Chap 54
Sau giờ học, Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy chiếc xe Lan Ngọc phái tới đậu ở cách đó khá xa, ông tài xế gàn dở đang đứng đầu xe, bộ dạng cung kính.
Nàng định đi qua đó, nhưng đột nhiên có một chiếc xe ô tô màu xanh lam chạy đến chặn ngang tầm mắt nàng
Người lái xe là Huỳnh Trấn Thành, anh ta bước xuống, hết sức lễ độ nói: "Vỹ Dạ, khéo vậy, tôi tới đón Cẩm Thơ"
"Khéo thật." - Nàng không muốn gặp anh ta, "Nhưng mà hai ngày này chị Cẩm Thơ luôn đi cùng anh tư, chỉ sợ không đi với anh được."
Trấn Thành biết nàng có thành kiến với mình, anh cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Huỳnh tiên sinh, tôi không phản đối em gái anh kết giao với anh trai tôi, cũng sẽ không nói với Cẩm Thơ chuyện xấu mà anh đã làm." - Lâm Vỹ Dạ tiến lên đứng cách anh một bước, "Tôi là người ân oán rõ ràng, sẽ không vì hận anh mà làm liên lụy tới người khác."
"Hận?" - Ánh mắt Trấn Thành trầm trầm, nghi hoặc hỏi: "Giữa chúng ta có thù hận lớn như vậy sao?"
"Không nói đến thù hận giữa chúng ta, chỉ nói đến việc anh gián tiếp hại chết Trương Thế Vinh là tôi đã hận anh rồi." - Lâm Vỹ Dạ thẳng lưng, nhìn xoáy vào anh ta, nếu mấy ngày ở trên đảo nàng nhìn lầm, cho rằng anh ta là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thì bây giờ xem ra cũng chẳng hơn gì thế này.
"Tôi làm thuê cho người khác, cũng chỉ là phải làm những chuyện mà bản thân không muốn, không làm chủ được, do hoàn cảnh đẩy đưa. thôi." - Trấn Thành thở dài một hơi, "Nếu không phải tại tôi, Bảo Lâm cũng sẽ không trà trộn được lên đảo, cũng sẽ không hại cô bị hắn ta bắt đi. Tôi vì tự trách, mà Lan Ngọc còn muốn lấy mạng tôi, tôi có thể không đi tìm cô sao? Chuyện sau này tôi cũng không ngờ lại ra như vậy." - Anh chậm rãi nói, vẻ hối hận trên mặt ngày càng đậm.
Cho dù anh nói có lý, vẻ hối hận trên mặt cũng rõ ràng, thì vẫn không có tác dụng gì với Lâm Vỹ Dạ. Nàng là ai chứ? Nàng ghét nhất là đám cẩu tử làm việc cho Lan Ngọc, nếu anh chỉ khai thác mỏ cho Lan Ngọc thì nàng cũng không căm ghét anh như vậy, nhưng anh lại giúp Lan Ngọc làm chuyện mà nàng ghê tởm.
"Anh không cần giải thích thêm gì nữa. Dù sao trong lòng tôi anh chính là một con chó săn, tôi khinh thường anh." - Lâm Vỹ Dạ trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó phủi tay rời đi.
Trấn Thành nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Vỹ Dạ, mày nhíu chặt hơn, chợt anh quay đầu nhìn thấy một bóng đen lay động phía xa, anh cảm thấy không ổn, vội vàng đuổi theo nàng. Bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lên tấm lưng nàng, trầm giọng quát: "Vỹ Dạ, cẩn thận!"
Lâm Vỹ Dạ quay đầu , nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng nghe thấy Trấn Thành gào lên một tiếng, sau đó từ từ ngã xuống. Nàng quán tính định đưa tay đỡ anh, nhưng không ngờ bàn tay chạm vào lưng anh nàng sờ thấy một chất lỏng đặc sánh.
''Dạ, việc kia không phải cố ý.'' - Đến lúc này Trấn Thành vẫn không quên giải thích với nàng, thật đúng là một tên cố chấp.
Nàng nhìn lòng bàn tay, trên đó dính đầy máu đỏ tươi, chính Lâm Vỹ Dạ đã từng bị thương nên nàng biết lưng của anh ta là bị súng bắn. Mà viên đạn này vốn là dành cho nàng, vì Trấn Thành cảnh giác nên mới phải chịu tội thay.- ''Anh đừng nói nữa, chừa chút sức giữ mạng đi.''
Lúc Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu muốn kêu cứu, tài xế của Lan Ngọc đã vọt qua đây, ông ta lập tức nâng Trấn Thành lên xe, Vỹ Dạ cũng leo lên theo.
Trong xe, Lâm Vỹ Dạ gọi điện thoại cho anh tư bảo anh ấy nói với Cẩm Thơ một tiếng, để chị ấy mau tới bệnh viện.
Nàng vừa định gội cho Lan Ngọc, dãy số quen thuộc đã hiện lên trên màn hình, nhưng nàng suy nghĩ một lúc lại không gọi nữa.
Mười lăm phút sau xe chạy đến bệnh viện,Trấn Thành lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Qua mấy phút nữa, Tuấn Kiệt và Cẩm Thơ cũng vội vàng chạy tới, ssau khi biết chuyện, hai người đều không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn đèn cửa phòng cấp cứu.
Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt, vài bác sĩ đeo khẩu trang đi ra. Bác sĩ đứng đầu tháo khẩu trang ra nói:'' Đạn không bắn trúng chỗ hiểm, người bệnh đã qua cơn nguy hiểm rồi.''
Ba người đứng chờ bên ngoài cũng hít vào một hơi thật sâu.
Tuy anh ta đã qua nguy hiểm, nhưng người nhà vẫn không thể vào thăm, vì anh được chuyển qua phòng quan sát, 48 giờ sau mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Cho nên ba người ở suốt đêm trong bệnh viện cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đi về nhà trước.
Bên ngoài bệnh viện, vài chiếc xe màu đen phong cách đã đậu sẵn ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy ''thế trận'' như vậy, Lâm Vỹ Dạ biết Lan Ngọc đã trở lại, nàng ủ rũ nói với Tuấn Kiệt:''Anh tư, em không ngồi xe anh được"
''Có người tới đón em, anh còn dám giữ sao?'' - Từ nhỏ Lâm Tuấn Kiệt đã biết, đứa em gái duy nhất của mình mới được 5 tháng đã bị nhà họ Ninh đoạt đi, cơ hồ đêm nào mẹ anh cũng lấy nước mắt rửa mặt, hi vọng có cơ hội gặp lại con gái. Thật không ngờ nhà họ Ninh lại thất tín, không để cho họ gặp lại Vỹ Dạ, một lần chờ này là chờ mười mấy năm. Mà tên đầu sỏ kia đang ngồi trong chiếc ô tô màu đen đứng đầu, tuy nhìn không thấy mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm của cô ta
''Anh đi đi, trời tối rồi mau đưa chị Cẩm Thơ về nhà đi.'' -Lâm Vỹ Dạ buồn bã rời đi.
Cẩm Thơ không biết nguyên do, anh trai cũng không nói với cô, cô lo lắng hỏi:' "Tuấn Kiệt, ai tới đón em gái anh vậy?''.
Vừa dứt lời, cô đã thấy Lâm Vỹ Dạ đi đến cách mấy chiếc xe đen khoảng vài chục mét, từ sau xe có một đám người mặc đồ đen lao ra vây quanh nàng. Sau đó một người phụ nữ bước ra từ chiếc xe đầu tiên, cô ta ôm Lâm Vỹ Dạ vào lòng rồi cũng lên xe.
Nán lại mấy phút chờ những chiếu xe kia rời đi, Cẩm Thơ lai hỏi:'' Người phụ nữ vừa tới đón em gái anh thật đúng là đủ khí thế, cô ta là ai vậy?''
''Đừng hỏi nhều!'' - Tuấn Kiệt vốn đang tức giận, bị cô hỏi vậy anh càng giần hơn, kéo tay cô rời đi.
Chín giờ tối Lâm Vỹ Dạ về tới biệt thự, Vì chuyện ngoài ý muốn của Trấn Thành nên nàng chưa ăn gì, dù rất đói nhưng mệt mỏi cả người làm nàng không muốn ăn, chỉ muốn tắm nước nóng rồi trốn vào ổ chăn ngủ một giấc thôi.
Ninh Bà hỏi nàng đã ăn gì chưa, Lan Ngọc đen mặt trả lời:''Nấu cho cô ấy một chén mì gà''
''Em không muốn ăn.''- Vỹ Dạ nói xong đi nhanh lên lầu vào phòng ngủ.
Lúc Lan Ngọc bước vào , phòng tắm đã truyền ra tiếngnước "ào ào''. Cô cởi áo khoác đen trên người, tiện tay vứt qua một bên, vịn cả người trên ghế sopha bên cạnh cửa sổ. Cái ghế sopha là bảo bối của Lâm Vỹ Dạ. Trước đây nàng thích nhất ngồi ở đay nhìn ra ngoài cửa sổ, sau này trưởng thành rồi nàng vẫn giữ thói quen cũ, thường ngồi cuộn người trên ghế đọc sách. Cho dù chuyển đến biệt thự thì nàng vẫn không quên mang đem nó theo. Cho nên yêu ai yêu cả đường đi, Lan Ngọc cũng rất thích chiếc nghé này.
Đang lúc cô say mê nghe tiếng nước trong phòng tắm, tiếng chuông di động đột ngột phá vỡ hứng thú của cô. Lan Ngọc lập tức nhận điện thoại
"Tìm được hung thủ không?''.
''...''
''Bọn chúng đúng là ăn gan báo.''
''..."
''Giết hết toàn bộ, ném ra biểm sâu cho cá ăn."
Lan Ngọc Ngắt điện thoại , cửa phòng tắm cũng mở ra. Lâm Vỹ Dạ khoác áo tắm màu trắng từa như một bông hoa sen mới nở, nàng vừa gội đầu, dù đã sấy tóc nhưng vẫn chưa khô hoàn toàn.
"Dạ, qua đây!''.
Nàng đi đến, được cô ôm ngồi trên đùi, sau đó khăn tắm trong tay liền bị cô đoạt lấy.
''Dạ, hôm nay bị doạ sợ rồi phải không?''- Lan Ngọc vừa trấn an vừa lau tóc cho Vỹ Dạ
''Không sao'' - Nàng tùng chắn một súng cho Bảo Lâm nên nàng không thấy sợ hãi "Nhưng mà Huỳnh Trấn Thành chắn đạn cho em lại bị thương không nhẹ"
Động tác phát sinh Lan Ngọc cũng nhận được tin Vỹ Dạ gặp nguy hiểm, cô lập tức chạy về từ nước ngoài, chuyện đầu tiên làm là điều tra thủ phạm. Đương nhiên cô cũng có chút tự trách, vì cô chỉ lo chú ý hành tung của Lâm Vỹ Dạ mà bỏ qua sự an toàn của nàng
''Anh ta cũng có chút cố chấp'' - Nghĩ lại lúc Trấn Thành ngã xuống còn muốn giải thích với mình, Lâm Vỹ Dạ lẩm bẩm một tiếng
'Đủ rồi!'' - Lực tay của Lan Ngọc mạnh hơn, giọng nói cũng trở nên không kiên nhẫn:'' Tôi không thích nghe em đề cập đến người đàn ông khác''
Lâm Vỹ Dạ biết mình nói nhiều rồi, nàng thè lưỡi.
Mái tóc sau lưng bị cô dùng sức nên rối tung lên, nàng lắc đầu ý nói tóc đã khô rồi, nhưng Lan Ngọc vãn không muốn dừng tay, Vỹ Dạ lại không dám nói nhiều, chỉ có thể tuỳ cô lau tóc cho mình.
''Huỳnh Trấn Thành bị thương cũng là tự là tự chịu.''
Nàng không biết cô có ý gì, ngực nàng cảm thấy lạnh lẽo.
''Nếu sau khi tan học em ngoan ngoãn lên xe về nhà, mà anh ta cũng không quản lấy em, thì làm sao xảy ra chuyện này được?'' - Lan Ngọc cuối cùng nói bất mãn trong lòng ra.
''...'' - Lâm Vỹ Dạ nghe ra được sự ghen ghét của Lan Ngọc, nàng quay đầu lại nói:'' Không phải như vậy..'
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị ngón tay của Lan Ngọc chặn lại:'' Không cần giải thích.'' - Nói xong ném khăn tắm trong tay xuống, hé miệng nuốt hết hương thơm trong miệng nàng vào bụng.
''Ưm.. '' - Miệng bị Lan Ngọc chặn lại khiến Vỹ Dạ thấy khó thở chỉ có thể nhẹ giọng kháng nghị.
Nụ hôn lúc bắt đầu dịu dàng, không đến vài giây đã chuyển thành bão tố. Đối với chuyện phát sinh hôm nay, Lan Ngọc không thể không tức giận được. Cô cho nàng tự do, cho phép nàng nhận gười nhà, cô cũng biết nàng quá mức xinh đẹp sẽ dẫn đến vài con bướm ve vãn. Lúc Lan Ngọc biết tin người đàn ông khác liều mạng cứu Vỹ Dạ, sự ghen tuông của cô dâng trào lên như mọt cơn hồng thuỷ.
Đêm nay, nếu không tận tình phát tiết trên người nàng, sao cô có thể hả giận được.
Tobe Continue
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro