Chap 2


Bởi vì Anh Thục mới vừa trở về nước , Minh Triệu một mực chăm sóc Anh Thục , cũng không có thời gian đi tìm Kỳ Duyên . Hôm nay ở trên đường thấy hai học sinh trêu đùa nhau , cô nhớ lại Nguyễn Cao Kỳ Duyên chỉ thích trêu ghẹo mỗi mình mình , đứa tiểu quỷ này tự nhiên mấy ngày cũng không gọi điện thoại , một tin nhắn iMessage cũng không có .

" Hừ , Nguyễn Cao Kỳ Duyên , Gấu nhất định phải chết "

Minh Triệu cầm điện thoại trong tay , nhấn cái số kia , nhưng lại không có ai trả lời . Minh Triệu nhíu chân mày đi tới xe của mình , nổ máy chạy về căn hộ chung cư số 1104 trong thành phố . Dùng chìa khoá mở cửa , chạy thẳng vào phòng ngủ bên trong , thấy được người mình muốn tìm , mà giờ phút này thấy được người kia đang ngồi ở trên sàn nhà ngoài bàn công , dường như đang suy nghĩ điều gì . Minh Triệu đi tời ngồi chồm hổm xuống , từ phía sau lưng ôm lấy Kỳ Duyên nhẹ giọng nói

" Còn nhỏ tuổi sao lại có nhiều phiền não , ngồi dưới đất như vậy có lạnh không ? "

Kỳ Duyên không cần quay đầu cũng biết là ai .

" Sao Bé lại đến ? "

Giọng nói Kỳ Duyên mang vẻ uể oải . " Gọi điện thoại cho Gấu không được , tới thăm Gấu có còn sống hay không , còn có ... rất muốn gặp Gấu , cho nên mới tới "

Bởi vì câu nói cuối cùng , trong mắt Kỳ Duyên có chút vui mừng . Đây chính là Nguyễn Cao Kỳ Duyên , sẽ bởi vì Phạm Đình Minh Triệu khổ sở gần chết , cũng sẽ bởi vì một câu nói " muốn gặp em " của Phạm Đình Minh Triệu mà sống lại . Minh Triệu dường như chú ý đến , nắm lấy tay của Kỳ Duyên giơ lên .

" Sao lại bị thương ? "

" Mấy ngày trước không cẩn thận bị thương , nhưng cũng đã không sao rồi "
" Nhưng mà vẫn còn đau đi , xem ra hết sức cần tiểu thư Minh Triệu thổi cho nha "

Nói xong , không đợi Kỳ Duyên phản ứng , Minh Triệu liền kéo tay Kỳ Duyên đến gần miệng thổi thổi hai cái . Nhìn biểu hiện dễ thương của Minh Triệu , buồn phiền trong lòng của Kỳ Duyên mấy ngày qua như tan biến mất hơn nửa , cười ha hả kéo Minh Triệu.

" Minh Triệu , Gấu đói bụng , chúng ta đi nấu cơm ăn ngon đi "
" Nít quỷ , một ngày trừ ăn cùng trêu cợt Bé ra , Gấu sẽ còn làm gì nữa , hử "

Mặc dù ngoài miệng oán trách , nhưng Minh Triệu vẫn để Kỳ Duyên dắt mình đi ra khỏi phòng . Căn hộ này là Kỳ Duyên mua để tiện cho việc đi học , còn nhà cô là chẳng qua để trở về định kỳ , phần lớn thời gian thì Kỳ Duyên sẽ ở nơi này , trong thời gian Anh Thục ở nước ngoài , Minh Triệu cũng tới nơi này ở cùng Kỳ Duyên . Theo như suy nghĩ của Kỳ Duyên thì nơi đây có hơi thở của Minh Triệu , tràn đầy kỷ niệm vui vẻ , chỉ cần Minh Triệu ở nơi này , vậy thì khi Anh Thục không có ở đây , mình sẽ có thể độc chiếm Minh Triệu . Giống như một cặp tình nhân , ở chung nhà , cùng nhau nấu cơm , ôm nhau ngủ , điều này để Kỳ Duyên tạm thời quên ... quên việc Minh Triệu yêu Anh Thục . Mà Minh Triệu thường ở nơi này phát hiện , Kỳ Duyên sẽ thường ngồi ở nơi này trên sàn nhà ở ban công ngẩn người . Minh Triệu hỏi rất nhiều lần . Kỳ Duyên đều nói là có chút hơi phiền não mới có thể như vậy , còn nói là bí mật không thể nói , thế nào cũng không chịu nói cho Minh Triệu biết .

Kỳ Duyên cắn đầu vài ăn giống như đây là bữa cơm ngon nhất trong mấy ngày nay . Bởi vì có Minh Triệu bên canh .

" Này , Gấu ăn chậm một chút , sẽ không có ai cướp đồ ăn của Gấu đâu "

Minh Triệu cầm chiếc đũa nhẹ nhàng gõ vào đầu Kỳ Duyên.

" Không ai cướp của em nhưng không biết có ma cướp của em hay không , không thể để cho ma hút những thức ăn ngon này đi , cho nên phải ăn nhanh mới được "

Kỳ Duyên chu miệng nói
" Này , Nguyễn Cao Kỳ Duyên muốn chết phải không ? Tự nhiên Gấu đi nói chuyện ma quỷ "

Minh Triệu nói xong còn không yên tâm nhìn bốn phía , sau đó nói tiếp .

" Ghét Gấu , biết rõ là Bé sợ ma cùng côn trùng nhất mà còn vậy "

" Hahahahaha , Minh Triệu à ! Bé nhanh tìm gương xem một cái , bộ dạng tức giận của Bé bây giờ rất đáng sợ , ma nhìn thấy thấy Bé cũng bị doạ sợ hết hồn không siêu thoát được "

Kỳ Duyên nói xong lộ ra mắt cười ... nhưng mà ... sau đó ... lại " quang " một tiếng , không sai , thế giới an tĩnh ...

Trường học Keidi...

Tất cả học sinh khoá trên tụ tập ở quán cafe TD

" Diệp Lâm Anh , cuối tuần này đưa người yêu tới nhà của em "

Minh Triệu vừa nói vừa lấy tay chọc vào mặt của Lâm Anh mà Lâm Anh lại gạt tay của Minh Triệu đang trêu đùa mình ta .

" Đi nhà em ? Muốn làm gì ?
" Anh Thục ra nước ngoài tham dự một cuộc thi đàn piano , em muốn tổ chức cho em ấy một party " - Minh Triệu giải thích .

Kỳ Duyên ở bên cạnh đang chăm chú bận rộn chơi game , ngẩng đầu lên .

" Minh Triệu , sao ngày hôm qua không nói muốn tổ chức party "
" Bây giờ nói cũng vậy , mặc kệ , đến lúc đó mấy người đều phải đến , tôi còn kêu Minh Tú , Ánh Quỳnh , Lucie cùng Lam Cúc . Đúng rồi , còn có Hà Lade , Kỳ Duyên Gấu cũng đưa Hà Lade đến đi " - Minh Triệu nói.

" Uh , biết , Gấu sẽ nói với Hà Lade một tiếng "

Kỳ Duyên mới vừa nói xong , ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh đi tới bàn mình , còn xấu hổ đưa cho Kỳ Duyên một cái túi .

" Chị Duyên , em tên là Trần Tiểu Vy , là sinh viên năm nhất , xin chị nhận lấy cái này "

Nói xong còn chưa kịp chờ đáp lại , liền xấu hổ chạy ra . Lâm Anh nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy món quà trong tay Kỳ Duyên , lắc đầu một cái nói.

" Hey , sức hút Kỳ Duyên của chúng ta đã lớn đến ngay cả sinh viên đại học năm nhất cũng không cưỡng lại được , Kỳ Duyên của chúng ta thật giỏi "

Nghe được Lâm Anh nói , phản ứng đầu tiên của Kỳ Duyên là liếc mắt nhìn Minh Triệu , vội vàng mở miệng giải thích .

" Lâm Anh , chị không nên nói lung tung , em cũng không thể ngăn cản nữ sinh khoá dưới đến tỏ tình với mình đúng không ? Cũng không biết mấy em đó tại sao lại thích em , em cũng không liếc mắt đưa tình với bọn họ "

Lúc này , Minh Triệu vẫn luôn không nói gì , cũng nói suy nghĩ của mình về chuyện mới nhìn thấy.

" Kỳ Duyên à , nhìn dáng vẻ của nữ sinh đó cũng rất tốt , nhìn cũng rất xứng đôi với ngoại hình của Gấu , có thể phát triển một chút "

Nghe lời nói của Minh Triệu , trong lòng Kỳ Duyên nhói đau như bị đâm một cái .

" Minh Triệu à ! Bé hy vọng Gấu đáp lại đối với nữ sinh đó sao ? "

" Uh , một mình Gấu chẳng lẻ không cảm thấy cô đơn sao ? Nhanh đi kiếm bạn trai hoặc bạn gái đi "

" A , đúng vậy , có lúc cũng cảm thấy mình rất cô đơn "

Kỳ Duyên bởi vì lời nói của Minh Triệu mà khổ sở . Bởi vì Minh Triệu cũng phát hiện mình cô đơn , nhưng lại không phát hiện chỉ có Minh Triệu không bên cạnh , Kỳ Duyên mới cảm thấy cô đơn .

" Bé , chị Lâm Anh , buổi chiều em không có lớp , tạm biệt , đi trước "

Bây giờ Kỳ Duyên chỉ muốn tránh khỏi phạm vi tầm mắt của Minh Triệu .

" Uh , mau đi đi "

Lâm Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Kỳ Duyên . Sau khi Kỳ Duyên đi , chỉ còn lại 2 người Lâm Anh và Minh Triệu

" Phạm Đình Minh Triệu "

" Làm gì ? "- Minh Triệu cũng không ngẩng đầu lên , ánh mắt vẫn nhìn quyển sách , tuỳ tiện trả lời một tiếng ...

" Em thật là ngốc " -Lâm Anh không nhịn được nói.

" Này , Diệp Lâm Anh , muốn chết phải không ? Chị mới ngốc "

Chẳng lẻ không ngốc sao , toàn thế giới cũng nhìn ra được Nguyễn Cao Kỳ Duyên thích Phạm Đình Minh Triệu , chỉ có mình em là không biết , còn đẩy Kỳ Duyên về phía người khác , trong lòng đứa bé kia thật khổ sở . Lâm Anh rất đau đầu vì đứa trẻ cố chấp kia .

End chap

Cùng nhau vote cmt cho mình có tinh thần cover tiếp nè mn ơi ! Loa loa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duyentrieu