Chap 18

Sáng sớm Kỳ Duyên liền tỉnh lại , nhưng không thấy Minh Triệu . Đi vào phòng tắm , Minh Triệu không có ở đây , đi nhìn quanh bốn phía , cũng không thấy . Kỳ Duyên cau mài , kể từ khi cùng Minh Triệu sống chung một chỗ cho tới bây giờ , không có lần nào rời giường không nhìn thấy Minh Triệu . Kỳ Duyên dơ tay lên định điện thoại , nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua liền do dự có muốn mở điện thoại hay không . Cuối cùng là buông điện thoại xuống . Kỳ Duyên bình tĩnh đứng ở phòng khách , thất thần suy nghĩ .

Phòng tổng giám đốc Nguyễn thị ...

" Cốc cốc cốc "

" Vào đi "

" Tổng giám đốc , dưới đại sảnh có khách , đến từ Anh , cô Jolie Nguyễn "

Nghe tên người đến , Kỳ Duyên đầu tiên là sửng sốt , ngay sau đó mở miệng

" Để cô ấy lên "

Nhìn người vốn ở Anh đột nhiên xuất hiện ở Việt Nam , Kỳ Duyên chỉ là cau mài nhìn .

" Đừng nhìn em như thế , em không tới Việt Nam , chị cũng mềm lòng tha thứ cho Minh Triệu đi "

" Cô ở đây nói cái gì ? "

" Em đang nói cái gì ? Kỳ Duyên , chị cùng Minh Triệu sống chung một chỗ , chị cảm thấy em đây là đang nói cái gì ? "

" RẦMMM "

Kỳ Duyên nghe đến đó , tức giận đến cực điểm , dùng sức vỗ bàn một cái .

" Cô lại cho người điều tra tôi ? "

" Em cũng là vì muốn tốt cho chị , chị lại muốn Minh Triệu tổn thương một lần nữa sao ? "

Jolie nhìn Kỳ Duyên giận giữ , căng thẳng nói . Nhìn Kỳ Duyên không nghe lời của mình .

" Kỳ Duyên , chị chính là như vậy , chỉ cần có lần đầu tiên , liền sẽ có lần thứ hai . Chị còn muốn bị Minh Triệu tổn thương lần thứ hai sao ? Loại cảm giác đó chị còn có thể chịu đựng sao ? Suy nghĩ một chút cái kho hàng đó , suy nghĩ một chút chị một thân một mình ở bệnh viện vật lộn với tử thần ... "

Kỳ Duyên vẫn im lặng không lên tiếng nhưng mà ánh mắt đã bán đứng mình , Jolie biết , Kỳ Duyên có nghe vào .

" Minh Triệu là ma quỷ , cô ta chỉ biết không ngừng tổn thương chị , cô ta sẽ không yêu chị . Từ khi vừa mới bắt đầu , chị cũng chỉ là thế thân , cho tới bây giờ cũng chưa có thế thân sẽ biến thành nhân vật chính . Kỳ Duyên , chị tỉnh táo lại đi "

Jolie đã không kịp nghĩ có thể tổn thương Kỳ Duyên hay không , bây giờ quan trọng nhất là để cho Kỳ Duyên tỉnh táo .

" Cút "

" Kỳ Duyên ... "

" Tôi nói , cút "

Kỳ Duyên lạnh lùng mở miệng , cúi đầu để cho người ta không thấy rõ biểu lộ giờ phút này , chỉ cảm thấy cả người phát ra khí lạnh như băng . Cho dù Jolie còn có rất nhiều lời đều không nói , nhưng mà cô biết đây là Kỳ Duyên bộc phát , mình chỉ có thể rời đi trước để cho Kỳ Duyên suy nghĩ thật kỹ .

Căn hộ 1104...

Minh Triệu thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tường , đã mười một giờ đêm . Kỳ Duyên còn chưa về . Hôm nay sáng sớm Minh Triệu liền ra cửa , nhưng Kỳ Duyên ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho mình , không hỏi mình đi nơi nào , không hỏi mình ra cửa lúc nào . Một tiếng mở cửa truyền tới , Minh Triệu vội vàng từ ghế sopha đứng dậy , đi tới cửa thấy Kỳ Duyên say nghiêng người dựa vào cạnh cửa . Minh Triệu vội vàng liền tiếng lên đỡ Kỳ Duyên đi vào . Đóng cửa kỹ , dìu Kỳ Duyên hướng đi ghế sopha .

" Gấu Béo , hôm nay sao lại uống say như vậy ? "

Minh Triệu vuốt ve mặt Kỳ Duyên hỏi .

" Bởi vì hôm nay rất vui vẻ "

Ánh mắt Kỳ Duyên bởi vì cơn say rượu trở nên mê hoặc .

" Vậy Gấu Béo có thể nói cho Bé biết . Hôm nay tại sao lại vui vẻ như vậy ? "

Minh Triệu giống như dụ dỗ đứa trẻ nói với Kỳ Duyên .

Ánh mắt Kỳ Duyên nhìn thẳng vào mắt Minh Triệu , chậm rãi nói ra .

" Bởi vì ... hôm nay bạn gái của Gấu trở về ..."

Minh Triệu trợn to cặp mắt nhìn Kỳ Duyên .

" Vốn là tối nay muốn ở cùng cô ấy , nhưng mà Gấu chính là không bỏ được người tình xinh đẹp này ... "

Kỳ Duyên dùng một loại giọng nói khinh bạc .

" Vậy bây giờ cần người tình này phục vụ đúng không ? "

Minh Triệu vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo , ánh mắt cũng chứa đầy nước mắt . Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu như vậy , đột nhiên cảm thấy rất không thôi bắt lại tay của Minh Triệu đang mở cút áo .

" Gấu Béo , sao vậy ? Đây là công việc của một người tình như Bé phải làm a "

Tránh thoát tay của Kỳ Duyên , Minh Triệu hôn Kỳ Duyên .

" Đủ rồi "

Kỳ Duyên dùng sức đẩy Minh Triệu ra mà điều này cũng khiến cho sau lưng của Minh Triệu đúng vào bên bàn tiếp khách . Kỳ Duyên thậm chí nghe được tiếng vật cứng chạm vào nhau . Kỳ Duyên tiến về phía trước ôm lấy Minh Triệu .

" Đau không ? "

Phần lưng Minh Triệu bị đụng đau đớn nhưng mà nàng khóc không phải là bởi vì đau đớn trên thân thể , mà là đến từ lời của Kỳ Duyên . Vốn dĩ cho là có thể cùng Kỳ Duyên sống chung một chỗ vậy là đủ rồi , nhưng mà bây giờ Minh Triệu mới biết , thật không được . Càng yêu càng thương tâm , nàng không có biện pháp tiếp nhận việc Kỳ Duyên cùng cô gái khác làm những chuyện giống với mình , nhưng ... càng nghĩ lại càng tự trách mình , năm đó mình cũng như vậy , rốt cuộc nàng cảm thấy được Kỳ Duyên lúc ấy đã đau khổ như thế nào . Mỗi khi mình dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn Anh Thục , đối với Kỳ Duyên mà nói cũng là một loại đau đớn , thì ra là chỉ có người cùng bị mới có thể biết như vậy có nhiều đau . Nghĩ tới đây , Minh Triệu trở tay ôm Kỳ Duyên thật chặt.

...

Minh Triệu nằm ở trên giường mở mắt , nhìn vị trí bên cạnh trống trơn , tối hôm qua Kỳ Duyên rời đi lúc nửa đêm . Minh Triệu sờ vị trí mọi khi Kỳ Duyên vẫn ngủ , ôm gối ôm của Kỳ Duyên vào trong ngực , nước mắt lại rớt xuống , sau đó không nhịn được lên tiếng khóc lớn , giống như ngày ba năm trước mất đi Kỳ Duyên . Có lẽ là nghe được bạn gái Kỳ Duyên trở về , áp lực cùng khổ sở cùng ăn mòn Minh Triệu , nàng không biết khi nào sẽ ngã xuống chỉ biết là mình sẽ kiên trì đến chết . Dù cho quá trình này phải chịu đựng bao nhiêu đau lòng , nàng cũng sẽ chống được đến khi chết mới ngưng . Sau khi khóc lớn một cuộc , Minh Triệu đứng dậy thu dọn , để cho mình thoạt nhìn không giống người vừa mới khóc lớn , sau đó liền đi Phạm thị làm việc .

...

Cho dù là như vậy , Minh Triệu cũng muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa tới Nguyễn thị tìm Kỳ Duyên cùng nhau ăn cơm . Sau khi khóc Minh Triệu giống như cũng không có phát sinh chuyện gì , muốn cười thật vui vẻ trước mặt Kỳ Duyên . Đợi một hồi , Minh Triệu được báo là Kỳ Duyên đang ăn cơm ở nhà hàng đối diện công ty . Bởi vì lần trước thấy hành động của Kỳ Duyên cùng Minh Triệu , nhân viên liền cho Minh Triệu biết thông tin cũng không tính là cá nhân .

Nhà hàng ...

Minh Triệu theo lời nhân viên nói , đi tới nhà hàng tìm kiếm thân ảnh của Kỳ Duyên . Đang lúc Minh Triệu bước vào nhà hàng , Kỳ Duyên thấy Minh Triệu kiền nói với Jolie Nguyễn ngồi ở đối diện .

" Phạm Đình Minh Triệu "

Jolie nghe được bốn chữ " Phạm Đình Minh Triệu " lập tức theo ánh mắt Kỳ Duyên nhìn hướng cửa nhà hàng .

" Kỳ Duyên , chứng minh cho em nhìn , chị sẽ không bị Phạm Đình Minh Triệu ảnh hưởng , chị không hề yêu cô ta nữa , vậy em liền an tâm trở về Anh "

Jolie nhìn Kỳ Duyên nói .

Kỳ Duyên không trả lời , đứng lên , Jolie thấy vậy cũng cùng đứng lên . Kỳ Duyên nắm lấy tay của Jolie , mười ngón tay đan thật chặt , hướng Minh Triệu đi tới . Minh Triệu vừa quay đầu liền nhìn thấy Kỳ Duyên dắt một cô gái hướng mình bên này đi tới , mười ngón tay đan chặt . Minh Triệu nhìn chằm chằn hai người dắt tay nhau , tim ... thật là đau ...

" Chào tổng giám đốc Phạm "

Kỳ Duyên đi tới trước người Minh Triệu , hỏi thăm khách sáo .

Tổng giám đốc Phạm ... nghe Kỳ Duyên gọi , Minh Triệu cắn môi . Không thấy Minh Triệu đáp lại , Kỳ Duyên giống như không để ý mà kéo Jolie gần bên cạnh mình .

" Tổng giám đốc Phạm , giới thiệu với cô một chút , đây là bạn gái tôi , Jolie Nguyễn , mới từ Anh trở về "

Kỳ Duyên cười tàn nhẫn , ít nhất ở trong mắt Minh Triệu là như vậy , là máu tàn nhẫn .

Minh Triệu điều chỉnh tâm tình , đưa tay bắt tau Jolie .

" Xin chào , tôi là Phạm Đình Minh Triệu "

Jolie nhìn sắc mặt của Minh Triệu trắng bệch , tâm tình trở nên thật tốt . Quả nhiên Kỳ Duyên hiểu làm thế nào để tổn thương Minh Triệu , nhưng điều này còn chưa đủ , có lẻ muốn Minh Triệu biến mất . Jolie mới nắm chặt mười phần có thể ở bên người Kỳ Duyên .

" Phạm thị cách nơi này khá xa , sao cô sẽ đến đây ăn cơm ? "

Kỳ Duyên vẫn dùng giọng nói khách sáo .

" Tôi đến tìm người "

Minh Triệu cố nhịn được nước mắt rơi xuống .

" Vậy tìm được chưa ? "

Kỳ Duyên thẳng tấp nhìn ánh mắt Minh Triệu .

" Không , có lẽ ... không tìm được ... "

Minh Triệu lắc đầu , ánh mắt cũng không câu nệ nhìn chằm chằm Kỳ Duyên . Điều chỉnh hô hấp , để cho mình thoạt nhìn không thất lễ .

" Tổng giám đốc Nguyễn , Nguyễn tiểu thư , tôi không quấy rầy hai người , đi trước một bước "

Minh Triệu xoay người một cái nước mắt liền cuồn cuộn chảy xuống . Sau khi Minh Triệu rời khỏi nhà hàng , Kỳ Duyên đứng tại chỗ không nhúc nhích , nhớ lại lời của Minh Triệu vừa rồi , nhớ lại vẻ mặt Minh Triệu lúc rời đi .

" Kỳ Duyên "

Jolie bắt lại cánh tay của Kỳ Duyên lắc hai cái .

Kỳ Duyên đột nhiên giống như thức tỉnh , hướng bên ngoài nhà hàng chạy đi .

" Phạm Đình Minh Triệu , nếu như bây giờ có thể đoạt được Bé về. , vậy Gấu sẽ yêu Bé giống như lúc trước "

Kỳ Duyên chạy ra ngoài căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Minh Triệu . Cô chạy về phía trước , ánh mắt muốn tìm người , nhưng mà ... cô cũng giống Minh Triệu năm đó , phạm vào một sai lầm chó mạng , đó chính là ... không quay đầu lại ... lúc này Minh Triệu cũng không đi xa , nàng dứng ở trong hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng khóc thút thít. Chỉ cần Kỳ Duyên chạy đi ra ngoài quay đầu lại liếc mắt nhìn có thể nhìn thấy Minh Triệu , nhưng mà Kỳ Duyên chẳng qua là chạy về phía trước chứ không quay đầu lại .

Tại sao hai người cũng không tin người yêu sẽ ở sau lưng chờ đợi mình , mà là đi về phía trước không chịu quay đầu lại . Chẳng lẽ là sự tin tưởng lẫn nhau không đủ sao ... có lẽ ... nguyên nhân ngay cả hai người cũng không biết ...


End
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
PIC






...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duyentrieu