CHỊ DÂU

Buổi sáng Đỗ Hà dần dần mở mắt vì ánh nắng chiếu vào phòng, lại là ngủ ở dưới đất dù có trải nệm vẫn không quen, hơi đau lưng một chút, ngày trước yêu người khác Đỗ Hà cũng chưa từng nhường giường cho người ta để nằm đất, cuộc sống Đỗ bất hoà với bố nhưng chưa từng phải chịu khổ, tài sản mà cô có hiện tại đều là từ ông nội trước khi mất chuyển nhượng lại, nhưng cô không tiêu xài phung phí, chỉ sử dụng tiền lương thôi.

Đỗ Hà ngắm nhìn Thùy Linh vẫn còn đang ngủ, lúc ngủ cũng hiền lành xinh đẹp như vậy, cảm xúc ở trong lòng lại dâng lên một chút, đưa mũi mình cạ vào mũi của Thùy Linh một cách trân trọng. Thùy Linh mở mắt liền đưa tay ôm lấy cổ Đỗ Hà, nàng mỉm cười rất vui vẻ.

Đỗ Hà hôn lên môi nàng một cái, đôi môi ngọt ngào quá, nhịn không được lại hôn sâu, tách nhẹ đôi môi căng mọng đó để đẩy đầu lưỡi vào trong, Thùy Linh cuối cùng đã tỉnh hẳn, đáp lại nụ hôn một chút rồi đánh đánh lên tay cô, đẩy Đỗ Hà ra.

- Chị...chúng ta còn chưa đánh răng.

- Em vẫn rất thơm mà.

Đỗ Hà đưa tay lên vuốt tóc nàng, phụ nữ lúc mới ngủ dậy là động lòng người nhất, khiến người khác rất dễ nỗi tà tâm, đặc biệt là phụ nữ đẹp sẵn.

- Hai người kia, mau dậy đi, Đỗ Thị Hà hôm nay là ngày 20 hàng tháng đó.

Phương Anh liên tục gõ cửa, vừa gõ vừa hét lên, bây giờ đã quá 9h sáng rồi, Thùy Linh bị giật mình ngồi dậy nhìn ra cửa, hơi xấu hổ, Đỗ Hà cũng ngồi dậy, vẫn lười biếng ôm sau lưng nàng.

- Ngày 20 hàng tháng là sao?- Thùy Linh thắc mắc.

- À, chúng ta dậy thôi, lát nữa đưa em đi cùng đến một nơi.

Đỗ Hà nói rồi kéo Thùy Linh đứng dậy, hôn lên trán một cái, nắm lấy tay nàng đi ra khỏi phòng, Thùy Linh đi ngay về phòng nàng, nhìn qua một chút đã thấy Phương Anh và Ngọc Thảo đang ngồi ở phòng khách, Đỗ Hà nhíu mày nhìn hai đứa kia, đã chỉn chu hết rồi sao, dậy sớm còn có thể đổi quần áo khác nữa, nhờ người mang đến à, đêm qua không làm gì sao?

Đỗ Hà ngồi ở bàn ăn nhìn Ngọc Thảo và Thùy Linh đang chuẩn bị đồ ăn sáng, Phương Anh thì đang bận chơi game, Đỗ Hà nhìn Thùy Linh đi qua đi lại, hết mang cái này ra rồi đặt cái kia xuống mà thấy trong lòng ấm áp, giống như có vợ vậy đó, cảm giác cũng không tệ đâu.

Thùy Linh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hà, hai đứa nhỏ nhìn hai người xong liền tủm tỉm cười, Phương Anh dùng muỗng đánh vào tay Đỗ Hà một cái.

- Chị hai à, không phải cần giới thiệu lại một chút chứ!!!

- Lo ăn đi.- Đỗ Hà nghiêm giọng nhưng vẫn nén nụ cười.

- Chị dâu à, chị phải rèn lại tính nết Hà nhé.

Phương Anh lập tức chuyển đối tượng qua Thùy Linh gọi một tiếng "chị dâu" rất to, Thùy Linh đang ăn liền mắc nghẹn, không cẩn thận ho liên tục, Đỗ Hà lật đật đưa cho Thùy Linh ly nước, tay cũng vỗ vỗ sau lưng nàng mấy cái.

- Em có sao không?

- Không sao...em bất ngờ một chút.- Thùy Linh uống nước xong thì bình tĩnh hơn, chưa chuẩn bị tâm lý được gọi là chị dâu nên hơi phản ứng mạnh, Phương Anh trước đây ở trong mắt nàng là người rất chu đáo, hiểu chuyện, bây giờ cảm giác đó tan biến rồi, rất nghịch ngợm.

- Cậu không lo ăn đi, lát nữa không ăn xong là mình bỏ cậu lại đấy.- Ngọc Thảo lườm một cái khiến Phương Anh im bặt.

- Từ bây giờ hai đứa không được ăn hiếp Thùy Linh, tối qua Thùy Linh đã là người của chị rồi.- Đỗ Hà đưa tay xuống bàn lén nắm lấy bàn tay Thùy Linh.

- Người của chị?- Ngọc Thảo ngạc nhiên, quả thật là đánh nhanh rút nhanh sao?

- Tối qua cậu bị chị ấy ăn sạch rồi sao?- Phương Anh há hốc miệng, vẫn không ngưng sự tò mò.

- Phương Anh, sao có thể hỏi vô duyên như vậy hả?- Ngọc Thảo lập tức xách tai Phương Anh lên, một chiếc người yêu rất vô duyên, rất nghịch, rất lì gọi tên Phương Anh.

Thùy Linh đỏ mặt nhìn Đỗ Hà, nói cái gì vậy chứ, tự nhiên tuyên bố đêm qua cái gì, làm người khác hiểu lầm, ngoài hôn ra còn chưa có gì mà.




Cả 4 người sau khi ăn sáng thì cùng nhau ra ngoại ô thành phố, Thùy Linh cứ nghĩ là đi dạo đâu đó nhưng không phải, Phương Anh dừng xe ở bên trong một trại trẻ mồ côi, 4 người đều đi xuống, Thùy Linh vẫn còn hơi ngơ ngác thì Phương Anh đã mở cốp xe lên, rất nhiều bánh kẹo, sữa và đồ chơi, chất đầy cả cốp xe, lát nữa sẽ phát hết cho mấy đứa nhỏ.

- Bên nhà cung cấp lúc sáng mới 6h đã chở qua cho em, báo hại em không thể ngủ thêm được, phải đi xuống xem xét.- Phương Anh quay lại nói chuyện với Đỗ Hà.

- Ngày 20 hàng tháng cả 3 người tụi chị đều sẽ đến đây gửi quà cho mấy đứa nhỏ, chơi với chúng một chút mới quay về.

Đỗ Hà quay sang Thùy Linh giải thích, Thùy Linh chỉ mỉm cười nhìn cô, không ngờ Đỗ Hà bên ngoài lạnh lùng, bên trong nhiều tiền và cả tấm lòng ấm áp như vậy, có người yêu như Đỗ Hà là nàng rất may mắn rồi.

- Minh Hồ à lại đây, để xem dạo này có tăng cân không nhé.

Đỗ Hà hơi cuối người xuống đón lấy một cậu bé chừng 4 tuổi, khuôn mặt kháu khỉnh vừa nhìn thấy Đỗ Hà đã chạy ngay đến, cậu bé này cực kì quấn Hà, mỗi lần cô đến là ở bên không rời.

- Wow, Minh Hồ của chúng ta dạo này ăn được ngủ được có phải không? Xem nào lát nữa sẽ cho Minh Hồ thêm một món đồ chơi nhé.

Thùy Linh đưa tay lên nựng má Minh Hồ, cậu bé ban đầu nhìn Thùy Linh ánh mắt lạ lẫm nhưng sau đó liền mỉm cười đòi Thùy Linh bế, Đỗ Hà cũng bật cười, thằng nhóc này đúng là coi mặt mà.

- Chị thích trẻ con lắm sao?- Thùy Linh nhìn bộ dạng Đỗ Hà rất đáng yêu, chị ấy cười không ngớt rồi, không hề giống cái người hay bá đạo, ngông cuồng mọi ngày.

- Đúng vậy, sau này chúng ta cưới, em sinh cho chị vài đứa đi.

- Này Đỗ Thị Hà em mới đồng ý hẹn hò với chị một ngày chị đã tính tới lúc có con.

- Bộ không định lấy chị hay gì, tính chơi qua đường sao?- Đỗ Hà trưng khuôn mặt hờn dỗi, chu môi giả vờ đáng thương. Thùy Linh lần đầu thấy Đỗ Hà bánh bèo như vậy đúng là không quen đó, bình thường thì rất ngầu.

- Không có, nhưng chị không cần gấp đến vậy chứ?- Thùy Linh cầm lấy tay đứa trẻ Minh Hồ mà đung đưa, nàng cũng rất vui khi nhìn thấy trẻ con.

- Đưa Minh Hồ cho chị, để chị đem thằng bé qua kia lựa đồ chơi, chúng ta giúp hai đứa kia phát quà đi.

Thùy Linh liền gật đầu đi theo Đỗ Hà, tất cả bọn trẻ có quà đều rất vui vẻ, đúng là tháng nào mấy đứa từ lớn đến nhỏ đều rất muốn gặp 3 người Đỗ Hà, Phương Anh và Ngọc Thảo. Đỗ Hà và Phương Anh rất vui vẻ khi chơi đùa cùng bọn nhỏ, trong khi đó Ngọc Thảo và Thùy Linh lại ngồi trên ghế trò chuyện.

- Cậu thật sự thích chị ấy sao?- Ngọc Thảo đưa chai nước qua cho Thùy Linh rồi hỏi.

- Mình thật sự thích Đỗ Hà, mình biết là cũng khá nhanh, nhưng mình lại rất để tâm đến chị ấy, có thể bây giờ cả hai chưa yêu sâu đậm như cậu và Phương Anh nhưng mình nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.- Thùy Linh gật đầu, nhìn Ngọc Thảo nói một cách chân thành.

- Chắc cậu cũng biết về gia đình chị ấy, thật ra với tư cách là một người em thân thiết, mình rất muốn Thùy Linh giúp mình và Phương Anh, khuyên chị ấy có thể hoà hợp với bố mẹ, Đỗ Hà ở bên ngoài bao năm rất vất vả, chị ấy cô đơn, tính cách cũng vì vậy mà hình thành, tuy là bây giờ bố chị ấy cũng không gắt gao bắt chị ấy về cty làm việc nữa nhưng dù sao về thăm, ăn cơm với gia đình vẫn tốt mà.

Ngọc Thảo thành thật tâm sự, nhìn Thùy Linh chờ mong, biết nhau rất lâu rồi nàng xem Đỗ Hà như chị ruột của mình, cả ba người Đỗ Hà, Phương Anh và Ngọc Thảo đều là con một cho nên ngoài tình yêu với Phương Anh ra, nàng còn xem cả ba là tình thân không rời, bây giờ có cả Thùy Linh, bọn họ nhất định là một gia đình.

- Được, mình hứa sẽ cố gắng hết sức, mình cũng không muốn Hà phải buồn nữa. Cheer...

Thùy Linh vừa nói vừa đưa chai nước lên hướng Ngọc Thảo vui vẻ cười, Ngọc Thảo cũng bật cười cụng chai nước với nàng, hôm nay bọn họ thật sự rất vui, vui nhất chính là Thùy Linh, không những có được tình yêu, còn có thêm hai người chị em thân thiết là Phương Anh và Ngọc Thảo.


Thùy Linh hiện tại đang ở trong phòng vừa tắm xong, cả ngày hôm nay nàng cùng Đỗ Hà và hai người kia ở trại trẻ mồ côi về thì đi ăn, đi dạo mua ít đồ, chủ yếu là Phương Anh và Ngọc Thảo mua quần áo để đi Hà Nội, bọn họ dự định xem chuyến đi này như chuyến du lịch.

Thùy Linh cũng xem quần áo một chút, bình thường nàng cũng không mua quần áo đắt tiền, cảm thấy quần áo có thể mặc là tốt rồi, nhưng nàng nhìn thấy có mấy bộ rất đẹp, rất thích hợp với Đỗ Hà, bình thường Đỗ Hà đi làm rất hay mặc vest, hình như chị ấy có rất nhiều thể loại vest khác nhau, quần áo thoải mái thì ít thấy.

Thùy Linh mua cho Đỗ Hà áo thun, áo cardigan, sơ mi, tất cả đều là nàng tự thanh toán, mà Đỗ Hà chắc chỉ nghĩ là nàng tự mua cho mình, bây giờ nàng đang ngồi soạn vali, phân loại đồ, lát nữa dự định đem qua đưa cho Đỗ Hà.

- Linh, em đang làm gì vậy?

Đỗ Hà ở ngoài gõ cửa, Thùy Linh nghe xong liền đi ra mở chỉ thấy Đỗ Hà tò mò nhìn vào trong, trên tay còn cầm ly sữa dâu đưa cho Thùy Linh.

- Cho em, chị vào được không?

- Dạ, em đang soạn vali.- Thùy Linh đón lấy ly sữa nhìn một chút, còn biết nàng thích dâu tây, Thùy Linh vào phòng đặt lên trên bàn, sau đó đi đến giường ngồi xuống tiếp tục.

Đỗ Hà nhìn xung quanh căn phòng, đây là lần đầu tiên cô bước vào đây, căn phòng này nhỏ hơn phòng cô một chút, chắc là chị Trúc Nguyên cho Thùy Linh thuê giá thấp hơn, tuy vậy nhưng cũng có ban công, nhớ lại lần đầu tiên Thùy Linh nhìn thấy cô mà tự cười, đúng là lúc đó trông Đỗ Hà biến thái thật sự.

Phòng của Thùy Linh rất gọn gàng, hình như Thùy Linh thích màu hồng và cả màu đen, dra giường cũng có màu hồng nhạt pha đen lẫn lộn, có một vài con gấu bông nhỏ, gấu bông có đội nón nhưng đều bị lột hết nón ra, Đỗ Hà phì cười, sở thích lạ lùng sao, nhìn sang bên cạnh thì có nhiều sách ở trên giá.

- Chị soạn đồ xong chưa?

Thùy Linh nhìn Đỗ Hà đang đứng quan sát xung quanh phòng nàng, đột nhiên mắt nàng nhìn đến cánh cửa tủ quần áo chưa đóng, hộc tủ đựng đồ lót kéo ra hình như lộ hết ra ngoài rồi, nàng vội vàng đi đến đóng lại. Hành động của Thùy Linh đều không qua mắt được sự quan sát của Đỗ Hà, Đỗ Hà đi đến cạnh nàng, ôm lấy nàng từ phía sau.

- Thùy Linh, em ngại sao, chúng ta cũng giống nhau mà.

- Không có, em...- Thùy Linh lắp bắp nhưng nhìn khuôn mặt Đỗ Hà đang đặt trên vai mình thì phì cười.

- Linh hay là tối nay cho chị ngủ ở đây đi.- Đỗ Hà đưa tay xoa nhẹ lên vùng bụng nhạy cảm của Thùy Linh khiến nàng giật mình.

- Chỉ ngủ thôi đúng không?

Thùy Linh xoay người lại đưa ánh mắt nhìn Đỗ Hà dò xét, Đỗ Hà đang dùng cái giọng mè nheo nói chuyện với nàng, chỉ ngủ thôi mới lạ đó, nàng không phải không biết Đỗ Hà đang nghĩ gì đâu.

- Ừmm...chỉ ngủ thôi...

Đỗ Hà kìm nén biểu tình bên trong của mình lại, Thùy Linh chưa muốn cô sẽ không ép, chỉ là lâu nay không gần gũi phụ nữ, bây giờ đột nhiên có người bên cạnh không thể một hai nói khống chế ham muốn là được, với lại Thùy Linh quả thật là cô gái xinh đẹp mọi đường nén, mùi cơ thể lại rất thơm...

- Tối nay cho chị ôm em ngủ trên giường của em, nhưng mà bây giờ thử mấy cái áo này đi, lúc nảy em mua cho chị.

Thùy Linh chỉ tay lên đống đồ đặt trên giường, nắm tay Đỗ Hà đi lại đó, Đỗ Hà nhìn rồi mỉm cười, lâu rồi mới có người mua quần áo cho cô, bao nhiêu lâu rồi nhỉ, không nhớ nữa, chết rồi, Đỗ Thị Hà lại rung động trước Thùy Linh rồi, sao dễ rung động như vậy chứ?!!

Thùy Linh đưa quần áo rồi đẩy Đỗ Hà vào wc, Đỗ Hà cũng ngoan ngoãn đi vào đó thay ra, lúc ở trung tâm mua sắm nàng chỉ nhìn liền thấy thích rồi mua, len lén muốn Đỗ Hà bất ngờ nên không nói cô đi thử, với lại nàng có chút ích kỉ chỉ muốn Đỗ Hà thử xong cho một mình nàng xem thôi, nếu thử ở cửa hàng khi đi ra sẽ có rất nhiều khách hàng và cả nhân viên chú ý đến cô, nàng không thích như vậy.

Đỗ Hà thử hết cái này đến cái khác cho Thùy Linh xem, cô cũng không biết mình lấy đâu ra kiên nhẫn như vậy, bình thường Đỗ Hà không có nhẫn nại thử quần áo kiểu này đâu, thấy thích thì mua, đến lúc mặc thì vừa như in rồi đi làm hay ra ngoài thôi, vậy mà hôm nay vì một nụ cười và cái biểu tình của Thùy Linh mà cô mất cả tiếng để đi tới đi lui cho nàng xem.


Hơn 9h tối sau màn thử đồ có chút vất vả thì Đỗ Hà đang nằm ở trên giường ôm lấy Thùy Linh, hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy sự nhu tình, Thùy Linh đưa ngón tay chạm lên từng bộ phận khuôn mặt của Đỗ Hà, Đỗ Hà để yên cho nàng muốn làm gì thì làm.

- Đây là cảm giác có người yêu sao, trong lòng em rất vui, không muốn cảm giác này mất đi một chút nào.- Thùy Linh nhỏ giọng thì thầm.

- Chị là tình đầu của em sao?- Đỗ Hà bật cười hỏi lại, dạo này Đỗ Hà thay đổi rồi, rất hay cười, bản thân cũng không nhận ra.

- Cũng xem là như vậy, chị là người đầu tiên em muốn hẹn hò.

- Vậy có phải chị quá may mắn rồi không?- Đỗ Hà hôn lên môi Thùy Linh một cái, cô biết cô gái này còn rất non nớt và vụng về trong chuyện tình cảm.

- Hà à, em không muốn chị hứa hẹn, em chỉ muốn sau này nếu chị thích ai khác rồi thì không cần phải nói dối em, cứ nói cho em biết, em nhất định sẽ không cản trở chị.

Thùy Linh đúng là nghĩ như vậy thật, dù nói xong trong lòng lại có chút nhói lên, mà Thùy Linh tuy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng rất hiểu chuyện, đối với nàng, người không được yêu nữa chính là người thứ ba, bởi nếu vẫn còn yêu thương nàng, người ta sẽ không để bất kì ai có cơ hội tiếp cận, lỡ như nàng trở thành người thứ ba trong chính mối quan hệ của mình thì nàng nên rời đi, sẽ không oán trách, có trách là trách bản thân mình không đủ sức giữ lấy tình cảm kia.

- Trước giờ chỉ có người ta rời bỏ chị, chị không rời bỏ ai hết, nhưng mà Linh à, chị không thích hứa hẹn, nhưng chị rất mong chúng ta có thể vui vẻ ở bên nhau thật lâu, mỗi một ngày bên nhau chỉ có nụ cười thôi, được không?

Đỗ Hà nói chưa dứt câu thì Thùy Linh đã chồm người sang hôn lấy cô, nụ hôn này nàng chủ động, nàng cảm giác được mình thích Đỗ Thị Hà, thích đến điên lên rồi, Đỗ Hà bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp ngọt ngào này là của nàng, thật may mắn khi Đỗ Hà để mắt tới nàng.



Ở một góc nào đó trong khách sạn 5 sao trong thành phố, Ngọc Thảo đang oằn người nắm lấy hai cạnh đầu giường mà khó chịu, Phương Anh đang ở dưới chăm sóc bộ phận nữ tính của nàng, chiếc lưỡi ấm nóng đó đang liên tục ra vào, quét toàn bộ mọi ngóc ngách, chốc chốc lại còn khẩy nhẹ vào hạt đậu ửng hồng đang cứng lên vì hứng tình.

- Ưmmm... Phương Anh...mau vào đi...đừng liếm nữa...mình chịu hết nỗi rồi.

- Gác chân lên vai mình đi...- Phương Anh ngẩng đầu lên liếm nhẹ mép môi mình, nơi đó đã bóng loáng vì uống quá nhiều chất dịch.

Tận đến 3h sáng hai thân thể quyến rũ vẫn cuồng nhiệt hoà vào nhau, đêm hôm qua ngủ trong phòng Thùy Linh hai người ngại không dám làm bẩn, nhịn đến tận bây giờ, bao nhiêu cơn dồn nén đều xả ra. Mà ở nhà Đỗ Hà chỉ thoải mái ôm Thùy Linh ngủ, ngoài hôn ra không có làm gì....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro