15-3.
"Tôi dám chắc Momo cứ nhốt mình trong xưởng rồi chế tác lũ búp bê là vì nỗi đau dành cho đứa trẻ kia. Tôi không thể không nghĩ như thế. Từ góc nhìn của mình kể từ khi phát hiện ra sự thật, tôi chỉ coi Momo như người nuôi lớn mình, không phải một bà mẹ thật sự ..."
Sana ngưng lại, tôi bèn nhân cơ hội hỏi. "Khi phát hiện ra sự thật ấy ... Cậu nghĩ sao?"
"Tôi ... muốn gặp mẹ." Lầm bầm một hồi, cô đáp. "Mẹ ruột, dì Myoui ấy. Và bố nữa."
Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy mắt cô ưng ửng đỏ khi nói câu đó.
"Tôi không định buộc tội bố mẹ đã đem cho tôi thay vì Mina. Thực sự tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn gặp họ, nói chuyện với họ để xác nhận rằng đây chính là những người đã sinh ra mình. Nhưng bấy giờ, nhà Myoui đã chuyển đi nơi khác. Trước đó Mina và tôi cùng học ở một trường Tiểu học. Nhưng rồi Mina chuyển trường, dù vẫn sống cùng thành phố nhưng vì nhà xa nên không còn dễ dàng gặp mặt nhau như trước nữa. Tôi muốn gặp mẹ, bèn đề nghị với Momo. Nghe tôi nói vậy, bà tỏ ra buồn bã, rồi giận dữ ..."
"Bởi vì không muốn cậu đi gặp mẹ ruột à?"
"Ừ." Sana gật đầu, vai hơi trĩu xuống. "Hình như trước đây tôi từng nói rồi. Mẹ Momo rất thoải mái, tôi có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì. Nhưng mẹ lại lo lắng và tỏ ra nhạy cảm trước một số việc nhất định."
"Ừ. Tớ có nhớ."
"Ý tôi là thế đấy. Gần gũi với mẹ ruột của mình hơn. Momo lo lắng cũng là lẽ dĩ nhiên thôi. Nhất là vì, người kia còn là chị em sinh đôi với mẹ. Việc bắt tôi luôn phải mang theo di động có lẽ là biểu hiện của nỗi lo lắng đó. Hai mẹ con thường chuyện trò qua nó. Tôi phần nào thấu hiểu cảm xúc của bà ấy. Nhưng mà ..."
Nét mặt Sana đột ngột trở nên cứng nhắc. Ngừng một lúc, cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục.
"Nhưng mà ... trong suốt quãng thời gian đó, thỉnh thoảng tôi vẫn bí mật gặp Mina. Nhất là từ sau khi chuyển lên Trung học Cơ sở, tham gia nhiều hoạt động hơn. Bấy giờ em ấy cũng đã phát hiện ra bọn tôi là chị em ruột. Nghĩ thế này có vẻ lạ lùng, nhưng hai chị em tôi cảm nhận được một sự gắn bó khăng khít khác thường. Đã cùng chia sẻ một khoảng thời gian trong bụng mẹ. Là một nửa của nhau. Câu này nghe hơi sáo rỗng, nhưng sự thật đúng là như thế đấy. À, chắc là cậu đang tự hỏi có đúng không? Nhưng sẽ khá lạ lùng, khi một nửa giống hệt mình lớn lên ngay trước mắt, được nuôi nấng và chăm sóc trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ ruột; còn mình lại phải đi làm con nuôi, rồi còn mất đi một mắt từ khi còn bé nữa. Nên kể ra thì đúng là tôi có cái nhìn đời u ám hơn em ấy."
Đột nhiên khung cửa sổ rùng rùng dữ dội. Gió đã chuyển hướng chăng? Tôi bắt đầu có cảm giác như thể ai đó đang đứng bên ngoài nhìn vào phòng - dù điều này là hoàn toàn không thể. Theo bản năng, tôi ngoái đầu nhìn ra sau lưng.
"Chuyện xảy ra vào mùa xuân năm ngoái. Mina bị ốm." Sana tiếp tục câu chuyện. "Bệnh nặng, liên quan đến thận. Em ấy sẽ phải chạy thận suốt đời. Cách duy nhất tránh tình trạng này là ghép thận."
"Ghép thận ...?"
"Ừ. Nên Mina được nhận một quả thận từ mẹ ruột của mình và phải chuyển đến một bệnh viện lớn ở Tokyo để thực hiện phẫu thuật. Tôi thật lòng muốn hiến thận của mình cho em ấy. Hai đứa là chị em sinh đôi, cho dù là sinh đôi khác trứng nhưng cũng cùng tuổi. Cậu không nghĩ như thế mới thích hợp nhất cho quá trình ghép thận sao, Sakura? Người ta còn bảo cấy thận của người lớn vào cơ thể trẻ con rất khó, không chỉ bởi khác biệt về kích thước mà còn nhiều chi tiết phức tạp khác nữa ... Nhưng hình như có điều luật quy định trẻ dưới mười lăm tuổi không được hiến sống nội tạng nên tôi chẳng thể làm được gì, dù đã nài nỉ thế nào đi chăng nữa. Mà nếu như bệnh viện có chấp nhận ngoại lệ, chẳng may Momo phát hiện ra, bà ấy sẽ vào cuộc và không cho tôi làm thế."
Vậy ra đó là tình trạng mà Myoui Mina đã phải trải qua. " ... được giải phẫu ở bệnh viện khác rồi chuyển về đây." Giọng chị Sasshi từ cõi xa xăm nào đó lại văng vẳng dội vào tai tôi. Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt lại ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro