Chap 13
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên . Người gọi đúng là người kiên nhẫn vẫn không ngừng gọi tới . Kỳ Duyên cầm điện thoại di động , đi vào phòng ném điện thoại trên giường . Minh Triệu bị tiếng chuông đánh thức , nhìn Kỳ Duyên đứng ở trước giường , ánh mắt lạnh lùng nhìn mình . Hừ một tiếng , Kỳ Duyên đi ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại . Mà Minh Triệu vừa mới tỉnh táo , nhìn thấy điện thoại của mình vang lên tiếng chuông rồi lại nhìn Kỳ Duyên một chút , trong nháy mắt hiểu ra .
" Chị đã đi đâu . Không sao chứ ? "
Điện thoại vừa bắt máy , giọng lo lắng của Anh Thục truyền tới .
" Không sao , có chuyện gì sao ? "
Minh Triệu cố gắng nói giọng bình thường nhất .
" Không sao là tốt rồi . Công ty nói hôm nay chị chưa đến công ty , em còn tưởng rằng chị xảy ra chuyện gì "
" Chị sẽ gọi điện thoại về công ty , chị có việc bận , gọi lại cho em sau "
Bây giờ chuyện khiến Minh Triệu khẩn cấp nhất chính là dụ dỗ tiểu khủng long đang ghen của mình .
" Được rồi , có chuyện gì liền gọi điện thoại về "
Cúp điện thoại , Minh Triệu thử từ trên giường xuống nhưng trên chân đau đớn , hạ thân đau đớn cũng làm cho nàng có chút không chịu nổi . Minh Triệu chật vật đi ra phòng khách , thấy Kỳ Duyên đứng một mình ở trên ban công nhìn cảnh sắc bên ngoài . Minh Triệu căng thẳng , tựa hồ lại thấy Kỳ Duyên trước kia vì mình mà tổn thương . Cố gắng chịu đựng đau đớn , Minh Triệu đi tới đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy Kỳ Duyên .
" Buông ra "
Giọng nói của Kỳ Duyên không mang theo bất kỳ tình cảm nào vang lên .
" Không muốn , sẽ không buông Mặt Gấu ra nữa "
Minh Triệu cũng không buông ra mà ôm chặt Kỳ Duyên .
" Phạm Đình Minh Triệu , đừng trở lại trêu chọc tôi. Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng rời đi , rời đi khỏi thế giới của tôi , nếu không ... "
" Cơ hội này Bé không muốn , Bé sẽ không rời đi "
Minh Triệu cắt đứt lời của Kỳ Duyên .
" Co cho là tôi sẽ còn như trước , yêu mến cô , cưng chìu cô sao ? "
Kỳ Duyên có chút kích động bởi vì nhắc tới trước kia .
" Bé biết Gấu sẽ không , tối hôm qua chính là chứng minh tốt nhất "
Nói xong Minh Triệu cười khổ một tiếng .
" Bé chỉ mong ở bên cạnh Gấu Béo , chuyện gì cũng có thể chịu được "
" Chuyện gì cũng có thể chịu được ? Bao gồm cả chuyện tôi có bạn gái sao ? "
Kỳ Duyên đẩy Minh Triệu ra , xoay người nhìn Minh Triệu .
" Cái ... cái gì ? "
Minh Triệu đột nhiên luống cuống . Nàng căn bản không nghĩ đến vấn đề này . Trong tiềm thức của nàng là Kỳ Duyên thích một mình nàng , hoàn toàn không ý thức được trong thời gian hơn ba năm , Kỳ Duyên không giống như một mực chờ đợi gặp nhau .
" Thế nào ? Không phải nói chuyện gì cũng có thể sao , không chịu nổi chỉ có thể làm người tình của tôi sao ? "
Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu .
" Có thể "
Khi Minh Triệu nói có thể , nước mắt lưu đầy trên khoé mắt .
" Cho dù là người tình ... chỉ cần ở bên cạnh Gấu Béo "
Không muốn Kỳ Duyên thấy dáng vẻ chật vật của mình , Minh Triệu dúi đầu vào trong ngực Kỳ Duyên , tay đặt ở hông Kỳ Duyên ôm chặt . Thật ra thì Kỳ Duyên ở đâu ra bạn gái , chỉ là muốn để cho Minh Triệu rời đi . Nhưng cô không nghĩ tới chính là từ " người tình " mang tính chất nhục mạ như vậy , Minh Triệu nàng cũng có thể tiếp nhận .
" Đây là Phạm Đình Minh Triệu kêu ngạo tự tin trước đây mình biết sao ? "
Kỳ Duyên mặc cho Minh Triệu ôm . Qua hồi lâu , Kỳ Duyên đẩy Minh Triệu từ trong ngực rời ra .
" Đi ăn cái gì , tránh cho cô chết đói , tôi lại phải đi tìm người tình mới "
Mặc dù trong miệng nói lời không dễ nghe nhưng Minh Triệu vẫn cảm thấy Kỳ Duyên quan tâm mình .
Kỳ Duyên nói xong vừa muốn xoay người rời đi lại nghĩ đến vết thương trên chân Minh Triệu , ôm ngang Minh Triệu lên hướng đi bàn ăn . Minh Triệu bị hành động của Kỳ Duyên làm cho cảm động , đồng thời càng có lòng tin tìm về tiểu khủng long trước kia , ăn thức ăn do khủng long nấu , vẻ mặt Minh Triệu tươi cười .
" Vừa khóc vừa cười , đầu ốc nàng đúng là có vấn đề "
Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu đối với thức ăn cười có nhiều rực rỡ , không nhịn được nói .
" Này , ai cần Gấu lo "
" Ai muốn cô quản "
Kỳ Duyên quay đầu sang nơi khác .
" Đúng rồi , tại sao Gấu không ở nhà của Nguyễn gia lại đến đây ở ? "
Thật ra thì Minh Triệu càng muốn hỏi .
" Tại sao không trở về căn hộ trước kia ? Là bởi vì Bé sao ? "
" Nguyễn gia cách trung tâm khá xa , ở nơi này tiện hơn "
Mặc dù Minh Triệu còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Kỳ Duyên , nhưng sợ chạm đến vết sẹo của Kỳ Duyên , chỉ có thể chờ sau này . Yên tĩnh ăn xong , nhìn Kỳ Duyên một chút ...
" Ăn xong đi tắm đi "
Kỳ Duyên vẫn như cũ , mặt vô biểu tình nói .
" A "
Lần này làm khó Minh Triệu , tắm ... nàng vừa không có quần áo để đổi , chẳng lẻ muốn thân thể trần truồng đi ra , còn có , đầu gối mình bị bó lại , cái này tắm thế nào ,...
Kỳ Duyên nhìn mặt mũi Minh Triệu đỏ bừng , biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì .
" Quần áo dùng tạm của tôi , chân cô không tiện , tôi giúp cô tắm "
Kỳ Duyên nói xong liền ôm lấy Minh Triệu .
" Không ... không cần , Bé có thể tự tắm "
Mặt Minh Triệu hồng lên . Đối với việc Kỳ Duyên phải giúp minh tắm , chuyện này tuyệt đối xấu hổ , Kỳ Duyên cũng không quan tâm , ôm Minh Triệu vào phòng đật lên giường , tự mình tiến vào phòng quần áo bên cạnh tìm áo . Một lát sau , Kỳ Duyên cầm một chiếc áo sơ mi .
" Tôi không có quần lót mới , ngày mai sẽ có người đưa tới , tối nay cô cứ như vậy đi "
Nói xong để áo sơ mi xuống cạnh Minh Triệu .
" Uhm ... "
Minh Triệu gật đầu một cái , suy nghĩ một chút giống như không đúng .
" Uhm , mình như vậy cùng ngủ tràn truồng có gì khác nhau ? "
" Không cần , nhanh lên một chút , tôi cũng mệt mỏi , muốn ngủ "
Kỳ Duyên lại không để ý tới phản kháng của Minh Triệu , ôm cô ấy đi tới phòng tắm . Xả xong nước , giúp Minh Triệu cởi quần áo , sau đó bỏ vào bồn tắm , dĩ nhiên , giờ phút này Minh Triệu vẫn đỏ mặt .
" Cô vẫn còn nóng rần lên , tắm đơn giản một cái là được rồi "
Minh Triệu gật đầu một cái , mặc cho Kỳ Duyên giúp mình tắm . Mà giờ phút này Kỳ Duyên không khá hơn chút nào , tay mới vừa đụng phải bộ ngực Minh Triệu , đầu óc lập tức chuyển đổi . Tình huống tối hôm qua giống như một thước phim hiện lên rõ trong đầu Kỳ Duyên .
Kỳ Duyên nhíu chặt chân mài , tăng nhanh tốc độ giúp Minh Triệu tắm sạch sẽ , lau khô , ôm ra phòng tắm , mặc quần áo vào . Tệ hại hơn chính là , mặc áo sơmi vào , giờ phút này Minh Triệu hấp dẫn giống như một có mèo không mặc gì . Kỳ Duyên quay đầu cầm quần áo của mình vọt vào phòng tắm . Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên khác thường chỉ có thể xuất hiện một dấu hỏi lớn trên đỉnh đầu , đứa bé kia lại sao vậy ? Hoàn toàn không phát hiện là mình làm hại . Kỳ Duyên tắm xong đi ra nhìn thấy Minh Triệu dựa vào đầu giường đang đọc sách .
" Sao còn chưa ngủ ? "
" Muốn giúp Gấu Béo sấy tóc "
Kỳ Duyên cũng không cự tuyệt , ngồi ở trên giường . Minh Triệu cẩn thận giúp Kỳ Duyên lau tóc dài quá vai , sau đó cầm máy sấy từ từ thổi . Tình huống như vậy khiến hốc mắt Minh Triệu đỏ lên . Vô số ban đêm chỉ có thêm ôm gối ôm của Kỳ Duyên ngủ , nhưng bây giờ , Kỳ Duyên đang ở trước mắt . Nghĩ tới đây , nước mắt rơi xuống ... Sây tóc xong , Kỳ Duyên quay đầu , nhìn thấy hốc mắt Minh Triệu hồng hồng .
" Tại sao khóc "
" Không biết , có thể ở bên cạnh Mặt Gấu , cảm thấy rất hạnh phúc , không nhịn được sẽ khóc "
Minh Triệu không chút e ngại nói ra . Đối với lời nói bất thình lình . Kỳ Duyên không biết đáp lại như thế nào , chỉ có thể lạnh lùng nói
" Ngủ đi "
Kết thúc không khí khác thường này ...
Nếu như nói Minh Triệu không thèm để ý với giọng nói lạnh lùng như băng này , tuyệt đối là gạt người . Nhưng nàng hiểu , trong lúc nhất thời không thể nào biến chuyển Kỳ Duyên , chỉ có thể từ từ , hơn nữa có thể đến gần Kỳ Duyên , đối với Minh Triệu mà nói đã là khích lệ lớn nhất .
Kỳ Duyên tắt đèn , đưa lưng về phía Minh Triệu nằm xuống . Minh Triệu nhìn vai Kỳ Duyên gầy gò , biết mấy năm này nhất định rất khổ cực . Dịch chuyển thân thể nằm lại gần Kỳ Duyên , trước ngực dán vào lưng Kỳ Duyên , một cái tay ôm hông Kỳ Duyên .
Cảm giác được ấm áp sau ưng . Kỳ Duyên đầu tiên là cứng đờ , sau đó liền tĩnh lại , tay cũng không tự giác đặt lên tay của Minh Triệu đang ôm eo mình . Hai người liền ngủ thật say một đêm này . Bởi vì hai người ban đêm len lén khóc thút thít , nhiều một đôi ấm áp với nhau mà an tâm ngủ ...
End chap
CHAP 14 CÓ H SƯƠNG SƯƠNG NHÉ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro