Chương 3
Chương 3
Cái gì gọi là đã nghèo còn mắc cái eo? Giờ thì Ji Yeon đã biết.
Vừa về đến dưới nhà trọ thì nhìn thấy bên ngoài chất một đống giỏ xách đã được gói lại kỹ càng. Sau khi nhìn kỹ cô mới tá hỏa tam tinh, mấy thứ này không phải là số gia sản thô sơ của mình ư?
"Ajuma....Ajuma......" Ji Yeon rướn họng kêu gọi bà chủ nhà.
"Ai vậy? Gọi hồn à?" Một khuôn mặt đầy nếp nhăn ló ra từ khe hở nhỏ trên cửa sổ lầu hai, nét mặt già nua nhưng có vẻ chua ngoa.
"Ajuma, sao đồ đạc của tôi lại chất đống hết ra ở dưới lầu thế này?" Ji Yeon khó hiểu hỏi.
"Bởi vì cô chưa trả tiền mướn phòng tháng này, cho nên tôi quyết định không cho cô thuê nữa." Bà chủ nhà móc móc lỗ tai nói tiếp, "Bây giờ phòng của cô đã có người vào ở rồi, cho nên đồ của cô tôi đã giúp cô dọn ra, nói ra cô còn phải cảm ơn tôi vì có lòng tốt đóng gói miễn phí cho cô đấy chứ!"
"Nhưng mà Ajuma Kim à, tôi đã nói trước với bà một tiếng rồi, là tiền mướn phòng tháng này chờ tôi được phát lương xong tôi sẽ trả cho bà ngay, bà cũng đã nói được kia mà." Ji Yeon gấp gáp nói.
Cô biết mình chưa có tiền để trả tiền thuê phòng tháng này, chi phí ở cái thành phố này thật sự cao hơn tưởng tượng của cô, số tiền lương ít ỏi trừ trả tiền thế chân mướn phòng, tiền điện nước cùng ăn uống ra cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thế nên cô mới nói với bà Kim, xin bà cho nán lại vài hôm, chờ nhận được lương tháng này xong sẽ lập tức trả cho bà ngay. Không ngờ rõ ràng bà chủ nhà đã đồng ý với cô rồi nhưng sau đó lại âm thầm đuổi cô ra khỏi nhà mà chẳng hề thông báo lấy một tiếng.
"Cô Park à, đừng trách tôi không nói tình cảm, cô đã thuê phòng ở thì phải trả tiền đúng hạn, không có tiền trả thì đừng trách tôi đuổi cô. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ dựa vào việc làm này để kiếm miếng cơm, nếu như ai ai cũng không trả tiền mướn phòng giống như cô, cô bảo tôi phải húp cháo rùa để mà sống à?" Bà chủ nhà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nhưng mà....Ajuma, bà đuổi đi bất ngờ như vậy, tôi biết tìm đâu ra chỗ ở bây giờ?" Ji Yeon chán nản rũ hai vai.
"Đó không phải là chuyện của tôi, Ji Yeon, chúc cô nhiều may mắn nha! Tạm biệt." Bà chủ nhà không chút lưu tình đóng cửa sổ lại một cái rầm.
Đúng thiệt là quá đáng hết chỗ nói! Ji Yeon giận đến siết chặt hai quả đấm, muốn xông tới nói lý với bà chủ nhà một phen, nhưng ngay sau đó liền thay đổi ý nghĩ từ từ buông hai tay ra.
Thôi đi, cần gì phải vì chuyện này mà gây gỗ với người khác dẫn đến mất vui, dù sao đi nữa thì mình bị đá ra ngoài đã là sự thực không thể chối cãi. Thay vì ở đây tức giận lãng phí thời gian, chi bằng làm chuyện gì đó có tính thiết thực hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, Ji Yeon uể oải cúi người xách lên tài sản của mình. Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kèn xe hơi, cậu vừa quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Cô Jung!"
Vẫn tưởng rằng sau khi đưa cô về nhà, Jessica đã sớm quay xe đi về, không ngờ nàng vẫn còn ở đây!
Jessica mở cửa xe bước xuống, không nói gì chỉ nhìn người trước kia cả người ướt đẫm ở trước mặt, nhếch nhác không thôi.
Bộ dáng của cô mặc dù đáng thương, nhưng ánh mắt không hề có nửa phần giống như một người đang lâm cảnh khốn khó, ngược lại có vẻ trầm ổn và trấn định rất khó nói, giống như dù bất kể ở trong hoàn cảnh khó khăn nào, cô ta đều có thể từng bước từ từ vượt qua mọi trở ngại.
Người này rốt cuộc là nhu nhược hay mạnh mẽ?
Nói cô mạnh mẽ, nhưng cô lại khúm núm nhẫn nhục chịu đựng khi bị mình vênh mặt hất hàm sai khiến, nhẫn nhục chịu đựng; nhưng nếu cô thật sự nhu nhược, thì sao lại dám nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng lộ liễu như thế?
Ánh mắt cưng chiều mà dịu dàng, thẳng thắng và chân thành như thể tiết ra nguồn nhiệt cực hạn, cứ luôn len lén liếc nhìn, ánh mắt ấy như từng sợi tơ nhỏ quấn chặt và vây kín cả người nàng không chừa một khe hở, khiến cho trái tim đã đóng băng của nàng vì thế mà lặng lẽ rung động....
Đổi lại thường ngày, nếu có tên nào dám nhìn nàng như vậy, thì đã bị nàng thưởng cho một cái tát từ lâu rồi. Nhưng với người này nàng lại không có làm vậy, ngược lại còn không tự chủ được mà quay trở lại, chìa tay ra giúp đỡ khi cô gặp khó khăn.
Chẳng lẽ là bởi vì vết thương bắt mắt trên tay cô, mới khiến cho mình có hành động khác thường như hôm nay? Hay là nói, mình làm vậy, hoàn toàn chỉ là vì cảm tạ nhặt ví giúp mình?
"Tôi hỏi cô, cô biết nấu ăn không?" Jessica lạnh lùng hỏi.
"Tôi biết ạ!" Ji Yeon gật đầu lia lịa.
"Vậy giặt quần áo thì sao?"
"Tôi cũng biết ạ."
"Còn dọn dẹp phòng, chùi rửa nhà tắm, lo việc bếp núc, quét sân tỉa cỏ thì sao..." Jessica nói ra hàng loạt việc mà tưởng chừng như chỉ có người giúp việc chuyên nghiệp mới có thể làm.
"Tôi đều biết hết ạ!" Ji Yeon lại gật đầu lia lịa như giã tỏi.
"Được rồi, lên xe đi!" Jessica bất đắc dĩ thở hắt ra, "Tôi sẽ đại phát từ bi nhận cô đến nhà tôi làm nữ giúp việc toàn năng!"
"Hả?" Nữ giúp việc toàn năng? Ji Yeon giống như bị Thiên Lôi đánh trúng không nhịn được há to miệng.
"Thế nào, cô không muốn?" Thấy cô ngơ ngác, Jessica không vui nhướng mày hỏi.
"Tôi đồng ý! Tôi đương nhiên đồng ý!" Dù là khi nàng ấy xem mình như chó nuôi trong nhà, Ji Yeon cũng chịu nữa!
Haizz! Ai bảo nàng là nữ thần trong lòng mình làm chi? Nữ thần lên tiếng, có lẽ nào mình lại không tuân theo?
End chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro