Chap 1

Tại Thẩm gia...

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 7 của cô. Mỗi năm Thẩm gia đều tổ chức linh đình, mời rất nhiều khách nên Dao Dao bé nhỏ cực vui vì làm quen thêm được rất nhiều người.

Năm nay cũng vậy, cô đang chạy xung quanh để làm quen, mà nói chính xác hơn thì có nhiều người khác chủ động đến nói chuyện với cô. Thẩm Mộng Dao tâm trạng là đang cực kì vui, có vẻ sinh nhật là ngày vui nhất trong đời cô, nhưng hôm nay, sinh nhật lần này có lẽ là ngày tồi tệ nhất của Thẩm Mộng Dao.

"Dao Dao, lại ba giới thiệu cho con một người."- tiếng ông Thẩm vang lên, cô ngoan ngoãn đi lại phía ông ấy đang đứng, mắt lướt nhìn thì thấy còn ba người nữa đứng cùng ông.

Cô vừa đi tới thì mở to mắt của mình quan sát ba người kia, một người tuổi cỡ khoảng bằng ba cô, ông ấy nhìn trông rất soái, nhưng trong lòng cô ba là soái nhất à nha. Nhìn xuống người ở bên phải ông ấy, là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, có thể nói là người trững trạc nhất trong những người 'bạn' cô từng gặp. Lại nhìn qua người cuối cùng, một cô nhóc cao gần bằng cô, nhưng có vẻ nhỏ tuổi hơn, gương mặt dễ thương nhưng lại có nét lạnh lùng.

Cô cứ đứng đó nhìn, cho tới khi ông Thẩm lên tiếng nói. "Dao Dao, đây là bạn của ba, và con của ông ấy, Trương Hân và Viên Nhất Kỳ. Trương Hân thì lớn hơn con hai tuổi còn Kỳ Kỳ nhỏ hơn con một tuổi."

"Dao Dao chào chú!"- cô hướng người sang ông Viên chào, sau đó lần lượt quay sang Trương Hân và nó nói tiếp. "Em chào chị! Chị chào em!"

"Chào con, Dao Dao! Ta có quà sinh nhật cho con đấy."- ông Viên ngồi xuống cho bằng cô, một tay xoa đầu, đứa bé này thật quá dễ thương.

"Này ông bạn, chúng ta nên vào trong bàn chuyện đó chứ?"- tiếng ông Thẩm vang lên, ông Viên sau đó cũng đứng lên, hai người lớn đi bỏ lại ba đứa nhóc cho chúng tự chơi với nhau.

Trương Hân là người đã bắt chuyện với cô trước, mạnh dạn tiến lên, và nói như một người lớn thực thụ. "Chào em Dao Dao, chị cũng đã mua quà sinh nhật cho em, chút nữa chị sẽ tặng tận tay."

"Cảm ơn chị!"- cô cười, cô vui vì mỗi năm sinh nhật cô ngoài có bạn mới ra thì còn có rất nhiều món quà khác nhau, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Dao Dao bé nhỏ không ngăn được miệng nở lên một nụ cười.

Và vô tình vì nụ cười đó của cô, mà có một con tim đã đập hụt một nhịp. Trương Hân đứng đơ người ra trước nụ cười đó, đây là lần đầu tiên Trương Hân thấy được một nụ cười thật sự đẹp. Nhưng nhanh chóng khuôn mặt vui tươi đó của cô bắt đầu xụ xuống vì câu nói của ai kia.

"Cười xấu mà cứ cười!"- nó nãy giờ đứng một bên, nhìn thấy người chị của mình cùng cô đứng nói chuyện mà quên luôn sự tồn tại của nó, giọng mang theo chút giận nhận xét.

Cô thì nãy giờ đã nhìn nó chằm chằm, đây là lần đầu tiên có người nói nụ cười của cô xấu. Tất cả người làm trong Thẩm gia, họ thường xuyên nói rằng cô có nụ cười rất đẹp. Mỗi lần cô cười là họ cũng cười theo dù có buồn đến mấy, và họ nói cô như là virus gây cười cho họ.

"Em nói vậy là có ý gì chứ?"- cô nhìn nó hỏi.

"Đừng có gọi tôi thân mật như vậy!"- nó nói, cô thì đang giận, dặm chân xuống đất, dáng vẻ rất đáng yêu.

Trương Hân nhìn đứa em của mình và Thẩm Mộng Dao, nhanh chóng đi vào giải vây. Nhưng nó và cô cứ cãi qua cãi lại, bữa tiệc sinh nhật lần này sẽ rất khó quên.

-----

10 năm sau...

Cô giờ đã thành một thiếu nữ 17 tuổi, đẹp hơn, sắc xảo hơn, body cũng nuột hơn rất nhiều, gương mặt thì quyến rũ người nhìn, nét trẻ con lúc xưa giờ đã bị đè bẹp bởi khí chất đại tiểu thư trưởng thành.

Ngắm mình trước gương một lần nữa, sau khi thấy đồng phục đã chỉnh tề cô mới đi xuống dưới.

Vừa vào bếp đã thấy ông bà Thẩm đang ngồi đợi cô, bỏ đi cái nét trưởng thành lúc nãy, giờ trước mặt bà Thẩm bây giờ đang là một đứa trẻ to xác đang làm nũng với bà.

"Dao Dao à, con đã lớn rồi đó, ý tứ một chút đi!"- ông Thẩm lên tiếng nhắc nhở, cô nghe xong thì cũng buông bà ra.

Nhờ vậy Thẩm Mộng Dao mới biết được còn có một người đang ngồi trong bàn ăn. Đưa mắt lên nhìn, không quá khó để cô nhận dạng được cái người kia, lại lần nữa bay tới chỗ đó và bắt đầu làm nũng.

"Dương tỷ, em nhớ chị muốn chết! Chị về khi nào sao không nói cho em?"

"Em buông chị ra cho chị ăn sáng! Với lại không phải em cần đi học à?"- Hứa Dương vừa nói vừa cố gắng gỡ tay đứa trẻ kia ra.

Cô nghe tới việc đi học thì cũng buông Hứa Dương ra, vội xử lí nhanh bữa sáng, tính chạy lại chỗ quản gia đang đợi thì nghe thấy tiếng của ông.

"Dao Dao, con đợi Hứa Dương đi chung."

"Dạ?"- cô thắc mắc hỏi lại, nhưng sau một hồi phân tích thì nhanh chóng hiểu chuyện, nói lại cho ông một câu. "Con sẽ ra ngoài xe trước!"

Một lúc sau, Hứa Dương cuối cùng cũng xuất hiện, bây giờ cô mới phát hiện người kia đang bận đồng phục trường mình.

Hai người lên xe, sau đó trường học thẳng tiến.

-----

Tại trường Siba...

Cô giờ chỉ mới là học sinh năm nhất, còn Hứa Dương thì nhập học năm bốn, vì vậy sau khi đưa Hứa Dương lên phòng hiệu trưởng để nhận lớp xong là Thẩm Mộng Dao bước về lớp của mình.

Vừa vào đến lớp thôi là cô trở thành tâm điểm, hôm khai giảng cô đã gặp tình trạng này nên đã chuẩn bị tâm lí trước, nhưng vẫn hơi bất ngờ một chút. Rải bước lại một chiếc bàn trong lớp, đây là buổi học đầu tiên của cô trong ngôi trường này.

Giữ tâm trạng vui vẻ cho tới khi bắt đầu buổi học, giáo viên chủ nhiệm của lớp Thẩm Mộng Dao là cô Kim bước vào, các học sinh có hơi bất ngờ vì đây không phải là tiết của cô ấy.

"Ehem..."- hắng giọng một cái để lớp ổn định lại, cô Kim nói tiếp. "Hôm nay lớp chúng ta có thêm một học sinh mới. Em ấy là một học sinh xuất sắc nên đã nhảy lớp và thi vào trường của chúng ta. Em vào đi!"- cô Kim hướng ra cửa, kêu một người nào đó đứng ở ngoài đi vào.

Cả lớp lại được thêm một trận xì xào, có người vui vẻ, có người ghen tị, cũng có người hâm mộ, nói chung là đủ loại cảm xúc.
Cô gái vừa bước vào kia gương mặt không cảm xúc, tiến lên bục và giới thiệu. "Xin chào! Cứ gọi tôi là Viên Nhất Kỳ."- lạnh, cả lớp như bị đóng băng vì lời giới thiệu của nó.

Duy có một người, cô hiện đang nhìn chằm chằm vào người đang đứng trên bục kia, ánh mắt hiện đầy sự giận dữ, không màng có sự hiện diện của giáo viên, cô đứng thẳng lên, tay chỉ thẳng vào nó, nói. "Yah!!!! Viên Nhất Kỳ! Sao cô cứ ám tôi hoài vậy?"

Nó nãy giờ mới chú ý tới cô cũng có ở trong lớp, trong lòng thầm cười, cao giọng nói lại. "Câu đó phải là tôi nói mới đúng, Thẩm Mộng Dao!"

"Muốn kiếm chuyện à?"- cô giờ thật sự đã nổi giận.

Tên Viên Nhất Kỳ kia, nó đã bám cô từ 10 năm trước, năm đó bất thình lình Viên Nhất Kỳ xuất hiện trong trường của cô, suốt ngày nếu đụng mặt là nó cứ kiếm chuyện. Thế là sang năm sau cô xin ông Thẩm chuyển trường khác, nhưng xúi quẩy thế nào vào ngày khai giảng cô lại thấy cái bản mặt của nó, và mọi chuyện cứ như bình thường, nó lại kiếm chuyện với cô.

Cứ như thế, không biết là trùng hợp hay cố tình mà cô và nó từ 10 năm trước cứ học chung một trường. Cô tưởng năm nay nó sẽ không đủ tuổi để vào trường Siba, nhưng ai mà ngờ được Viên Nhất Kỳ lại thi nhảy lớp, ác hơn năm nay còn học chung một phòng, cô chắc chắn sẽ bị nó chọc cho tức chết.

"Ehem..."- tiếng cô Kim vang lên khiến 'chiến trường' của hai người được hoãn lại.

Cô Kim sau đó cũng đi ra để trả lại tiết cho giáo viên bộ môn. Nó cũng đi tới chỗ ngồi của mình, do lớp còn rất nhiều bàn trống nên nó có thể chọn thả ra, và đương nhiên nó chọn một bàn trống phía sau bàn của cô.

Suốt đường nó đi, cô cứ liếc nó không một chút cảm tình, còn người nào đó cứ bình tĩnh về chỗ, điều đó khiến cô càng thêm tức giận.

Buổi học bắt đầu, nhưng chỉ được vài phút thì khoảng không bình yên của cô bị 'xâm nhập'. Suốt một tiết, nó cứ ở đằng sau lâu lâu lại chọt vào lưng cô một lần. Thế là cô đã phải chịu đựng trong một khoảng thời gian rất dài.

-----

Sau một vài tiếng dài đăng đẳng, rốt cuộc cũng đã tới giờ ra chơi. Cô thoải mái dãn người nhưng nhanh chóng bị một người nào đó phá đám.

"Vặn người riết rồi có ngày gãy xương."- nó nói, mặc dù không nhìn cô nhưng cô chắc chắn nó đang ám chỉ mình.

Cô không quan tâm, nếu như giận một ai đó thì tốt nhất là im lặng, và theo cách đó, cô làm lơ nó luôn. Nó thì bất ngờ nhìn cô đang từ từ bước ra khỏi lớp, vội đứng dậy đi theo, Viên Nhất Kỳ nó sẽ không để tuột 'đồ chơi' dễ dàng như vậy.

"Theo tôi làm gì?"- cô hỏi khi phát hiện nó cứ đi phía sau mình.

Nó chỉ nhún vai, điềm đạm trả lời. "Cùng đường thôi.

"Cô..."- Thẩm Mộng Dao tức giận, cố gắng xem người kia như không khí, tiếp tục đi lên tìm Hứa Dương.

Hai người đi lên được tầng 2, có một bóng đen nhanh chóng chạy tới chỗ cô, ôm chầm vào lòng rồi vui vẻ nói. "Chào Dao Dao, lâu rồi không gặp!"

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro