Chap 51


Buổi chiều nàng hỉ có một tiết, sau khi tan học, Lâm Vỹ Dạ vội vàng chạy đến thư viện. Nàng nhìn trái nhìn phải muốn tìm Bảo Lâm, nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy ai. Nàng không bỏ cuộc, tiếp tục đợi thêm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được anh ta. Mấy ngày tiếp theo nàng đều tới thư viện, nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Bảo Lâm cứ như đã mất tích vậy, không còn xuất hiện nữa. Đến thứ Sáu, nàng đã có chút cấp bách rồi, gói phấn độc kia nàng đã sớm vứt đi, nhưng vẫn chưa nói được với anh ta chuyện này. Ngày mai là thứ Bảy, nếu vẫn không gặp được anh thì nàng sẽ không yên tâm được. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Lan Ngọc, Vỹ Dạ mới nhận ra sắc trời đã không còn sớm, chắc Lan Ngọc đợi ngoài cổng trường đã rất bực bội rồi.



Ngồi vào ghế lái phụ, Vỹ Dạ nghe Lan Ngọc lạnh lùng hỏi: "Sao trễ như vậy mới ra?"



"Em đến thư viện đọc sách nên quên mất thời gian." - Lâm Vỹ Dạ lí nhí đáp.



"Chăm chỉ đọc sách là tốt, nhưng cũng đừng cố sức quá biết không?" - Giọng nói của Lan Ngọc nhẹ như lông hồng, "Con gái tốt nghiệp xong cũng không cần phải đi làm."



Ý của Lan Ngọc rất rõ ràng, cho nàng đi học chỉ là để giết thời gian, nên nàng cũng không cần phải cố gắng như thế.



"Em hiểu rồi." - Lâm Vỹ Dạ miễn cưỡng đáp, nàng giương mắt nhìn, phát hiện đây không phải là đường về biệt thự, nàng kinh ngạc hỏi: "Không phải chúng ta về biệt thự sao?"


"Tôi đưa em về đảo nghỉ cuối tuần." - Đáp án lạnh băng khiến Lâm Vỹ Dạ cảm thấy vô cùng mất mát.



Nàng vốn muốn nói với Lan Ngọc Chủ Nhật cho nàng về nhà, nhưng bây giờ hi vọng tan vỡ rồi.



Xe chạy đến bến tàu, du thuyền tư nhân xa hoa của Lan Ngọc đã chờ sẵn ở đó, ngồi du thuyền không tới một giờ là sẽ đến đảo.



Bây giờ là thời gian ăn tối, nên hai người dùng cơm luôn trên du thuyền.



Trên boong tàu, hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, hưởng thụ gió sông, thức ăn rất ngon, nhưng Lâm Vỹ Dạ lại không cảm thấy mùi vị gì.



Ăn xong bữa tối, nàng đứng dựa vào lan can ngắm cảnh, lo lắng trùng trùng, chẳng biết Lan Ngọc cầm áo khoác đi đến sau nàng từ khi nào.



"Ngoài này gió lớn, khoác vào đi." - Cô choàng áo cho nàng, ôm lấy nàng từ phía sau, dán gò má lên mái tóc mềm như tơ của nàng



"Ngọc, em có thể chỉ ở trên đảo một ngày thôi được không, tuần sau em muốn về thăm nhà." - Lâm Vỹ Dạ kéo sát vạt áo lại.



"Biết vì sao tôi đưa em về đảo không?" - Vì Lan Ngọc ôm sát nên chỉ có vài lọn tóc của Vỹ Dạ bay theo gió, lướt nhẹ qua mặt cô



Lâm Vỹ Dạ lạnh lẽo cười: "Ngọc muốn cho em gặp ai sao?"



"Đến đó sẽ biết." - Lan Ngọc vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Vỹ Dạ "Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khi gặp xong về sau em sẽ không muốn về nhà nữa."



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn đoán không ra cô muốn nàng gặp ai. Trong lòng nàng đang có chút bất an thì nghe thấy Lan Ngọc nói: "Dạ, tôi hỏi em một lần nữa, nếu em có cơ hội rời đi, em có rời khỏi tôi không?"



Lan Ngọc đã lâu không hỏi vấn đề này rồi, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy vô cùng buồn bực bất an, nàng biết cô hẳn là không vô cớ hỏi như thế, chẳng lẽ lại có chuyện gì không hay xảy ra sao?



Gió sông thổi qua, vì đứng ngược gió, lại còn đứng đối diện cô, nên có vài sợi tóc chạm vào môi cô, hình ảnh có chút quỷ dị.



Thân thể càng ngày càng bị siết chặt, đôi mắt Lan Ngọc cũng ngày càng trầm, còn có sợi tóc vương trên môi kia, nhìn Lan Ngọc lúc này cực kỳ giống một Vampire xinh đẹp.



"Tôi hỏi lại lần nữa, em có rời đi không?"



Chính xác mà nói, nàng không dám rời đi. Thử hỏi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết nhiều người như vậy, nàng nếu còn có can đảm rời khỏi cô thì nàng cũng quá máu lạnh rồi. Nàng chịu tội không sao, nhưng nếu liên lụy người khác phải mất mạng thì tội của nàng sẽ không thể tha thứ được nữa.



Lúc đến đảo đã là 8 giờ. Sau khi đưa Vỹ Dạ lên phòng, Lan Ngọc không biết bận việc gì đã đi đâu mất. Nàng chẳng muốn đi hỏi, chỉ biết là cô vẫn ở trên đảo thôi, nhưng đảo rất lớn, cônrốt cuộc đang ở đâu nàng cũng không biết rõ.



Một tuần không gặp quản gia Ninh Bà, bà dường như lại càng già thêm.



Hôm nay là ngày "dì cả" của Lâm Vỹ Dạ đến thăm, bà dặn phòng bếp làm canh táo đỏ rồi tự mình mang lên cho nàng



Nhấp một ngụm canh, Vỹ Dạ nhớ đến lời Lan Ngọc nói trên thuyền, nàng tò mò hỏi Ninh Bà: "Ninh Bà, mấy ngày nay trên đảo có chuyện kỳ quái hay việc lạ gì phát sinh hay không?"



Ninh Bà cau mày suy nghĩ rồi đáp: "Mấy ngày nay trên đảo rất yên tĩnh, không có chuyện gì kỳ quái cả."



Lâm Vỹ Dạ có chút thất vọng, nàng cúi đầu tiếp tục uống canh. Vài phút sau nàng đưa lại bát không cho Ninh Bà, Ninh Bà vừa dọn dẹp vừa hỏi: "Dạ, một tuần này con nhất định rất vui vẻ đúng không ?"



"Rất vui". - Nàng miễn cưỡng gật đầu, được gặp lại mẹ và các anh trai xa cách nhiều năm, được đi học, nàng có thể không vui sao? Nếu không phải có sự xuất hiện của Bảo Lâm, nàng nhất định sẽ không miễn cưỡng trả lời như vậy.



"Vui là tốt rồi". - Vỹ Dạ và Lan Ngọc đều là bà chứng kiến chúng lớn lên, bọn họ vui thì bà cũng vui. Lúc rời đi bà còn nói: "Dạ, tuy cô chủ rất tàn nhẫn, nhưng cô ấy tuyệt đối là thật tâm, con phải sống tốt với cô ấy". - Tuy bà biết Lan Ngọc gián tiếp hại chết mẹ ruột của mình, nhưng bà cũng hiểu rõ tình cảm của Lan Ngọc đối với Vỹ Dạ đã vượt qua mức bình thường. Lâm Vỹ Dạ là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ đen tối của Lan Ngọc, là ký thác duy nhất trong tâm hồn cô



Lâm Vỹ Dạ chỉ cười không đáp, nhìn Ninh Bà đóng cửa phòng rời đi. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng bị hành kinh, mấy năm nay đã uống biết bao nhiêu thuốc Đông Y nhưng cũng không thấy khá hơn chút nào. Cũng may chỉ là bệnh vặt, mỗi lần đến ngày này, Lan Ngọc đều cho cô uống canh bổ máu. Đừng nhìn Lan Ngọc lạnh lùng như vậy mà lầm, những chuyện khó nói cô vẫn chăm sóc nàng vô cùng chu đáo.



Lúc nãy, nàng không trả lời câu hỏi của Ninh Bà mà chỉ cười, bởi vì nàng hiểu rõ mạng sống của nàng thuộc về cô. Mẹ từng nói với nàng, từ khi nàng sinh ra thầy bói đã xem cho nàng, nói nàng cả đời này chỉ có một người mà thôi.



Lâm Vỹ Dạ vừa mới nằm xuống trùm chăn thì tay nắm cửa chuyển động, lúc này vào phòng chỉ có Lan Ngọc chứ không còn ai khác. Lan Ngọc cầm một túi chườm nóng màu hồng nhạt trong tay, cô cho là nàng đã ngủ nên bước nhẹ nhàng đi vào



Lâm Vỹ Dạ chậm rãi nhắm mắt lại, tuy không nhìn thấy nhưng nàng nghe được cô đang làm gì. Lan Ngọc đi vào toilet, một phút sau lại đi ra, sau đó hơi thở quen thuộc phản phất ở đầu giường.



Chăn bị Lan Ngọc nhắc lên, bàn tay Vỹ Dạ đặt trên bụng cũng bị cô lấy ra, sau đó dưới bụng cảm thấy ấm áp vô cùng.



Lâm Vỹ Dạ không có cách nào giả bộ ngủ được nữa, nàng tỉnh táo mở mắt, ngáp một cái nói: "Ngọc, Ngọc trở lại rồi, mau ngủ đi!" - Sau đó rũ mắt xuống nhìn bụng dưới của mình, bên trên được đặt túi chườm, hèn gì lại ấm áp như vậy.



"Cảm thấy dễ chịu hơn không ?" - Lan Ngọc đắp lại chăn cho Vỹ Dạ



"Tốt hơn nhiều rồi." - Lâm Vỹ Dạ nghi hoặc, người như Lan Ngọc mà cũng có thể nghĩ chu đáo như vậy, nàng hỏi: "Sao Ngọc biết đến những thứ này ?"



Lan Ngọc lạnh nhạt đáp: "Tháng nào em cũng bị đau khó chịu, uống canh bổ máu cũng không có hiệu quả, nửa năm trước tôi vô tình đọc được trong sách, nếu lúc bị hành kinh được chườm nước nóng vào bụng thì sẽ bớt đau đi nhiều."



Lâm Vỹ Dạ nghe thấy nửa năm trước, đó là lúc nàng trốn khỏi Lan Ngọc. Nàng lại nhớ đến Trương Thế Vinh nên không tự giác cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào Lan Ngọc. Nàng thừa nhận, cô đối với nàng rất tốt, nhưng lại quá vô tình với những người khác.



"Không ngờ một lần đợi là đợi đến nửa năm, cũng may là em đã trở về, nếu không cách này cũng không dùng được." - Lan Ngọc tiếp tục nói.



"Không còn sớm nữa, Ngọc nhanh ngủ đi." - Vỹ Dạ đang muốn xoay người thì bị Lan Ngọc giữ khuỷu tay lại.



"Dạ, kỳ thật em vẫn có cảm giác với tôi đúng không?" - Lan Ngọc đột nhiên hỏi một câu khiến Vỹ Dạ vô cùng khó hiểu. Nàng sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ trong lòng, nàng đương nhiên là có cảm giác rồi, nhưng oán hận thì nhiều hơn tình thân. Nàng không dám nói thật ra, chỉ có thể chớp mắt nhìn cô



"Nếu không có Trương Thế Vinh, em nhất định sẽ yêu tôi, đúng không?" - Lại một câu không đầu không đuôi, làm Lâm Vỹ Dạ không biết trả lời thế nào.



"Trả lời thật lòng được không?"



Xem ra, nếu đêm nay nàng không trả lời cô thì nàng cũng đừng hòng ngủ.



Lâm Vỹ Dạ thật đúng là không nghĩ đến vấn đề này, mà cách hỏi của Lan Ngọc rất khó trả lời. Nếu nàng gật đầu, vậy nàng đã thừa nhận mình còn nghĩ đến Trương Thế Vinh, nếu không gật đầu không trả lời, thì Lan Ngọc sẽ không buông tha cho nàng



Nội tâm Lâm Vỹ Dạ vùng vẫy xoắn xuýt hồi lâu, nàng mới nói: "Ngọc, Trương Thế Vinh đã chết rồi, nhắc đến anh ta nữa cũng không có ý nghĩa gì, có tình cảm với người đã chết hay không, không còn quan trọng nữa."



Câu trả lời của nàng khiến cô cười quái dị vài tiếng, bàn tay chuyển từ khuỷu tay của nàng lên đỉnh đầu.



"Dạ, không trả lời trực tiếp cũng không sao, ngày mai em sẽ rõ vì sao tôi lại hỏi như vậy." - Lan Ngọc tiện tay tắt đèn, "Ngủ ngon."



Phòng ngủ tối đen, Lan Ngọc nằm xuống bên cạnh Vỹ Dạ, ôm nàng vào lòng, ủ ấm cho cơ thể hơi lạnh của nàng



Lâm Vỹ Dạ nghĩ mãi không ra, ngày mai ruốt cuộc Lan Ngọc muốn cho nàng gặp ai?!













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro