Chap 45


Trở lại đảo đã hơn 8 giờ, trời đêm như một tấm màn có đính muôn vàn ánh sao, lóng lánh rực rỡ.



Tắm rửa xong, lúc Lâm Vỹ Dạ đang lau người lại vô tình nhìn thấy hai chữ đỏ tươi khiến nàng vô cùng chói mắt trên mu bàn chân. Ngón tay thon dài vuốt ve lên đó, cảm giác đau đớn khi xăm hình dường như vẫn còn khắc sâu trong lòng.



Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng của Lan Ngọc phản chiếu vào lớp gạch men lạnh lẽo trên nền đất, tựa như một quỷ ảnh âm u, chậm rãi lay động.



Lâm Vỹ Dạ vừa phủ khăn tắm đã bị Lan Ngọc bồng lên.



"Thơm quá!"



Nghĩ đến cuộc sống bình thường một tuần sau, Lâm Vỹ Dạ không hề vùng vẫy. Chuyện đã như vậy, nàng còn có thể phản kháng cái gì? Hơn nữa, không phải cô đã cho nàng đi học đại học rồi sao, còn để cho nàng gặp lại gia đình. Nghĩ đến những ngày tự do về sau, nàng cực kì tự giác bổ nhào vào lòng cô như một con mèo lười nhỏ.


"Dạ, hôm nay vui lắm sao?" - Nhẹ nhàng đặt Vỹ Dạ lên giường, Lan Ngọc lạnh nhạt hỏi.



"Vui, rất vui." - Nói lời trái lương tâm mà Lâm Vỹ Dạ mặt không đỏ tim không đập mạnh. Kỳ thật cũng không tính là dối lòng, hôm nay nàng có vui, chỉ tiếc là niềm vui quá ngắn ngủi, vì nàng biết cô không thể có lòng tốt như vậy được.



"Vui là được rồi." - Sắc mặt Lan Ngọc bỗng nhiên biến đổi, cô nói tiếp: "Gia đình em, phiền nhất là người ba kia!"



Lâm Vỹ Dạ tuy cũng không thích ba mình, nhưng có lẽ vì mẹ nàng đã nói ông phải đưa nàng đi là do nhà họ Ninh ngầm giở trò, nên oán hận của nàng cũng từ từ biến mất, dù sao đó cũng là ba ruột của nàng



Lan Ngọc nằm xuống bên cạnh Vỹ Dạ, đắp kín chăn ngắm nghía mái tóc đẹp buông trên bả vai nàng. Cô cầm một lọn tóc phất qua khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của nàng



"Ngứa quá!" - Lâm Vỹ Dạ hờn dỗi một tiếng, muốn đẩy tay Lan Ngọc ra nhưng bị cô bất ngờ ôm vào lòng, "Dạ, ba em nói sau này em có thể mang thai đôi?"



Lời này khiến Lâm Vỹ Dạ nhớ đến cuộc nói chuyện hôm nay trong nhà, lúc giới thiệu anh cả và anh hai là sinh đôi, ba đã nói mỗi thế hệ của nhà họ Lâm đều có một cặp song sinh, có thể đến phiên nàng cũng sẽ có. Lúc ấy, tâm tình của Lan Ngọc vốn không tệ lại lập tức sa sầm mặt. Lâm Vỹ Dạ cẩn thận suy nghĩ nhưng cũng không biết ba mình đã nói sai ở đâu. Bây giờ cuối cùng cũng rõ, thì ra là Lan Ngọc để ý lời này.



"Ông ấy nói sai sao, sao Ngọc lại tức giận như vậy?" - Nàng càng nghĩ càng không biết có từ nào không hợp ý cô



"Không thích có con!" - Câu trả lời lạnh băng khiến Lâm Vỹ Dạ nhịn không được rùng mình một cái.



"Trẻ con rất đáng yêu, sao Ngọc lại không thích chứ?" - Nàng cẩn thận hỏi.



"Không thích là không thích." - Lan Ngọc đột nhiên ngậm chặt tai Vỹ Dạ nói: "Vì không muốn em phải chịu đau khi sinh con, nên tôi đã làm phẫu thuật phòng tránh nên chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có con được!"



Lâm Vỹ Dạ khẽ há miệng thở ra một hơi. Tuy nàng cũng thích trẻ con, nhưng nếu phải sinh con cho Lan Ngọc thì nàng lại không muốn, chuyện này cũng không phải là không tốt. Nhưng mà qua chuyện này nàng mới thấy một mặt khác của cô, hóa ra tình yêu của cô với nàng đã điên cuồng tới mức không dung được con của chính bọn họ.



"Tùy Ngọc." - Vừa dứt lời, môi nàng đã bị thứ mềm mại khác chặn lại, sau đó một đầu lưỡi dài như lưỡi rắn luồn vào miệng nàng



"Dạ, em không được chia sẻ tình yêu của mình cho người khác, dù cho đó là con của chúng ta cũng không được." - Sau khi Lan Ngọc mút miệng Vỹ Dạ, cuối cùng nói ra một câu như vậy.



"Không cần có con cũng được." - Lâm Vỹ Dạ cũng không muốn phải sinh con cho Lan Ngọc, nhưng nếu cô yêu cầu như thế thì nàng vẫn phải cò kè mặc cả một chút, "Ngọc, em cũng có một yêu cầu."



"Yêu cầu gì? Chỉ cần hợp lý, tôi sẽ làm cho em."



"Ngọc nhất định làm được."



"Nói đi!"



"Sau này, lúc làm chuyện đó có thể bình thường một chút không?" - Lâm Vỹ Dạ nhẹ giọng nói, hai má hồng lên, nàng thấy xấu hổ chết đi được, hận không thể chui đầu trốn vào chăn.



"Chuyện đó là chuyện gì?" - Lan Ngọc nhẹ nhàng xoa xoa phần tròn mềm trước ngực nàng, xúc cảm vẫn tuyệt mĩ như trước.



"Là... là..." - Câu kế tiếp nàng xấu hổ không nói ra nổi.



Lan Ngọc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Vỹ Dạ thật là đáng yêu. Sao cô lại không hiểu lời nàng nói chứ? Cô chỉ là muốn trêu chọc nàng một chút thôi



"Trước kia làm chuyện đó rất không bình thường sao?"



"Ừm." - Lâm Vỹ Dạ rất muốn nói, nàng không thích Lan Ngọc dùng thời gian dài như thế hôn chân và nơi tư mật của nàng, vì nàng cảm thấy rất ghê tởm.



"Nơi này phải không." - Ngón tay của Lan Ngọc trượt một đường xuống dưới, còn lấy chân đá nhẹ vào chân nàng



"Trên chân cũng đã xăm tên Ngọc rồi, vẫn chưa đủ sao?" - Lâm Vỹ Dạ bĩu môi hỏi.



"Cũng phải." - Nghĩ đến trên đôi chân trắng mịn xinh đẹp của nàng có xăm tên cô, còn có thiết bị theo dõi, về sau hành tung của nảng cô đều biết rõ, không đến mức xuất hiện tình huống bị bắt cóc đi như lúc trước nữa, tâm tình sảng khoái của Lan Ngọc dâng trào trong lòng. Cô cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, tối nay cô còn muốn chiếm hữu nàng thật nhiều lần.



"Nếu muốn bình thường, thì em phải thật tâm không rời khỏi tôi!" - Cô đột nhiên cảm thấy tranh cãi với nàng rất thú vị.



Lâm Vỹ Dạ gật đầu. Nàng cũng hiểu rõ, cho dù nàng có một ngàn lần không cam lòng, một vạn lần không tình nguyện, thì đời này nàng cũng không thể thoát khỏi cô. Chẳng bằng cứ đàm phán với cô một lần, ngày sau có lẽ đi theo cô còn có thể thư thái một chút.



Lan Ngọc ngắt mũi Vỹ Dạ "Bảo bối, từ khi nào học được cách mặc cả rồi hả?"



Nàng không nói mà nghiêng người đi, sao cô có thể cho phép nàng vùng vẫy, bàn tay to như một cái kìm giữ chặt vai nàng, lời nói cũng ám muội: "Dạ Bảo bối , hiếm khi em cầu tôi, sao tôi lại không đáp ứng được?"



Trước kia, lòng Lan Ngọc luôn trống rỗng, luôn cảm thấy Vỹ Dạ sẽ rời khỏi mình, tâm tính quả thực rất không bình thường. Hiện giờ cô hứa sẽ cho nàng cuộc sống bình thường, còn đưa nàng về gặp người nhà, tuy không phải thật lòng muốn làm vậy, cô còn có mục đích khác không thể nói, nhưng hành động của cô lại khiến nàng thấy cảm động, lòng nàng cách cô ngày càng gần, cô đương nhiên là đáp ứng cho nàng điều nàng muốn. Hơn nữa, trên người nàng còn có thiết bị theo dõi, lòng cô không còn trống rỗng thì tâm tính cũng trở nên bình thường, còn có gì không thể đáp ứng chứ?



"Dạ, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn em nhớ kỹ một đêm này!" - Nói xong, Lan Ngọc gặm cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vỹ Dạ, một đường đi xuống hôn khắp toàn thân nàng. Hôn đến chân và nơi tư mật, cô cũng chỉ hôn lướt qua, quả thật không biến thái như trước nữa.



Rõ ràng là Lan Ngọc bình thường hơn trước không ít, cũng dịu dàng đi nhiều nhưng vẫn mang theo vẻ bá đạo không ai bì nổi. Cô áp trên người nàng, hận không thể nuốt luôn nàng vào bụng, sau đó sẽ từ từ tinh tế thưởng thức.



Triền miên một đêm, điên cuồng một đêm, Lâm Vỹ Dạ tỉnh lại khi trời còn chưa sáng. Một cánh tay thô to vòng ngang người nàng, hơi thở ấm áp phả trên gò má. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác. Lan Ngọc đang ngủ rất sâu, nàng cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của cô đẹp hơn trước kia không ít. Nàng dời cánh tay trên người sang chỗ khác, sau đó đi xuống giường.



Vừa rồi Lan Ngọc luật động rất mãnh liệt, nên chỗ đó vẫn còn đau âm ỉ, nhưng so với cảm giác bị xé rách đau đớn trước đây thì tốt hơn nhiều rồi.



Lâm Vỹ Dạ đứng trước cửa sổ sát đất, tỉ mỉ nhớ lại từng lời nói, hành động của Lan Ngọc thời gian gần đây. Tuy cô đã bình thường hơn trước, theo lý thì nàng nên vui mới đúng, nhưng vì sao sâu trong lòng nàng lại có một nỗi sợ hãi khó hiểu. Nhìn ánh trăng, nàng lại nhớ đến người kia, thiên sứ áo trắng đã vì nàng mà phải mất mạng: Trương Thế Vinh



Nàng từng nghe Ninh Bà nói, sau khi người ta chết sẽ biến thành sao. Nàng nhớ lại những lời này nên ngẩng đầu, nhìn vô số vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, không biết ngôi sao nào mới là Trương Thế Vinh. Cái chết của anh có liên quan đến nàng, cũng nhất định có liên quan đến Lan Ngọc



Tên ma quỷ kia, lúc thì bình thường, lúc lại không bình thường!



Nàng xoay người qua, xuyên qua ánh nắng bình minh nhìn thấy một gương mặt thâm trầm.



Người phụ nữ này, vì sao lúc nàng quay về bên cạnh cô, cô lại đột nhiên thay đổi, hứa sẽ cho nàng đi học, cho nàng một cuộc sống bình thường, còn cho nàng gặp mặt gia đình khi nào nàng muốn?



Toàn bộ những chuyện này tới quá nhanh, làm nàng khó có thể tưởng tượng được!



Nếu không phải nàng hiểu cô quá rõ, nàng sẽ thật sự cảm động vì cô nhất thời thay đổi, nên nàng không thể lơ là được, phải cẩn thận từng ngày.













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro