Chap 58


Hòn đảo đối với Lâm Vỹ Dạ  mà nói thì vừa quen thuộc vừa e ngại. Nàng lớn lên ở đây từ nhỏ, tuy cuộc sống như công chúa áo đến vươn tay cơm đến há mồm, nhưng vì bệnh tâm lý ham muốn chiếm hữu của Lan Ngọc mà nàng hoàn toàn bị phong bế trong một không gian. May mà Lan Ngọc vẫn còn cho mời giáo viên đến dạy kèm nàng học, được nhìn thấy thế giới bên ngoài qua TV và sách vở, tâm tính nàng mới có thể phát triển bình thường.



Du thuyền tư nhân của Lan Ngọc cập bờ, Vỹ Dạ lại một lần nữa nhìn thấy hòn đảo quen thuộc, sự sợ hãi cũng theo đó mà trào dâng trong lòng. Trước kia nàng ở đây cũng thấy lo lắng hãi hùng, nhưng lần này thì khác, nàng cảm thấy như đang đưa thân vào địa ngục.



Thời tiết hôm nay cũng không tốt, mây đen phủ kín bầu trời, như là sắp có mưa lớn. Nhiệt độ không khí giảm xuống tạo nên một cảm giác áp lực vô cùng nặng nề.



Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, nên lúc này Vỹ Dạ rất buồn ngủ. Lan Ngọc không tiếp tục quấn lấy nàng nữa, nàng nằm ra giường ngủ thiếp đi.



Buổi tối nàng nằm mơ còn có ý nghĩa gì đó, nhưng hiện giờ là ban ngày, nàng ngủ cũng không được sâu, đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng xuất hiện đủ loại hình ảnh quỷ dị, lòng nàng như bị một tảng đá đè nặng, muốn kêu cũng không thể kêu ra tiếng.



Cảm giác này làm nàng ngủ không ngon, tỉnh lại chỉ thấy choáng váng, còn không tỉnh táo bằng trước khi ngủ nữa.



Cả buổi sáng không có việc gì làm, nàng rúc một mình trong phòng đọc sách, nghe nhạc, muốn làm mình tỉnh táo một chút. Nhưng bất luận nàng chuyên tâm đọc sách nghe nhạc thế nào thì cũng không tập trung được, trong đầu toàn là Bảo Lâm và dư đảng của anh ta.




Mãi đến khi Ninh Bà gõ cửa muốn nàng xuống ăn trưa, nàng mới bỏ sách chậm rãi đi xuống lầu. Đồ ăn đều đã được mang lên, nhưng không thấy Lan Ngọc đâu, chuyện này càng làm Vỹ Dạ thêm bất an. Nàng không biết cô muốn cho Bảo Lâm chết cách nào mà phải chuẩn bị cả một buổi sáng.



Nàng hoảng loạn ăn cơm, trên bàn toàn là cao lương mĩ vị, nhưng nàng ăn không biết ngon, một chén cơm ăn gần nửa giờ mà vẫn chẳng vơi được bao nhiêu.



Không biết Lan Ngọc xuất hiện từ khi nào, cô như u linh thần bí đứng cạnh nàng , thấy nàng ăn ít, đồ ăn vẫn còn đầy bàn, tâm tình vốn vui vẻ của cô thoáng chốc hạ xuống ngàn bậc.



"Dạ, đồ ăn không hợp miệng sao?" - Cô đặt hai tay lên vai nàng "Nếu vậy thì đầu bếp còn tác dụng gì, không bằng ném hết xuống sông cho cá ăn."



Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu, tim đập thình thịch, hai tay vô lực, đôi đũa trong tay nàng rơi xuống bàn cơm phát ra một tiếng vang thanh thúy. Nàng sợ nhìn thấy vẻ mặt khủng bố của cô nên không dám quay đầu lại, việc duy nhất nàng có thể làm là cố ăn cho xong bữa.



"Xem xem, bất cẩn như vậy, cầm đũa cũng không chắc." - Lan Ngọc bước lên, ngồi xuống bên cạnh Vỹ Dạ, nhìn Ninh Bà lạnh lùng nói: "Đổi một đôi khác cho cô ấy, đồ ăn cũng nguội rồi, đi hâm nóng đi."



Ninh Bà hiểu ý, bà chỉ thị mấy người giúp việc lên dọn đồ ăn trên bàn mang đi.



Phòng ăn này được bài trí rất âm u, đừng nói là rèm cửa, ngay cả bàn ăn, tủ kệ, tất cả đều thuần một màu đen. Dù đang là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt bên ngoài nhưng ở trong phòng không thể cảm giác được. Cho nên bất luận là bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối cũng đều phải bật đèn. Ánh đèn cũng là loại đèn tối, dù có mở hết toàn bộ đèn thì vẻ u ám trong phòng cũng không xua đi được.



"Dạ, cứ ăn từ từ đi, chiều nay tôi sẽ đại khai sát giới, giết thêm vài đầu bếp cũng không sao." - Lan Ngọc vừa nói vừa cười nhạt, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không có một chút khiếm khuyết. Người tuấn mỹ bất phàm như vậy, rõ ràng là đang cười, nhưng sự uy hiếp vẫn mạnh mẽ vô cùng.



Lâm Vỹ Dạ vẫn luôn cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể yếu ớt trả lời: "Được."



Rất nhanh, đồ ăn được hâm nóng đã mang lên bàn, Ninh Bà tự mình cầm hai cặp đũa mới tinh và thìa đưa đến cho hai người. Không khí khác thường, Lâm Vỹ Dạ lại bắt đầu gian nan ăn cơm trưa. Nàng ăn từng ngụm từng ngụm, có mấy hạt cơm dính vào khóe miệng nàng cũng không nhận ra.



Lan Ngọc nhìn tướng ăn đáng yêu của nàng, cô lắc lắc đầu nói: "Tôi nói em ăn nhưng cũng không cần ăn nhanh như vậy." - Nói xong cô gắp một cái chân gà lớn vào chén nàng "Gần đây em gầy đi rồi, ăn nhiều thịt một chút."



Lâm Vỹ Dạ ngừng xúc cơm, nàng cẩn thận cầm chân gà lên, đang định ăn thì Lan Ngọc lại nói: "Đợi chút."



Nàng ngẩn người, Lan Ngọc rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng cho nàng "Xem em kìa, thành con mèo đốm nhỏ luôn rồi."



Chỉ một lát sau cô đã thu tay, cười cười nói: "Nhanh ăn đi."



Lâm Vỹ Dạ nhả nhặn ăn chân gà. Kỳ thật tài nghệ của đầu bếp rất tốt, chỉ là tâm tình hôm nay của nàng quá tệ, ăn thứ gì cũng không thấy ngon. Bị Lan Ngọc bức bách nên nàng chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười, khổ sở ăn cho xong, nếu không thì mấy sinh mệnh vô tội sẽ vì nàng mà bị giết chết.



Lan Ngọc ăn xong trước Vỹ Dạ, cô vừa lau miệng vừa híp mắt nhìn nhất cử nhất động của nàng. Lúc này nàng cũng đã ăn được kha khá rồi, đang uống nước canh. Tay nàng cầm thìa, chu môi thổi cho bớt nóng. Môi hồng, má non mềm, bộ dáng kia thật khiến cô cảm thấy rất "ngon miệng".



Cho dù thức ăn có ngon hơn nữa cũng không thể bằng nàng



"Ăn no rồi, cảm thấy tốt hơn đúng không?" - Lan Ngọc đột nhiên đứng dậy bên cạnh Vỹ Dạ



"Rất tốt!" - Lâm Vỹ Dạ liếm liếm môi, ra vẻ như ăn rất ngon, "Ăn no rồi lại muốn ngủ thêm một giấc nữa."



Đang muốn duỗi người thì Lan Ngọc đã bá đạo ôm Vỹ Dạ vào ngực, nói thầm vào tai nàng, hơi thở ấm áp sượt qua khiến nàng hơi ngứa.



"Đừng ngủ nhanh như vậy, có vài người đã đói bụng mấy ngày rồi, nếu không đi xem một chút thì rất đáng tiếc." - Từng lời từng chữ của cô tựa như độc dược ăn mòn tim nàng, thông minh như Lâm Vỹ Dạ đương nhiên lập tức hiểu lời Lan Ngọc nói. Nàng quay đầu lại nhìn vào đôi mắt âm u của cô



"Có phải Ngọc muốn bỏ đói Bảo Lâm đến chết hay không?" - Nàng không ngờ là cô lại dùng cách này, tuy hai tay không dính máu tươi nhưng thủ đoạn tàn bạo này cũng chỉ có cô mới nghĩ ra được.



"Chẳng lẽ em muốn tôi nổ súng giết hắn, hay dùng đao đâm chết hắn, không thì cho hắn ta chết đuối?" - Mấy kiểu chết Lan Ngọc nói ra toàn là thủ đoạn của ma quỷ, nhưng đối với cô nó chỉ bình thường như một bữa cơm mà thôi.



Lâm Vỹ Dạ dù sao cũng chỉ mới là tiểu cô nương 17 tuổi, nghe Lan Ngọc nói như vậy sao nàng có thể bình tĩnh được, nàng che miệng, cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.



"Dạ, làm người phụ nữ của Ninh Dương Lan Ngọc thì không thể mềm lòng như vậy được." - Nói xong cô đưa khăn tay qua cho nàng



Lâm Vỹ Dạ nhận khăn tay chạy vào toilet, vừa đóng cửa là lập tức nôn ra. Tiếng nôn của nàng rất vang, Lan Ngọc đứng bên ngoài nghe thấy không khỏi nhíu chặt chân mày, hình như cô có chút đau lòng.



Ninh Bà cũng nghe được, Vỹ Dạ là bà nhìn lớn lên, nếu nàng chịu đau đớn thì bà cũng sẽ thấy tan nát cõi lòng.



"Cô chủ, thân thể Vỹ Dạ không thoải mái, vẫn nên để cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi thôi." - Bà đi đến bên cạnh Lan Ngọc, chuyện của Bảo Lâm bà cũng có biết một chút, bà cũng không muốn nàng bị cô đưa đi nhìn cảnh giết người.



Lan Ngọc vốn đã cảm thấy khó chịu, bị Ninh Bà nói vậy càng không vui hơn. Cô xoay người, trừng mắt nhìn bà nói: "Ninh Bà, nếu không phải nể mặt bà đã làm việc ở nhà họ Ninh mấy thập niên, tôi đã sớm ném bà xuống sông rồi."



Ninh Bà cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra, bà không thỏa hiệp nói: "Cô chủ, Vỹ Dạ cứ nôn như vậy thì rất bất thường, tôi chỉ quan tâm cô bé thôi."



"Tôi là chồng của cô ấy," - Lan Ngọc hiển nhiên vẫn có chút xúc động với nàng, cô quay đầu nhìn cánh cửa toilet.


Lâm Vỹ Dạ vẫn tiếp tục nôn, Lan Ngọc càng nghe càng đau lòng, cô đi qua, gõ cửa hỏi: "Dạ, em không sao chứ?"



Trong toilet truyền đến tiếng nước "ào ào", giọng nói mỏng manh cũng vọng ra: "Không sao, em không sao."



"Vậy mở cửa ra cho tôi vào." - Lan Ngọc vừa nói xong, vài giây sau cửa toilet mở ra, cô liếc mắt nhìn nàng đang rửa mặt.



"Tôi giúp em." - Cô bá đạo giật khăn mặt trong tay nàng, nâng cằm nàng lên, sau đó ôn nhu lau môi, lau hai gò má của nàng



"Làm người phụ nữ của Ninh Dương Lan Ngọc, lá gan không thể nhỏ như vậy." - Cô vừa lau vừa nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng không đành lòng để em chịu khổ, nhưng loại người như Bảo Lâm, nếu không để em tận mắt nhìn thấy hắn ta chết, thì tôi không cam lòng."



Vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, nghe thấy ba chữ cuối cùng của Lan Ngọc mới lấy lại chút phản ứng.



Không cam lòng?



Cô không cam lòng cái gì chứ? Không phải nàng đã ngoan ngoãn ở cạnh cô rồi sao? Cô rốt cuộc là muốn thế nào?



Lan Ngọc thấy Vỹ Dạ đã có chút cảm xúc, gương mặt tái nhợt lại đẹp đến kỳ lạ, không thoa phấn, miệng nhỏ dụ hoặc, sóng mũi thẳng tắp, cón có làn da mịn màng nữa.


Cô động tình, áp đầu nàng vào vai, bàn tay to vuốt ve mái tóc nàng, không ngừng rì rầm: "Dạ, không phải sợ, không được sợ gì cả. Tôi yêu em còn không kịp, nhất định sẽ không hại em, ngược lại, tôi muốn chứng minh cho em thấy tôi yêu em đến mức nào!"



Cái cằm nhọn hoắt đặt trên đầu vai của Lan Ngọc, Lâm Vỹ Dạ tựa như một đứa trẻ xinh đẹp, nàng mở to đôi mắt trong suốt, chớp chớp vài cái, lại không biết nàng đang nghĩ gì.



Thấy Vỹ Dạ không có động tĩnh, Lan Ngọc nói thêm: "Bảo bối, chúng ta đi thôi!"











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro