kia cô chưa bao giờ cho phép nàng gặp người nhà, lại càng không dùng cơm ở nhà người khác. Nhưng hôm nay cô bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đổi tính thật rồi sao?
Lúc nàng đang khó hiểu thì trong chén đã có thêm một miếng thịt từ khi nào, giọng nói thâm tình của Lan Ngọc truyền đến: "Dạ, em hơi gầy đấy, ăn nhiều thịt hơn đi."
"À..." - Nàng cực kỳ nghe lời gắp thịt lên cho vào miệng.
Lan Ngọc đã mở miệng, không khí trong phòng ăn dịu đi không ít. Ông Lâm sợ lại nói bậy nên vẫn im lặng, ngược lại bà Lâm mỉm cười nói: "Vỹ Dạ, đây là nhà mình, con đừng thấy ngại gì cả."
Lâm Vỹ Dạ tuy không có ấn tượng tốt với ba, nhưng lại cực kỳ có cảm tình với người mẹ xinh đẹp này, nàng nuốt thịt vào rồi tự gắp ăn những món mình thích.
Bữa tối thuận lợi kết thúc, lúc Lan Ngọc ôm Vỹ Dạ rời đi, bà Lâm không nỡ nói: "Cô chủ Ninh, hai mẹ con chúng tôi không dễ gì được gặp nhau, có thể để chúng tôi trò chuyện riêng một chút được không?"
Bà đã kìm nén rất lâu rồi mới đánh bạo mở lời, bà nghĩ nếu Lan Ngọc đã đồng ý cho con bé về nhà ăn cơm, hẳn cũng sẽ đồng ý cho bọn họ nói chuyện một lát.
Đôi mắt Lan Ngọc trầm trầm, lạnh lẽo khác thường, nhưng sau đó cô lại cười nhạt nói: "Giờ cũng đã trễ rồi, chỉ được 10 phút thôi."
Lâm Vỹ Dạ không ngờ Lan Ngọc lại đồng ý, nàng ngơ ngẩn nhìn cô
"Thất thần ở đây làm gì? Còn không qua với mẹ em đi." - Lan Ngọc nhìn đồng hồ trên tay, "Đã qua 1 phút rồi, em chỉ còn 9 phút thôi."
Nghe thấy vậy, nàng mới tỉnh ngộ, nhấc chân đi theo mẹ mình vào trong sảnh.
Vì thời gian cấp bách, hai mẹ con căn bản không kịp ôm nhau mà chỉ mở cửa sổ nói chuyện.
"Vỹ Dạ, ba con là bất đắc dĩ nên mới đưa con cho Lan Ngọc. Lúc con vừa hơn 5 tháng, Lan Ngọc đã là một đứa bé có chứng tự bế, không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con cô ta lại phá lệ mở miệng nói chuyện. Ninh lão gia muốn chữa khỏi bệnh cho cháu gái, nên đả kích công ty của ba con, uy hiếp đe dọa buộc chúng ta phải giao con ra. Vốn ông ta đã hứa sẽ để cho chúng ta gặp con mỗi tháng một lần, nhưng không biết vì sao lại không giữ lời hứa, cứ như vậy đến hôm nay mới được gặp lại nhau." - Bà vừa nói vừa khóc: "Là miếng thịt do mình sinh ra, là con gái duy nhất của mình, nếu không phải bất đắc dĩ, sao ba mẹ có thể nhẫn tâm bỏ con chứ."
"Mẹ!" - Lâm Vỹ Dạ kêu lên tiếng gọi bà đã trông mong hơn mười năm, bà Lâm kích động ôm chặt con gái vào lòng.
"Con biết ba mẹ có nỗi khổ riêng, con không trách mọi người." - Lâm Vỹ Dạ có vẻ bình tĩnh hơn mẹ mình.
"Lễ tang của Ninh lão gia mấy năm trước, ba con không nhận con là do ông ấy không dám. Lan Ngọc đã nói, nếu dám nhận con, thì sẽ khiến cho cả nhà phải chết ngoài đầu đường, cho nên..." - Không đợi bà nói hết, Lâm Vỹ Dạ đã vươn tay lau nước mắt cho bà "Mẹ, con hiểu rất rõ Lan Ngọc, con sẽ không trách mẹ và ba đâu."
Nếu nói đến thái độ của người nhà trong lễ tang mấy năm trước, lúc đó nàng còn quá nhỏ, không hiểu chuyện nên oán hận trong lòng. Bây giờ nàng đã lớn, dần dần cũng hiểu rõ Lan Ngọc, ít nhiều gì cũng đoán ra được nguyên nhân. Tuy nàng vẫn không có ấn tượng tốt với người ba kia, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột mình, phải đưa mình đi cũng là bất đắc dĩ, nên hiện tại thái độ của nàng với người nhà đã thân tình nhiều hơn một chút.
Ngay lúc hai mẹ con vẫn chưa nói hết lời, ông Lâm đã cẩn thận đi tới nói: "Cô chủ Ninh nói đã đến giờ rồi."
Lâm Vỹ Dạ rời khỏi vòng ôm của mẹ, sửa lại tóc và váy áo, lưu luyến không rời bước đi. Đi tới đại sảnh, nàng quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, bà vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy đã hơn 40 nhưng vẫn mỹ mạo như trước. Nàng không khỏi nghĩ, đến khi mình 40 tuổi, có phải cũng giống như bà hay không?
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro