Chap 17
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào khiến người đang ngủ tỉnh lại . Minh Triệu mở hai mắt ra thấy Kỳ Duyên nằm nghiêng , dùng tay chống đầu , đang nhìn mình . Minh Triệu còn chưa tỉnh ngủ , nở một nụ cười dễ thương , dụi dụi mắt , nhích lại gần ngực Kỳ Duyên , dùng giọng điệu không thể ngọt hơn , nhỏ giọng nói câu .
" Gấu Béo , Good Morning "
Kỳ Duyên nhìn bộ dáng Minh Triệu , khoé miệng không tự chủ nhếch lên .
" Good Morning , còn không dậy sao ? "
Sờ đầu Minh Triệu .
" Uh ... còn muốn ngủ , mệt quá a "
Minh Triệu miễn cưỡng trả lời .
" Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng mới một lần , làm sao mệt mỏi như vậy ? "
Kỳ Duyên nhìn thân thể Minh Triệu phơi bày ra ngoài rất nhanh biến thành màu hồng . Cô biết Minh Triệu đang xấu hổ , không nhịn được bật cười .
" Gấu Béo ... không nên như vậy ... "
Minh Triệu tiếp tục chôn mặt ở cổ Kỳ Duyên , nhỏ giọng nói .
" Gấu làm sao ? Tối hôm qua không phải là Bé rất thích sao ? "
Kỳ Duyên vẫn trêu đùa Minh Triệu .
" Này , ghét quá "
Mặt Minh Triệu càng đỏ hơn .
" Ghét Gấu sao ? Vậy Gấu đi là được ... "
Kỳ Duyên làm bộ muốn đẩy Minh Triệu rời khỏi người mình .
Minh Triệu vội vàng ôm chặt Kỳ Duyên .
" Gấu biết rõ ràng Bé không phải là ý này mà "
Kỳ Duyên nhìn phản ứng của Minh Triệu .
" Được rồi , không chơi nữa , nhanh lên rời giường đi , cũng buổi trưa rồi "
Nghe Kỳ Duyên nói , cuối cùng Minh Triệu cũng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường , đã 12 giờ trưa .
Minh Triệu ngậm ngùi từ trên giường ngồi dậy . Mà động tác này của Minh Triệu khiến chăn tuột xuống đến hông của nàng , Kỳ Duyên nhìn dấu vết mình lưu lại trên người Minh Triệu tối hôm qua , hướng về phía Minh Triệu nói .
" Nếu Bé không muốn rời giường thì nói luôn sẽ tốt hơn , cần gì cám dỗ Gấu như vậy "
Vừa nói Kỳ Duyên vừa lấy tay vuốt ve vai Minh Triệu .
" Này , Nguyễn Cao Kỳ Duyên , Gấu là đồ háo sắc "
Nắm áo ở bên cạnh lên , Minh Triệu vội vàng chạy vào phòng tắm . Nửa giờ sao , Minh Triệu từ phòng tắm đi ra ngoài vẫn đỏ mặt nhìn thấy Kỳ Duyên đang dựa lưng vào đầu giường , cười nhìn mình . Minh Triệu giận đến nỗi làm mặt quỷ , xoay người đi ra khỏi phòng . Kỳ Duyên chậm rãi đánh răng rửa mặt tắm , sau dó cũng liền đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Minh Triệu đang xụ mặt làm bữa trưa . Kỳ Duyên biết cách để tiêu trừ cái vẻ mặt không vui của Minh Triệu , nên đi tới bên người Minh Triệu , nếu là bình thường , Minh Triệu nhất định vui vẻ kêu tên của mình " Gấu Béo , Gấu Béo " xem ra là giận thật rồi .
Kỳ Duyên nắm bả vai Minh Triệu, để Minh Triệu đối mặt mình . Minh Triệu còn chưa hiểu rốt cuộc Kỳ Duyên muốn làm cái gì , Kỳ Duyên đặt nụ hôn lên đôi môi Minh Triệu , cái lưỡi ở trong miệng dây dưa một hồi mới lui ta . Mặt Minh Triệu vẫn không vui nhưng hiện giờ lại hồng không thể tả được .
" Gấu Béo ... ngồi xuống trước đã , rất nhanh có thể ăn rồi "
Kỳ Duyên cũng không quấy nhiễu Minh Triệu nữa , ngoan ngoan ngồi ở trước bàn ăn giống như đứa trẻ nghe lời .
" Gấu Béo , hôm nay Bé muốn về thăm nhà một chút , có thể không ? "
" Tuỳ Bé ... "
Nói như vậy , hôm nay Kỳ Duyên phải ở nhà một mình . Minh Triệu nhìn phản ứng của Kỳ Duyên , đứa trẻ này lại không cao hứng đi .
" Bé sẽ về sớm cùng Gấu ăn cơm tối , có được hay không ? "
Minh Triệu nói giọng dụ dỗ đứa trẻ gần sát Kỳ Duyên .
" Uh "
Kỳ Duyên đáp lại , biểu lộ cũng ngay sau đó chuyển biến tốt .
Nhà của Minh Triệu ...
" Cuối cùng chị cũng trở về "
Anh Thục nhìn chị gái mình , giống như không giống như trước , nụ cười so trước kia hình như lấp lánh hơn .
Minh Triệu kéo Anh Thục ngồi yên trên ghế ở vườn hoa.
" Anh Thục ... chị ... gặp được Kỳ Duyên rồi "
" Cái gì ? "
" Bây giờ bọn chị sống cùng nhau "
Anh Thục ngoại trừ kinh ngạc , hoàn toàn không biết phản ứng thế nào . Anh Thục bình tĩnh lại , Minh Triệu cúi thấp đầu , chờ đợi Anh Thục mở miệng .
" Chị ấy có khoẻ không ? "
" Đã bình phục tốt rồi , sẽ không có vấn đề gì ... chỉ là ... "
" Chỉ là gì ? "
Anh Thục bị Minh Triệu dừng lại cả kinh .
" Duyên ... Duyên đã có bạn gái "
" Cái gì ? "
Nghe được điều này , Anh Thục không thể tin được . Chị gái mình cùng Kỳ Duyên như vậy coi là cái gì .
" Anh Thục , chị biết như vậy không tốt , nhưng mà chị không có biện pháp , chị không thể rời xa Kỳ Duyên "
Minh Triệu tựa hồ đã đoán được phản ứng của em gái mình .
" Phạm Đình Minh Triệu , chị điên rồi . Chị là Phạm đại tiểu thư , là tổng giám đốc ở Phạm thị . Chị làm người thứ ba , để người khác biết , kiêu ngạo của chị đâu ? Nếu như bị bọn săn tin biết , bọn họ sẽ viết chị như thế nào ? Sẽ viết Phạm thị ra như thế nào ?
Anh Thục kích động nói một tràng , cô không cách nào tiếp nhận chị gái mình đi cầu xin tình yêu . Mà đau lòng hơn là chị gái mình kiêu ngạo như nữ vương phải chịu nhịn tất cả uỷ khuất một mình . Minh Triệu biết trong lòng Anh Thục thương yêu mình , cúi đầu không dám nhìn .
" Chị Minh Triệu , chẳng lẻ không cảm thấy được uỷ khuất hay sao ? "
Nghe được lời Anh Thục , nước mắt Minh Triệu không nhịn được chảy xuống , bởi vì là người thân cho nên mới có thể không chút phòng bị khóc rống một trận.
" Có lúc sẽ cảm thấy uỷ khuất ... nhưng mà mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh Kỳ Duyên ... những uỷ khuất này cũng không là gì "
Anh Thục nhìn chị gái mình cố chấp , cô cũng không biết nói cái gì , chỉ có thể đau lòng ôm Minh Triệu , khẽ vuốt ve lưng của Minh Triệu .
" Phải bảo vệ mình , không được bị thương ... Ba , mẹ và em cũng sẽ đau lòng "
Minh Triệu gật đầu một cái . Kể xong bí mật, Minh Triệu cùng Anh Thục liền vào nhà cùng ông bà Phạm nói chuyện một hồi . Sau đó Minh Triệu liền vội vã chạy về cận hộ 1104 .
Căn hộ 1104 ...
Minh Triệu trở lại căn hộ đã năm giờ chiều c thay dép đi trong nhà rồi đi tới phòng khách nhìn thấy tivi còn mở , mà đứa trẻ nàng thích nhất đang nằm trên ghế sopha ngủ thiếp đi . Minh Triệu tắt tivi , cầm cái chăn nhẹ nhàng đắp lên cho Kỳ Duyên , sau đó liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối .
Trước kia Kỳ Duyên vì mình đi học nấu ăn , mà sau khi Kỳ Duyên rời đi , Minh Triệu cũng đi học . Nàng muốn chờ khi Kỳ Duyên trở lại bên mình , mỗi ngày đều nấu cơm cho Kỳ Duyên ăn , để cho Kỳ Duyên có cảm giác gia đình . Hơn nữa nàng còn phải thoát khỏi danh hiệu sát thủ phòng bếp , cái danh hiệu này là Minh Tú cười nhạo mình . Theo đuổi nữ vương hoàn mỹ lạnh lùng dĩ nhiên sẽ không để cho người ta cười nhạo cái này .
Đợi đến khi Minh Triệu làm xong bữa tối , Kỳ Duyên vẫn không tỉnh lại . Minh Triệu đi tới trước mặt Kỳ Duyên ngồi xổm xuống , nhìn Kỳ Duyên ngủ say ở trên ghế sopha không nhịn được hôn xuống ánh mắt của Kỳ Duyên . Kỳ Duyên nhẹ nhàng động một cái nhưng vẫn không tỉnh . Minh Triệu lại được một trận loạn hôn khắp mặt Kỳ Duyên , nàng phát hiện mình thật sự rất thích hôn Kỳ Duyên , giống như không kiềm chế được sẽ tới vài hớp . Mà bị trận loạn hôn , Kỳ Duyên chỉ như bị cù lét lại ngủ tiếp . Minh Triệu buồn bực , sao vẫn chưa tỉnh ngủ . Đang lúc Minh Triệu muốn dùng tay lay Kỳ Duyên tỉnh thì Kỳ Duyên vẫn còn nhắm mắt đột nhiên mở miệng nói .
" Chẳng qua là hôn mặt không tỉnh được ... phải hôn nơi này "
Kỳ Duyên vừa nói vừa chỉ chỉ môi của mình , Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên nhắm mắt .
" Kỳ Duyên , Gấu đã tỉnh mau đứng lên đi , bữa tối cũng làm xong rồi "
" zzzZ~"
Kỳ Duyên không để ý đến cũng không mở mắt , chỉ phát ra tiếng ngáy giống của con heo đang ngủ .
Minh Triệu không nhịn được cười lên tiếng , cuối đầu đích thân hôn lên đôi môi của Kỳ Duyên , mà dĩ nhiên Kỳ Duyên thừa cơ hội hôn càng ngày càng sâu , đưa tay đến phía quần áo của Minh Triệu , mở nút bra . Minh Triệu lập tức tỉnh táo bắt tay không an phận của Kỳ Duyên lại .
" Gấu Béo , ăn cơm trước đi , Bé thật sự đói "
Kỳ Duyên buông Minh Triệu ra , ngồi dậy . Minh Triệu cũng động dắt Kỳ Duyên đi tới bàn ăn .
Hai người ăn bữa tối , Minh Triệu nói đến chuyện hôm nay về nhà , đề tài đột nhiên chuyển đến Anh Thục . Bởi vì quá lâu không gặp Anh Thục nên nói có chút hưng phấn . Kỳ Duyên bắt đầu chỉ là nghe , bởi vì Minh Triệu quá mức vui vẻ , hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi của Kỳ Duyên .
" Gấu no rồi "
Kỳ Duyên nói xong liền đứng dậy lên lầu . Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên ăn chưa được bao nhiêu lại nghĩ tới lời mình vừa nói , nàng biết Kỳ Duyên không vui vẻ . Bởi vì mình nói ra Anh Thục , nhưng mà ... Anh Thục là em gái của mình , sao có thể mãi mãi không nhắc tới .
Sau khi Kỳ Duyên đi , Minh Triệu cũng không có tâm tình ăn nữa , đơn giản thu dọn lại cũng đi lên lầu . Đi tới phòng ngủ không nhìn thấy Kỳ Duyên , quay sang nhìn của phòng làm việc đối diện đóng chặt . Minh Triệu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ . Đi tới ban công , ngồi ở trên sàn nhà , nhìn tấm bảng quảng cáo ở xa , nước mắt Minh Triệu lại không tự chủ rơi xuống . Nàng giơ tay lên một mực lau nhưng mà nước mắt lại giống như không thể lau khô , lau thế nào cũng lau không xong .
Minh Triệu không biết phải làm thế nào mới phải , làm thế nào mới có thể khiến Kỳ Duyên không ngại quan hệ của mình với Anh Thục , khiến Kỳ Duyên tin tưởng , bây giờ mình và Anh Thục chỉ là quan hệ chị em bình thường . Cho đến mười một giờ , Kỳ Duyên mới từ phòng làm việc đi ra nhìn thấy Minh Triệu ngồi một mình ở trên đất ngoài ban công . Cái vị trí đó trước kia là mình thường ngồi mỗi khi khổ sở . Kỳ Duyên đang đứng thất thần ở cửa phòng thì Minh Triệu quay đầu lại , phát hiện thân ảnh của Kỳ Duyên .
" Gấu Béo có thể tới đây cùng Bé nhìn cảnh đêm không ? "
Nhìn hai mắt Minh Triệu sưng đỏ , nhất định là vừa mới khóc đi . Lúc này Kỳ Duyên không biết phải đối mặt Minh Triệu như thế nào .
" Gấu mệt mỏi , ngày mai còn phải đi làm , Bé cũng mau tắm rồi ngủ đi "
Nghe Kỳ Duyên trả lời , Minh Triệu chỉ là từ từ gật đầu , ngay sau đó ánh mắt chuyển trở lại màn đêm phía ngoài . Nhìn phản ứng Minh Triệu , Kỳ Duyên liền tiến vào phòng tắm . Đến khi tắm xong đi ra , Minh Triệu vẫn duy trì tư thế đó như cũ , không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó .
" Bé không ngủ sao ? "
Kỳ Duyên mở miệng nói .
" Gấu ngủ trước đu , Bé còn không buồn ngủ "
Sau đó Minh Triệu trả lời , Kỳ Duyên không nói gì nữa lên giường ngủ . Nhìn Kỳ Duyên đi ngủ , Minh Triệu nhỏ giọng nói .
" Khi nào Gấu Béo mới có thể thấy tình yêu của Bé đối với Gấu đây ? "
Nói xong liền nhìn về tấm bảng quảng cáo phía bên ngoài .
End chap
LÊN CHAP GIỜ NÀY CÓ AI ỦNG HỘ KHÔNG NHỜ ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro