Chap 52


Trong lòng rối bời, nên đêm này Lâm Vỹ Dạ  ngủ không ngon, trời còn chưa sáng nàng đã dậy. Nhìn Lan Ngọc vẫn đang ngủ yên bên cạnh, nàng đi vào toilet rồi lại lên giường muốn ngủ thêm một lúc.



Lần nữa tỉnh lại là được Lan Ngọc đánh thức, sau khi rửa mặt sửa soạn, ăn bữa sáng xong, nàng liền đi theo cô vào khu rừng trên đảo.



Trong rừng, cây cối rất rậm rạp, Lan Ngọc sợ Vỹ Dạ da mịn thịt mềm sẽ bị nhánh cây làm xước, nên cô phủ cho nàng thêm một lớp áo khoác dày, vừa tránh gió vừa không bị thương.



Sâu trong rừng cây có một ngôi nhà bằng gỗ được dây leo và hoa tươi quấn quanh, từ xa nhìn lại, ngôi nhà có màu sắc rực rỡ được rừng cây xanh biếc bao quanh, rất giống căn nhà của bảy chú lùn mà Bạch Tuyết ở tạm trong truyện cổ tích. Đương nhiên đây là ý nghĩ đơn thuần của Lâm Vỹ Dạ, nếu nàng biết căn nhà đó đã từng nhốt mẹ ruột của Lan Ngọc, hơn nữa còn tự sát chết bên trong, nàng còn có thể cảm thấy nó giống thế giới cổ tích được nữa sao?



Trong nhà âm u ẩm ướt, còn có mùi tanh. Vì đột ngột tiếp xúc với bóng tối nên tầm mắt của nàng vẫn đen kịt, gần một phút sau nàng mới nhìn rõ cảnh tượng trong nhà


Cái lồng sắt cực lớn đặt ở chỗ tối của căn phòng đang nhốt một người đàn ông quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, tay chân của anh ta bị xích lại, không thể di chuyển, sợi xích thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "ken két".



"Ngọc muốn em gặp người này sao?" - Lâm Vỹ Dạ đứng cách đó một khoảng xa, ánh sáng không đủ, người đàn ông còn bị bịt miệng, nên nàng hoàn toàn không thấy rõ gương mặt anh ta.



Lan Ngọc không lập tức đáp lại mà đi về phía lồng sắt. Khi cái bóng của cô phủ lên người đàn ông, cô mới dừng bước, giọng nói quỷ mị vang vọng trong phòng gỗ.



"Ngẩng đầu lên, xem ai tới thăm anh này." - Lan Ngọc chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng, con ngươi âm u nhìn thẳng vào người đàn ông trong lồng.



Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, khó nhọc mở mắt, khi anh nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ anh đã sớm đoán được sẽ có kết cục này. Ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt tự nhiên nói với Lan Ngọc: "Thật thâm độc, cô vậy mà lại lợi dụng sự tự do của Lâm Vỹ Dạ để dụ tôi hiện thân."



"Thâm độc?" - Ánh mắt Lan Ngọc trầm xuống, "So với lợi dụng sinh mệnh vô tội thì thế này có tính là gì?"



"Ninh Dương Lan Ngọc, tôi cho rằng tôi đã ẩn núp rất khá, thật không ngờ vẫn bị cô bắt được, thắng làm vua thua làm giặc, cho tôi một cái chết nhanh gọn đi."



"Ha ha ha ha..." - Tiếng cười khủng bố, lạnh lẽo âm u của Lan Ngọc vang lên trong căn phòng gỗ, như tiếng vọng lại từ địa ngục.



Cô xoay người, tựa như một thiên sứ đi đến trước mặt Lâm Vỹ Dạ, cầm tay nàng, dẫn nàng đi đến lồng sắt.



"Dạ, em nhìn xem, em nhất định sẽ biết người này." - Lan Ngọc vừa nói vừa duỗi tay sao song sắt xé tấm vải ngoài miệng người đàn ông ra.



Người đó tuy tóc tai bù xù, gương mặt vừa bẩn vừa đen, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng. Kỳ thật cho dù Lan Ngọc không xé tấm vải ra thì Lâm Vỹ Dạ cũng có thể đoán được qua cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.



Bảo Lâm là người duy nhất có thể đối kháng với Lan Ngọc ở nước A, thật không ngờ anh lại bị Lan Ngọc bắt được.



"Bảo Lâm" - Lâm Vỹ Dạ bước lên trước vài bước "Là tôi hại anh bị bắt phải không?"



Lúc này nàng mới hiểu hoá ra mục đích thật sự mà Lan Ngọc cho nàng tự do là muốn dẫn Bảo Lâm đến, uổng cho nàng còn tưởng cô đã tốt lên rồi, không ngờ là có âm mưu như vậy.



Nàng lạnh lùng quay đầu, phát hiện Lan Ngọc vẫn đang mỉm cười, nụ cười âm u lạnh lẽo đó, nhìn tưởng như vô hại, nhưng kỳ thật lại là thủ đoạn tàn bạo.



Vỹ Dạ đi đến trước mặt Lan Ngọc, ngẩng đầu lên, ánh mắt áp bức: "Ngọc, Ngọc mang em đi gặp Bảo Lâm  là vì muốn em tận mắt nhìn thấy anh ta sống không bằng chết sao?"



Vừa rồi đứng xa nên nàng không nhìn thấy vết thương trên người anh, bây giờ cho dù trong phòng rất tối nhưng nàng vẫn thấy rõ, bên dưới lớp áo rách là da tróc thịt bong, rất hiển nhiên, anh đã bị đánh đập tàn nhẫn.



"Dạ, hắn ta muốn muộn tay em độc chết Ngọc, Ngọc đương nhiên không thể để hắn sống thư thái được." - Lan Ngọc từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tức giận của Vỹ Dạ. Vẻ thương hại vừa rồi của nàng với Bảo Lâm Lan Ngọc nhìn thấy rõ, thì ra, ngoài Trương Thế Vinh , nàng còn có tình cảm với tên đàn ông đó, mặc dù không phải tình yêu sâu đậm nhưng cho dù chỉ một chút đồng tình cô cũng không thể chịu nổi.



"Làm sao Ngọc biết anh ta muốn em độc chết Ngọc?" - Lâm Vỹ Dạ tự nhận lần nàng trao dổi với Bảo Lâm  trong thư viện là vô cùng cẩn thận, sao Lan Ngọc lại biết được chứ?



"Tôi có cách của tôi, em không cần biết." - Lan Ngọc nâng cằm Vỹ Dạ lên, lạnh lùng nói: "Tôi dùng mọi cách để che chở yêu thương em, nhưng em lại không cự tuyệt hắn, có thể nói cho tôi biết em muốn dùng cách gì để độc chết tôi không?"



"Ngọc cho rằng em sẽ làm thật sao?" - Lâm Vỹ Dạ khẽ nhích khoé môi, mắt rũ xuống, lại nhìn thấy ngón tay có khớp xướng rõ ràng của Lan Ngọc



Một tay kia của Lan Ngọc đột nhiên giữ chặt eo Vỹ Dạ, dùng lực kéo nàng vào trong lòng, cô kể sát mũi hít hà mùi hương trên người nàng, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Dạ, tôi đùa với em thôi, nếu em muốn hạ độc thì đã sớm làm rồi, sao còn ngốc nghếch chạy đến thư viện tìm Bảo Lâm làm gì nữa."



Lâm Vỹ Dạ muốn tránh ra nhưng lại bị Lan Ngọc ôm chặt hơn, chỉ có thể đánh mạnh vào ngực cô, cả giận nói: "Vậy Ngọc còn mang em đến đây làm gì?"



"Không có gì." - Lan Ngọc cười cười. "Không phải em muốn gặp Bảo Lâm sao, có gì muốn nói thì cứ nói đi, đưa em đến là để em nói lời cuối cùng với anh ta cho rõ ràng."



Cô ôm nàng bước lên trước vài bước, nhếch môi cười nói: "Bảo Lâm, anh cho rằng chỉ bằng anh mà muốn Lâm Vỹ Dạ nghe lời anh hạ độc tôi sao? Quả không biết tự lượng sức rồi!"



Lan Ngọc quay đầu nhẹ giọng nói bên tai Vỹ Dạ: "Nói thật với hắn ta đi, có lẽ tôi sẽ suy xét không giết hắn."



Bất kể Lan Ngọc có nói thật hay không, đến nước này thì Vỹ Dạ vẫn muốn thành thật nói ra, không chừng Lan Ngọc sẽ để anh ta được sống. Vì thế, nàng nuốt nước bột một cái, thanh thanh cổ họng nói: "Bảo Lâm, bao phấn kia tôi đã sớm ném đi rồi, cho dù trên tay Lan Ngọc dính không ít máu tươi của người vô tội, thì tôi cũng không thể giết người được. Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng đến thư viện để tìm anh, nhưng thật không ngờ anh lại bị Lan Ngọc bắt, càng không ngờ Lan Ngọc lợi dụng tôi để dụ anh xuất hiện." - Nói một hơi dài nàng mới ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: "Thật xin lỗi, tôi làm liên luỵ anh rồi."



"Không liên quan đến cô." - Bảo Lâm thẳng thắn mỉm cười: "Tôi đấu với Lan Ngọc nhiều năm như vậy, không phải chết là xong. Sau khi biết cô bị Lan Ngọc bắt về nước A, tôi nghĩ cơ hội đã tới, tôi cho rằng cô sẽ hận thấu xương Lan Ngọc vì cái chết của Trương Thế Vinh và Lê Giang, nên tôi muốn mượn tay cô trừ bỏ cô ta. Không ngờ thiên tính vạn tính, lại tính sai một bước, hoá ra cô vẫn có tình cảm với Lan Ngọc. Hôm nay tôi bị giam vào lồng, chỉ có thể nói là kế không bằng người, một núi không thể có hai hổ, cho nên tôi không trách cô."



"Bảo Lâm" - Lâm Vỹ Dạ mềm lòng, nghe anh nói như vậy cảm xúc nàng lại trở nên kích động, nàng xoay người nói với Lan Ngọc: "Ngọc, Ngọc tha cho anh ấy đi, coi như em cầu xin Ngọc được không?"



"Vì sao em phải cầu xin cho người không chút liên hệ đến mình?" - Lan Ngọc nhíu mày, khẽ thở dài: "Nếu tôi mềm lòng như em, tôi đã sớm chết không toàn thây rồi."



"Nhưng Ngọc đã đáp ứng em rồi, nếu em nói rõ ràng với anh ta, Ngọc sẽ không giết anh ta nữa." - Nước mắt Lâm Vỹ Dạ đảo quanh trong hốc mắt.



"Tôi chỉ nói là suy xét thôi."



"Vậy Ngọc suy xét như thế nào?"



"Vẫn chưa nghĩ kỹ." - Lan Ngọc vươn tay vuốt ve gò má trắng mịn của Vỹ Dạ "Em không hạ độc tôi, tôi thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng. Đi thôi, chỗ này không thể ở lâu."



Lan Ngọc ôm lấy Vỹ Dạ cùng đi ra khỏi phòng.



Cửa gỗ khoá lại, mấy người đàn ông cao to vạn vỡ đứng canh hai bên cửa, Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc cũng không còn cảm giác được đây là thế giới cổ tích nữa. Bốn phía âm u, tựa như có cô hồn dã quỷ thường xuyên qua lại.



Trở lại phòng ngủ, Lâm Vỹ Dạ sắc mặt mệt mỏi, đêm qua vốn ngủ không ngon, sáng nay lại gặp chuyện như vậy, máu dưới hạ thân trào ra như cơn hồng thuỷ, khiến nàng không thể không chạy vào toilet trước tiên.



Thay đổi lớp băng mới sạch sẽ, Lâm Vỹ Dạ rửa mặt, nàng ngẳng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, vỗ vỗ mạnh vào hai má, muốn tận lực làm mình tỉnh táo một chút. Nàng vừa xoay người đẩy cửa ra đã thấy Lan Ngọc đang cười xấu xa đứng trước cửa.


Đột nhiên nhớ tới một việc, Lâm Vỹ Dạ hỏi: "Ngọc lợi dụng em để dụ Bảo Lâm, bây giờ mục đích đã đạt được, có phải ngày mai em phải tục ở lại đây sống cuộc sống không có tự do như trước không?"



"Em hiểu sai rồi, tôi cho em tự do, một mặt là muốn dẫn Bảo Lâm ra, một mặt là tôi thấy em đã trưởng thành, nếu cứ tiếp tục giữ em trên đảo thì em sẽ hận tôi."



"Vậy Ngọc tính thế nào?" - Nàng vẫn có chút không tin lời cô nói.



"Hai ngày này thân thể em không tiện, ngày mai ở lại đảo thêm một ngày nữa, tối mai sẽ trở về thành phố tiếp tục đi học, về phần thăm nhà, tôi sẽ sắp xếp sau."



Lâm Vỹ Dạ khó có thể tin, chẳng lẽ Lan Ngọc đưa nàng đi gặp Bảo Lâm là vì muốn nàng thấy được một mặt khoan dung của cô sao?



Nàng chỉ mới có 17 tuổi, cuộc đấu tranh giữa hai người nàng không muốn tham dự, lại càng không muốn bị cuốn vào cuộc chém giết không ngừng nghỉ của xã hội đen. Bảo Lâm nói không phải không có lý, một núi không thể có hai hổ, hai hổ đánh nhau thì kết quả chỉ có một con sống, một con chết. Cho nên anh bại trong tay Lan Ngọc là kết quả tất yếu.



Đọc đường trở về nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên nàng không oán Lan Ngọc, chỉ hi vọng cô thủ hạ lưu tình thôi.



Nàng cho rằng nàng sắp bị mất tự do lần nữa, nhưng không ngờ lại nghe được kết quả như vậy.



"Ngọc sắp xếp đi." - Vỹ Dạ đẩy Lan Ngọc ra, lập tức leo lên giường đi ngủ


Lan Ngọc nhún vai, như cười như không.













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro