Chap 145: Một màn

Trong lúc mơ màng Hwasa cảm giác bên cạnh mình hình như có một cái lò sưởi ấm tự nhiên, tản ra nhiệt độ mê người khiến người ta không tự chủ muốn dựa gần vào, ôm ấp lấy, muốn nhiều hơn. Chậm rãi giật giật mí mắt, từ từ mở ra, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cũng rèm cửa sổ trong suốt chưa được kéo ra, chiếu sáng cả gian phòng, độ sáng lúc này đối với một người từ trong bóng tối tỉnh lại thì hơi chói mắt, Hwasa vô thức nhắm mắt lại lần nữa, đầu chà chà lò sưởi ấm áp bên cạnh, tay ôm chặt nó hơn.


Đã có bao lâu không có một đêm ngủ tới hừng sáng như vậy. Giống như thật rất lâu, lâu đến Hwasa đã sớm quên mất cái loại cảm giác thoải mái ngủ một đêm tới hừng sáng là thế nào. Hình như là từ lúc Solar nói cho cô biết Hyuk Woo bắt đầu nói dối, cô hình như chưa từng ngủ sâu giấc, cả đêm luôn gặp phải đủ loại giấc mơ khác nhau, những cảnh trong mơ luôn dày vò cô không thể ngủ yên.


Hồi đó cô không ngừng mơ thấy Hyuk Woo ôm người đàn bà kia cười rất vui vẻ, còn mình bị lãng quên ở một bên, đối với bọn họ hình như chỉ là không khí, vĩnh viễn không nhìn thấy cô, cô không tỉnh, nhưng không biết bao lần rơi lệ trong mơ, bởi vì hôm sau tỉnh dậy vỏ gối luôn ẩm ướt, cô luôn muốn lừa gạt mình rằng có thể tiếp tục, sự thật lại làm cho cô không lừa được người khác nữa, lại càng không thể lừa được chính mình, cuối cùng trong hôn lễ Hyuk Woo đã làm trò bỏ cô chạy đi trước mặt mọi người.


Sau hôn lễ, cô không hề mơ về họ nữa, nhưng hàng đêm luôn có một thanh âm xuất hiện trong mộng hỏi cô vì sao lại không cần nó, nó thật đáng thương, lạnh quá, nhớ mẹ quá. Một đoạn thời gian rất dài cô luôn tỉnh lại lúc nửa đêm, cầm lấy phim siêu âm nhìn ngồi ở đầu giường ôm đầu gối lẳng lặng khóc.


Rồi sau ba lại ngã bệnh, rút cạn sinh lực và tinh thần của cô, đã bớt suy nghĩ về Hyuk Woo và đứa bé, vì lo lắng bệnh của ba mà mỗi đêm luôn ngủ không ngon, dù là hiện tại, ba đã giải phẫu thành công xuất viện, có vài đêm lại mơ thấy ba phẫu thuật không thành công, nhìn thấy mẹ đứng ở trước giường bệnh khóc, sau đó mình từ trong mộng tỉnh lại một thân toàn mồ hôi lạnh, nhiều lần lập tức dùng điện thoại gọi cho ba mẹ, xác nhận sự thực bọn họ đều ổn, lúc này mới yên lòng lại.


Nhưng tối hôm qua cô dường như ngủ rất ngon, bởi vì một đêm cũng chưa từng tỉnh lại, trong mộng cũng không xuất hiện những hình ảnh kia, nhắm mắt lại Hwasa bởi vì ngủ ngon mà khóe miệng hiện một độ cong đẹp mắt.


"Không định thức dậy sao?"


Thanh âm truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, khẽ nhíu mày, âm sắc kia Hwasa nghe rất quen thuộc, nhưng giọng nói hình như cùng thanh âm không giống, bởi vì cô lại nghe ra ý cười trong giọng nói đó. Wheein nhìn cô gái trong ngực lúc này đang ôm chặt hông cô, vừa rồi còn nổi lên ý cười, lúc này nhíu chặt chân mày, biểu tình thay đổi cực nhanh khiến người ta không khỏi cảm thấy muốn cười.


Đè nén ý muốn cười, Wheein cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe lãnh đạm không hề có nhiệt độ như dĩ vãng:


"Cô không thức dậy tôi không có ý kiến, nhưng trước hết có thể buông ra không?"


Hwasa nhướng mày chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là một bức 'tường' da màu đen, càng nhíu chặt mày lại, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó đối diện với một đôi mắt đen như hắc thạch, cả người sửng sốt vài giây, nháy mắt vài cái, cố gắng hồi tưởng tình cảnh tối ngày hôm qua.


Wheein nhìn cô, khắc chế nụ cười nơi khóe miệng, lạnh lùng nói: "Còn không buông ra?"


Hwasa chợt ngồi dậy, kéo chăn bông che trước ngực mình, ngón tay chỉ về phía cô "Cô, cô, cô..cô làm sao cô lại ở trên giường của tôi?" Bởi vì khẩn trương mà mồm miệng nói không rõ ràng.


Tất cả chăn đều bị Hwasa kéo đi, Wheein chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, phía trên người chỉ mặc một cái bra màu đen, cả người liền lộ ra trong không khí. Đột nhiên bị lạnh khiến cho Wheein trong lòng run lên, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô ấy, khóe miệng không nhịn được co rúm lại.


Thấy thế, Hwasa không khỏi trừng to mắt, nhiệt độ trên mặt thoáng cái tăng lên, sau đó kịp phản ứng vội vàng quay người đi:


"Đồ lưu manh!"


Khóe miệng Wheein nửa cong lên, chậm rãi mở miệng: "Đã quên tất cả chuyện tối hôm qua rồi sao?"


Hwasa chợt quay đầu, tay nắm chặt cái chăn trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, oán hận nhìn cô, lớn tiếng hỏi:


"Cô đã làm cái gì?"


Wheein chỉ nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy tôi đã làm cái gì?"


"Cô.....!"


Hwasa nhìn cô một câu nói đều nói không ra, tay dùng sức gắt gao nắm chăn, trợn mắt nhìn cô nửa ngày, chỉ có thể phun ra ba chữ: "Cô vô sỉ!" Chóp mũi cũng bắt đầu chua xót, hốc mắt cũng bắt đầu hồng hồng, thoáng chốc sương mù trong mắt bắt đầu tràn ngập .


Wheein rốt cục không nhịn được thấp giọng bật cười, một lúc lâu mới tung mình từ trên giường xuống "hãy suy nghĩ trước khi khóc, trước bỏ chăn ra nhìn cho kỹ đi."


Hwasa sửng sốt, đợi sau khi cô đi vào phòng tắm, cúi đầu bỏ chăn trước ngực mình ra, quần áo trên người vẫn như cũ, áo sơ mi cũng là chiếc áo mặc ngày hôm qua, nghi ngờ, cố gắng hồi tưởng chuyện tối hôm qua...


Lúc Wheein thay quần áo xong đi ra thì Hwasa vẫn ngồi trên giường với tư thế kia, thấy cô đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn cô, còn không xác định hỏi: "Ngày hôm qua. . . . Ngày hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?"


Cầm lấy cà vạt ngày hôm qua cởi xuống treo trên tủ quần áo xuống, Wheein nửa ôm lấy miệng hỏi: "Cô cho rằng ngày hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì chứ?"


Hwasa vội lắc đầu, khoát tay gượng cười:


"Không có đúng không, tôi làm sao lại nghĩ chúng ta xảy ra, chúng ta không xảy ra cái gì, khẳng định không xảy ra cái gì." Ánh mắt nhìn cô ấy giống như đang đợi cô ấy gật đầu xác định, cô như vậy mới có thể an tâm.


Wheein không nói chuyện mà chỉ cười, thắt cà vạt lên. Đợi xong tất cả, nhìn đồng hồ, lúc xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì Hwasa phía sau lại gọi cô lại.


"Chờ.... chờ một chút!" Hwasa lên tiếng, sau đó từ trên giường nhảy xuống, nhìn cô ấy muốn hỏi nhưng ấp a ấp úng không được tự nhiên, hai tay xoắn lại một chỗ, không biết mở miệng như thế nào.


"Cái gì?"


Hwasa rối rắm cả nửa ngày, mới hỏi: "Cô, cô không phải là hôm qua cô mặc đồ ngủ sao?"


Cô vừa nhớ lại, cô nhớ được tối hôm qua mình vốn định ngồi trên ghế ngồi một đêm, nhưng thật sự là không chịu được khí lạnh ban đêm, thấy cô ấy đã ngủ rất sâu thế này mới lên giường nằm, cô cũng nhớ, lúc cô ấy ngủ có mặc quần áo,dù quần áo kia thoạt nhìn hơi nhỏ so với cô ấy.


"À, bộ quần áo kia quá nhỏ, bó chặt khiến tôi khó chịu, nửa đêm tỉnh lại tôi liền bỏ ra." Wheein với vẻ mặt đương nhiên nói, cũng không có nói cho cô ấy biết ngày hôm qua bởi vì cố kỵ cô ấy ở bên cạnh, cho nên lúc mới lên giường mặc một cái T-shirt, bình thường cô có thói quen ngủ trần.


Hwasa mất tự nhiên khóe miệng co quắp lại, trong lòng thầm mắng cô ấy đúng là nhàm chán, trên mặt vẫn duy trì cười khan dối trá, bước một bước nhỏ về phía cô ấy, khoa tay múa chân, thử hỏi:


"Tôi, là tôi lăn vào trong ngực cô sao ?" Cô rõ ràng nhớ tối hôm qua cô cố gắng để mình nằm ở mép giường, cố gắng không chiếm giường của cô ấy, không có lý nào sáng dậy lại nằm trong lòng cô ấy.


"Cô cảm thấy là tôi ôm cô vào sao?"


"Không phải sao?" Cô nhớ được tướng ngủ của mình tuyệt đối không kém! Không có đạo lý lại rúc vào trong ngực của cô ấy.


"Cô cảm thấy buổi sáng khi cô tỉnh lại tay tôi để ở đâu?" Wheein buồn cười nhìn cô.


Hwasa nhìn cô một lúc lâu đột nhiên không thể tin được trừng to mắt, khóe miệng co rúm lại gượng cười, lắc đầu, nói:


"Ha ha, không có, không có gì..." Vừa nói vừa đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng chửi mình quá mức sơ ý, lại còn coi cô ấy là cái lò sưởi ôm cả đêm, bởi vì cô nhớ ra lúc sáng khi tỉnh lại là mình ôm thật chặt hông của cô ấy, còn tay của Wheein không hề đặt lên đâu trên người cô! Như vậy khiến cho cô có cảm xúc muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, quả thực là không đất dung thân rồi, lại càng hối hận mình còn nhiều lần hỏi chuyện này, dù sao tối ngày hôm qua không xảy ra vấn đề gì cả, mình còn quấn quýt không thôi.


Wheein tiến về phía cô một bước, từ phía sau cúi đầu nói bên tai cô: "Cô cho rằng là tôi chiếm tiện nghi của cô chờ cô ngủ rồi ôm cô vào lòng sao ?."


Câu nghi vấn, nhưng dùng giọng nói khẳng định, lời nói không có sự nghiêm túc và lãnh đạm lúc dĩ vãng của cô, mà thoải mái và cười cợt hơn.


Hwasa không nói chuyện, nụ cười nơi khóe miệng dường như cứng ngắc, cô ấy dựa vào quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của cô ấy bên tai mình, vô thức rụt cổ lại. Thấy mục đích của mình đạt thành, chú ý tới cả mặt cô như sắp bị thiêu cháy, Wheein mới lùi ra sau cô, tăng khoảng cách với cô nói: "cô không phải kiểu người tôi thích, bởi vì ..." Kéo dài âm cuối, cố ý dừng đợi cô quay đầu lại.


Tất cả đều giống như dự liệu của Wheein, sau khi cô dừng lại thì Hwasa vô thức quay đầu lại hỏi:


"Bởi vì sao?"


Nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng của Wheein khuếch trương đến cực hạn, híp mắt lại, cả người nhìn qua rất tà mị, sau đó chậm rãi mở miệng, nói:


"Làm sao? Cô muốn tôi có hứng thú với cô sao?"


"Tôi không có!" Hwasa lớn tiếng giải thích, quay đầu không nhìn tới cô, lần nữa trong lòng thầm mắng mình lắm miệng.


Phía sau truyền đến giọng nói đùa cợt của Wheein: "Bởi vì cô quá gầy, không có cảm giác, tôi không muốn ôm một bộ xương, bởi vì quá nhẹ tay." cũng không chờ Hwasa quay đầu lại nói gì, tâm tình thật tốt cười xoay người mở cửa đi ra ngoài.


Hwasa sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, tức giận xoay người giận dữ nói với cánh cửa: "Quá nhẹ tay, người nào cần cô ôm, cuồng tự luyến à."


Ngoài cửa, Wheein cũng không quay đầu lại, nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình của cô nhìn qua rất tốt, cả người đều thư thái.


...


Ngày thứ hai Solar tỉnh lại, Moon Byul đã sớm không còn ở trên giường, mơ màng rời giường rửa mặt xong, lúc mở cửa phòng đi ra ngoài dì Oh đã tới, hình như trước khi Solar tỉnh lại đã đi chợ, hiện tại đang xử lý nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến cho bữa trưa.


"Phu nhân, cô đã dậy rồi, bây giờ tôi đi hâm lại bữa sáng cho cô."


Solar ngồi vào trước quầy bar, nhận lấy sữa tươi dì Oh đưa cho, vừa uống vừa hỏi: "Bữa ăn sáng là Moon Byul làm sao?"


"Đúng vậy, buổi sáng lúc tôi vừa mới đến thấy cô ấy đi ra cửa, phó thị trưởng dậy cũng sớm, hơn 7h đã ra khỏi cửa, còn làm đồ ăn sáng." dì Oh vừa nói vừa lấy đồ ăn sáng mà Moon Byul chuẩn bị cho Solar trong lò vi sóng bưng ra.


Khóe miệng cô nở nụ cười, là thỏa mãn hạnh phúc.


Solar ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, là một chương trình dạy nấu ăn, đúng lúc đó Hwasa gọi điện thoại tới, nói là tìm cô đi dạo phố, nghe vậy, Solar thẳng lắc đầu, nói mình ngày hôm qua đã đi dạo cùng Moon Byul, tối hôm qua chân đau nhức khó chịu.


"Vậy đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm được không, cũng đã lâu không gặp mặt, tớ muốn sờ con nuôi của tớ." Hwasa nói.


"Hmm, vậy cậu tới đây đi, tớ đang ở nhà."


Solar cười, cảm giác hai người Hwasa và Moon Byul giống như ngược với nhau, Hwasa vẫn chấp nhất nhất định sẽ sinh con trai, còn Moon Byul nhất định chấp nhất là con gái, thử nghĩ xem đều cảm thấy khôi hài, sinh con trai hay con gái vấn đề này bọn họ không thể nào tính toán được, phải xem duyên phận, nếu để cho cô nói, cô rất muốn là một trai một gái.


"Vậy thì cậu ra đi, tớ, tớ có chút chuyện muốn nói với cậu." Giọng Hwasa nói chuyện hơi quái dị.


"Tớ một chút nữa sẽ tới nhà đón cậu, đến sẽ điện thoại cho cậu."


Solar nhíu mày, nghi ngờ, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì, còn cần phải đi ra bên ngoài nói?"


"Aigoo, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi." Hwasa không có giải thích, trực tiếp nói cho có lệ "Tốt lắm, tớ không thèm nghe cậu nói nữa, trước cứ như vậy."


"Thần bí cái gì chứ ?." Solar cầm lấy điện thoại nói thầm mấy câu, sau đó nói với dì Oh: "Dì Oh à, buổi trưa đừng nấu cơm cho tôi, tôi sẽ đi ra ngoài ăn."


"A, được."


Đợi lúc Solar thay quần áo xong, vừa lúc Hwasa gọi điện thoại tới, nói đã ở dưới lầu chờ, để cho cô đi xuống. Solar mặc quần áo bà bầu mua lúc trước, vốn cho là sẽ phải một thời gian dài nữa mới mặc tới, không nghĩ tới mình mang thai đôi, bụng so sánh với người thường lớn gấp đôi.


Lúc Solar đi xuống, chỉ thấy một chiếc Audi màu đỏ ngừng lại trước cửa toà nhà, cô không biết là hệ gì nhưng biểu tượng bốn vòng kia cô vẫn biết. Hwasa quay xuống cửa sổ nơi ghế lái cười với Solar.


Solar khó có thể tin trừng to mắt: "Hwasa!"


"Lên xe rồi hãy nói."


Solar nghi ngờ lên xe, ngó chừng nhìn cô hỏi: "Cậu lấy xe này ở đâu ra?"


"Để sau hãy nói." Hwasa chép miệng, ý bảo cô nhìn phía sau.


"Cái gì?" Solar nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy chỗ ngồi phía sau xe có một đứa nhỏ ánh mắt tròn to đang nhìn cô. Đứa bé kia Solar có biết, là con trai của Wheein. Không thể tin nhìn đứa bé kia kêu lên:


"Jiyong?"


Đứa bé cũng không nói chuyện, nhìn cô một lát, sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục chơi Transformers trong tay mình. Solar quay đầu, nhìn Hwasa với vẻ mặt nghi hoặc, không rõ lắm hiện tại là tình huống gì.


"Chúng ta đi tới nhà hàng ăn trước đi." Hwasa vừa nói vừa trực tiếp khởi động xe.


Trong xe Solar cũng biết đứa trẻ đang ở phía sau khó mà nói được cái gì, chẳng qua là cô làm sao cũng nghĩ không thông Hwasa làm sao lại đối với con trai của Wheein tốt như vậy, cảm giác thật sự là không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng Hwasa.


Hwasa bị nhìn mà sợ hãi trong lòng, chỉ có thể gượng cười, "Ha ha, cái này giống như cậu đang nhìn tớ cũng biết lái xe nha."


"Hừ, cậu ban đầu không phải nói vĩnh viễn cũng không muốn học lái xe sao?" Solar hừ lạnh nói.


Chỉ thấy vẻ mặt trên mặt Hwasa cứng đờ, bàn tay nắm tay lái buộc chặt, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, cũng không nói chuyện. Solar đột nhiên nghĩ tới đây, trong lòng thầm mắng mình miệng kém cỏi, biết rõ trong lòng cô đau, còn phạm vào nỗi đau của cô, thấp giọng áy náy nói:


"Xin lỗi cậu."


Hwasa chỉ cứng ngắc kéo khóe miệng, cũng không nói chuyện, ánh mắt chỉ nhìn phía trước. Bên trong xe không khí biến thành quỷ dị, Solar cũng không nói thêm nữa cái gì, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.


Lúc sáng khi rời khỏi đại viện cơ quan, trở về nhà thì Jiyong nói muốn đến KFC, lúc đầu Hwasa còn sửng sốt vì đột ngột thằng bé này lại muốn đến đó, ngay sau đó cô liền cười nhạt, xoa đầu nó và gật đầu. Lại nghĩ đến một thời gian rồi không có gặp Solar, nhân lúc này gặp mặt rồi nói ràng mọi chuyện cho cậu ấy biết, chuyện giữa cô và Wheein cũng quá đột ngột, ngay cả ba mẹ cô cũng chưa biết. Sáng nay Wheein đã đến công ty còn hứa chiều sẽ đến nhà trẻ tham gia đại hội thể dục thể thao.


Hwasa đem xe dừng lại một quán ăn Kentucky Fried Chicken phía trước, quay đầu cười nói: "Jiyong à, chúng ta đã đến."


Nghe vậy Jiyong quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe ra.


Hwasa quay đầu nhìn vào mắt Solar cười nhạt nói: "Thằng bé muốn tới đây ăn, hôm nay không đi làm, thằng bé cũng không đi học, nên mới đáp ứng đưa thằng bé tới đây."


Solar gật đầu, quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ, khóe miệng cười nhạt. Từ lúc ban đầu, cô và đứa nhỏ này coi như là rất có duyên.


Ba người xuống xe, Solar mang theo Jiyong đi tìm chỗ ngồi, hôm nay là ngày nghỉ, người ở bên trong quán Kentucky Fried Chicken cũng đặc biệt nhiều, trẻ con cũng nhiều, chạy nhảy nhốn nháo, cười nói vui vẻ, rất náo nhiệt. Lúc Solar nắm tay đứa nhỏ tìm vị trí vừa lúc thấy một bàn vị trí gần cửa sổ có người vừa đi, Solar để cho người phục vụ dọn dẹp đồ xong, sau đó cùng Jiyong ngồi ở chỗ đó đợi. Jiyong tựa hồ đối với những đứa trẻ đang chơi đùa một bên đặc biệt có hứng thú, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng bên kia.


Hwasa đứng xếp hàng môt hồi lâu mới đem đồ ăn đi qua đây, nhưng riêng đồ ăn cho Solar còn chưa xong, phải đợi một lúc nữa. Jiyong thấy Hamburgơ mình yêu thích và khoai tây, cả người ánh mắt đều sáng, nhưng bộ dáng vẫn rất biết điều, quay đầu nhìn Hwasa, không được cô cho phép bé sẽ không động.


Hwasa sờ đầu của bé, đem Hamburger mở ra, đưa tới cho bé, cười khẽ nói: "Ăn từ từ thôi."


Nhận được cho phép, tên nhóc đó lúc này mới nhận lấy Hamburgơ ăn từng ngụm từng ngụm, cũng không sợ nóng, chân mày uốn lên, ăn được rất vui vẻ.


Solar nhìn đứa nhỏ sau đó lại đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Hwasa, mở miệng, hỏi:


"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"


"Tớ lúc trước đã kết hôn với Wheein."


"Cái gì?!"


Solar kêu lên một tiếng, ánh mắt trừng so với vừa rồi còn muốn lớn hơn, vẻ mặt nghiêm chỉnh hình như bị hù sợ. Đứa nhỏ trước mặt cũng bị sợ hết hồn, cả người chấn động, nhìn chằm chằm Solar, Hamburger cũng không ăn.


"Babo, Solar à, phản ứng của cậu không thể nhỏ một chút sao ?!" Hwasa tức giận nhìn vào mắt Solar, sau đó vội vàng xoay người vỗ nhẹ phía sau lưng Jiyong, vừa nói:


"Không có chuyện gì đâu, Jiyong tiếp tục ăn đi, uống chút cocacola, đừng chỉ ăn Hamburgơ không."


Tên nhóc ấy nhìn Solar, tựa hồ có chút sợ.


Solar cũng biết mình hù đến thằng bé, chỉ cười khan nhếch môi với bé, tận lực làm cho vẻ mặt của mình không quá mức nghiêm túc. Tên nhóc ấy lúc này mới yên tâm lại, cầm lấy Hamburgơ tiếp tục gặm.


Đợi trấn an cảm xúc của đứa nhỏ xong, Solar mới mở miệng lại hỏi: "Tại sao muốn làm như vậy?"


Hwasa quay đầu, nhìn cô, khóe miệng phiếm cười khổ, chỉ nói: "Thật ra thì cũng không có gì, quá yêu một người, tớ đem tất cả tình cảm đều cho Kwon Hyuk Woo, tớ phát hiện tớ thật sự là yêu không được, cũng không muốn yêu nữa, nhưng tớ không thể nào không kết hôn, Wheein cũng cần một người vợ, chúng tớ coi như là hợp tác, cô ta như cũ vẫn là ông chủ của tớ, tớ như cũ vẫn là nhân viên của cô ta, cô ta đưa cho tớ tiền, tớ chịu trách nhiệm sắm tốt vai của mình. Chỉ là một loại giao dịch, không có gì."


"Cậu điên rồi sao?" Solar không dám tin tưởng nhìn cô: "Hôn nhân là trò đùa ư, làm sao cậu có thể như vậy! ba mẹ cậu hi vọng cậu một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm khác, chẳng lẽ là bắt đầu muốn như vậy sao? Bọn họ nếu như biết được sẽ thương tâm biết bao nhiêu."


"Ha ha." Hwasa cười lắc đầu, nhìn cô, nói: "Solar, thật ra thì ta với cậu rất giống nhau, không phải sao? lúc đầu cậu gả cho Moon Byul, chẳng lẽ không phải là vì muốn quên Yoon Do sao?"


Solar cứng lại, bị cô ấy nói mà không nói ra lời, cô không cách nào phủ nhận, ban đầu lý do kết hôn hoang đường quả thật cùng Hwasa bây giờ giống nhau, nhưng cô tương đối may mắn, gặp được Moon Byul, khiến cho hôn nhân của họ bắt đầu không bình thường nhưng có một kết cục bình thường hoàn mỹ. Còn Wheein và Moon Byul giống nhau sao? Hwasa và cô sẽ giống nhau sao?


"Solar à, tớ không có nhiều lời giải thích thêm, cậu nhất định có thể hiểu rõ tớ vì nguyên nhân gì và tâm tình gì mà làm ra quyết định như vậy, cho nên có những lời khuyên cũng đừng nói, đạo lý tớ cũng biết, tớ thậm chí còn nhớ được lúc trước còn khuyên qua cậu, ha ha." Hwasa cười khổ nói.


Solar nhìn cô,bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Tớ không biết nên nói với cậu cái gì mới tốt."


Có một số việc khi trải qua mới có thể hiểu rõ, biết rõ Hwasa làm như vậy là sai, nhưng không biết có thể nói cái gì, cô hiểu cảm thụ và bất đắc dĩ của Hwasa hiện tại.


Hwasa cười khẽ, cố ý dễ dàng nói: "A, không có gì nữa, lúc ấy tớ còn không phải là lo lắng cho cậu, nhưng cậu nhìn cậu bây giờ đi, lúc này mới bao lâu, cậu đã sắp làm mẹ rồi, nhìn lại Moon Byul đi, đối với cậu rất tốt, khó bảo tớ cũng có thể gặp một Moon Byul thứ hai, đúng không ?."


"Tốt nhất là như vậy."


"Yên tâm đi, chẳng lẽ chỉ cho phép cậu có thể gặp được mà tớ thì không được sao!" Hwasa nói dễ dàng, chỉ là không muốn Solar vì cô mà lo lắng.


Solar nhìn mắt vào cô, cũng không nói chuyện.


"Tớ đi xem cơm của cậu có chưa." Hwasa vừa nói vừa đứng dậy đi tới quầy bên kia.


Solar và tên nhóc kia ngồi, nhìn bé ăn đến đầy miệng, cầm qua một ít khăn giấy đặt bên cạnh muốn lau mặt cho bé:


"Để cô lau miệng cho con."


Jiyong nghe lời dừng lại động tác, tùy ý để Solar lau khóe miệng cho bé và quần áo dính dầu mỡ. Đợi lau miệng xong, Solar đem khăn giấy để qua một bên, mỉm cười sờ đầu của bé:


"Tốt lắm."


Chỉ thấy Jiyong ánh mắt thẳng tắp ngó chừng ngoài cửa sổ, trong miệng rù rì nói:


"Mẹ. . . . . . ."


Solar nghi ngờ cau lại mi, theo ánh mắt của bé quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa sổ trên đường phố, xe cộ do đèn đỏ mà dừng lại, bên này từ xa nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngừng ở ven đường Bae Hwayoung ngồi ở vị trí kế bên tay lái, cô quay đầu trong nháy mắt, nhìn thấy người trên ghế lái hiển nhiên là Moon Byul.


End chap 145

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro