Mỹ nhân cám dỗ

Quét đất xong Trịnh Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng cười nói " Tới lúc tại hạ phải đi rồi , nếu có lần sau ta sẽ đến giúp cô nương, bây giờ thì ta xin cáo từ "

" Được a! Ngươi thật là một người tốt " Mỹ nhân yểu điệu mà nhìn nàng, khiến chút nữa mắt Trịnh Nghiên muốn rớt ra ngoài, nhưng vẫn kìm nén cảm xúc lại, để lần đầu gặp mặt mỹ nhân phải để cho nàng có ấn tượng tốt về mình , nàng trước hết nhịn một chút.

"Đâu có đâu có " Trịnh Nghiên cười nói.

Chỉ thấy mỹ nhân đang đi về phía mình muốn lấy cây chổi lại, đang đi thì bị vấp té,Trịnh Nghiên quăng cây chổi sang một bên liền đỡ được mỹ nhân , ngã nhào vào Trịnh Nghiên ,nghe hương khí trên người nàng , Trịnh Nghiên hơi thở nặng nề, liền đẩy nàng ra , và để cho nàng đứng ngay ngắn , vì không để mình xấu mặt liền hướng mỹ nhân cáo từ.

Mỹ nhân nhìn bóng lưng của nàng mà buồn cười, cong khoé môi lên.

Trịnh Nghiên về đến hậu diện liền thấy một người nam nhân đi lại chỗ mình.

" Ta là Lâm Thanh Khánh là đệ đệ của Lâm Thanh Bá nghe nói ngươi muốn lấy cháu của ta phải không? " Lâm Thanh Khánh hỏi.

" Đúng vậy, tại hạ đã đề cập chuyện hôn sự cho Bảo chủ biết " Trịnh Nghiên trả lời điềm đạm.

" Ngươi không biết cháu của ta xấu mức nào đâu, quanh năm sống ở trong phòng không bước ra ngoài , ngươi lấy nàng e là uổng phí cả một cuộc đời " Lâm Thanh Khánh tiếc giận nói.

"Vậy sao, thấy người xấu đẹp không nhìn bề ngoài mà nhìn nội tâm, tại hạ không chê xấu chỉ cần nàng hiền lành được rồi " Trịnh Nghiên không thích Lâm Thanh Khánh có thúc thúc nào mà đi hạ thấp cháu gái mình như vậy đi , cho dù nàng thật sự rất xấu nhưng cũng không được nói ra như vậy.

" Công tử thật hiểu lễ nghĩa nhưng mà nàng không hiền lạnh như vậy, ta có một tiểu nữ xinh đẹp như hoa, Cháu gái của ta đố kị nên đã bắt nàng làm nô tì, để quét rác, Điều này làm ta đau lòng muốn chết, còn đại ca hắn tùy ý để nữ nhi nhà mình muốn làm gì thì làm. "Lâm Thanh Khánh rặn ra vài giọt nước mắt.

Trịnh Nghiên vừa nghe nha hoàn quét rác liền nghĩ đến mỹ nhân kia , chẳng lẻ là nàng, mỹ nhân kia thật là dịu dàng , lại còn mềm mại nữa chứ.

" Cho nên lão phu có kế hoạch, không biết công tử có muốn tham gia không " Lâm Thanh Khánh nói.

"Kế hoạch gì" Trịnh Nghiên hiếu kì liền hỏi.

"Chúng ta cùng nhau lật đổ Lâm Thanh Bá, ngôi Bảo chủ thuộc về ngươi , và ta sẽ gã con gái ta cho ngươi, ngươi không ngại suy nghĩ một chút đi " Lâm Thanh Khánh nói.

Trịnh Nghiên nghe xong trong lòng suy nghĩ : người này sao tìm đến mình, nói ra một đống chỗ tốt như thế, thế nhưng ta đối với hắn hình như không có tác dụng gì, thế nhưng muốn hại Bảo chủ , cái này rất phiền toái, bất quá giết người luôn luôn không tốt, cùng lắm sau này ta đoán nàng về ở với ta là được chứ gì, hắc hắc ta thật thông minh.

"Không cần suy nghĩ ta không đáp ứng" Trịnh Nghiên dứt khoát không đồng ý.

"Cái gì, đã vậy ngươi biết hết kế hoạch của ta ngươi sẽ phải chết " Lâm Thanh Khánh mang vẻ mặt nhe răng trợn mắt.

" Giết ta cũng không đáp ứng, ngươi đây chính là tham lam, ngẩm lại đi ngươi chính là một tên tham lam cẩu phế. "

Nghe xong trong lòng tức giận nhào lên đánh Trịnh Nghiên , hai người đánh qua đánh lại, Trịnh Nghiên né bên này sang bên kia.

Công nhận công phu của ta cũng thật là giỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro