Chap 13

Trên xe, Minh Triệu nở nụ cười nhẹ, lúc nãy ở nhà hàng, nàng nhận được tin nhắn của Kỳ Duyên, cô nói cô đã về rồi. Không hiểu sao trái tim nàng lại thổn thức, đập rất nhanh, đây có lẽ là vì nhớ cô, đúng không?

Biệt thự Nguyễn Tổng

Ngọc Hân, sau khi lục tung va-li mà trợ lý của Kỳ Duyên đang xách, nàng mới mỉm cười hài lòng lấy cái váy mà nàng cảm thấy ưng ý, đi lên phòng. Bỏ lại khuôn mặt khổ sở của người trợ lý vì phải thu dọn đống đồ mà cô nàng đã bày ra. Kỳ Duyên thở dài bất đắc dĩ, cô biết thế nào cũng vậy mà, ra hiệu cho trợ lý lấy chiếc va-li còn lại trên xe vào. Lúc này chiếc va-li được mở ra, một chiếc hộp màu đỏ nằm bên trong, Kỳ Duyên cầm lấy rồi nắm tay Minh Triệu đi lên phòng.

Trong phòng Minh Triệu bị Kỳ Duyên nhìn đến đỏ mặt, nàng khẽ cúi đầu nói nhỏ :

- Để tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cô.

Chưa đi được bước thứ hai cả người nàng đã rơi vào một vòng tay ấm áp, mùi hương thân quen xông vào mũi, giọng Kỳ Duyên mang theo nét cưng chiều :

- Minh Triệu, tôi đã rất nhớ cô.

Nàng quay lại, Kỳ Duyên nhắm mắt như chờ đợi cái tát từ nàng, vì đã ngang nhiên ôm nàng ấy. Nhưng chờ khoảng một phút mà vẫn không thấy gì, cô mới mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Minh Triệu. Nhìn khuôn mặt có phần phong độ nhưng có phần mệt mỏi của Kỳ Duyên, ánh mắt nàng có chút xót xa. Khẽ chạm nhẹ vào gương mặt, cô có vẻ gầy hơn một chút, chắc cô đã cố gắng thu xếp mọi chuyện sớm nhất có thể để về với nàng, nghĩ đến đây trong tim Minh Triệu lại cảm giác hạnh phúc đến lạ.

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu quan tâm đến mình như thế, thoáng chốc vẻ mệt mỏi trên mặt dường như tan biến không thấy tăm hơi. Cô để mặc cho Minh Triệu làm gì mình, chỉ nương theo tựa má lên tay nàng, hệt như một con mèo đang làm nũng. Nhìn cô như thế, nàng nở nụ cười nhẹ, giọng nàng dịu dàng :

- Chắc cô mệt lắm, đúng không? Để tôi giúp cô pha nước tắm?

- Tôi không mệt, cái này tặng cho cô.

Kỳ Duyên nâng chiếc hộp trong tay lên và mở ra, một chiếc vòng tay được đính đá quý xung quanh, điểm chính của chiếc vòng này là viên ngọc thạch anh màu tím vừa cao quý vừa tao nhã, được chạm khắc tinh xảo. Minh Triệu nhìn chiếc vòng, lần đầu tiên nàng thấy một chiếc vòng đẹp như vậy. Nhưng nàng lại mỉm cười khéo léo nói:
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu.

- Đừng từ chối, được không Triệu? Tôi thật sự cảm thấy nó rất hợp với cô

Giọng Kỳ Duyên mang theo sự cầu khẩn, đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho Minh Triệu, cô không muốn bị từ chối như vậy.

- Nhưng..... tôi không thể nhận...

Giọng Minh Triệu dịu dàng nhưng cương quyết, nàng đã nói không nhận thì sẽ không.

- Tại sao...?

Cô khó hiểu, chiếc vòng này cô đã cho thợ kim hoàn đứng đầu thế giới làm ra, mục đích vì tặng cho nàng, cả thế giới này không có chiếc thứ hai, cũng giống như chiếc nhẫn của cô vậy, vì cô muốn Minh Triệu và cô là duy nhất.

- Chẳng phải cô là món quà tốt nhất mà Thượng Đế đã cho tôi rồi sao?

Minh Triệu cười nhẹ rồi xoay người đi vào phòng tắm, bỏ lại Kỳ Duyên ngu ngơ không tiêu hóa kịp lời nàng nói, phải một lát sau Minh Triệu đứng trong phòng tắm nghe được tiếng hú của người nào đó, trong đó chỉ có sự vui mừng không hề che giấu, nàng cười cười, hóa ra Nguyễn tổng cũng có lúc trẻ con như thế, nếu không phải trong phòng cách âm thật tốt thì có lẽ những người ở bên ngoài đã nghe được tiếng hú của cô rồi.

Hôm sau biệt thự Nguyễn gia, vô tình có sự xuất hiện của ba người con gái khác. Quản gia nhìn thấy họ thì khẽ gật đầu chào rồi mở cửa mời họ vào. Minh Tú dẫn đầu kế tiếp là Hoàng Anh và sau cùng là Lệ Hằng.

Lệ Hằng thầm nghĩ nếu như hôm nay cô đến đây mà không gặp được người mình muốn gặp thì cô cũng sẽ nhất định hỏi Kỳ Duyên về cô gái đó. Kỳ Duyên đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy ba người bạn của mình đang chễm chệ ngồi trên ghế cười đùa, mày kiếm khẽ nhíu lại, giọng cô lạnh lùng nói :

- Tại sao các cậu lại đến đây?

Đang nói chuyện nghe tiếng Kỳ Duyên, Minh Tú cười tươi rói nói :

- Không phải ý của mình, là Lệ Hằng rủ bọn mình đến đây đó

Kỳ Duyên thoáng nhìn qua Lệ Hằng ý muốn hỏi, có chuyện gì? Đáp lại cô là khuôn mặt bình thản của Lệ Hằng, khẽ tựa ra sau ghế cô cười như không cười, nói :

- Sao thế? Không hoan nghênh bọn mình đến chơi à? Hay là cậu đang giấu bọn mình chuyện gì?

- Đúng vậy

Ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó, Kỳ Duyên cũng trả lời rất tự nhiên, cô nhớ đến đêm hôm qua khi mình ôm Minh Triệu ngủ, tuy rằng chỉ ngủ thôi nhưng với cô như thế là đã vui lắm rồi, cô không muốn mình lỗ mãng quá sẽ làm cho Minh Triệu sợ hãi, xa lánh mình, cô muốn nàng cảm nhận sự thật lòng cùng với tình yêu chân thành từ cô.

- Hả? Có thật không? Kỳ Duyên cậu giấu bọn mình chuyện gì? Khai mau

Minh Tú vừa nghe thì tinh thần hóng hớt trổi dậy, cô thật muốn biết đó là chuyện gì nha?

Đúng lúc này, từ trên lầu có tiếng bước chân đi xuống, rồi một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện, mái tóc hơi rối đôi mắt trong veo mũi nhỏ cao thẳng, khuôn mặt có lẽ là do vẫn còn buồn ngủ nên có chút mờ mịt. Vừa thấy người xuống là ai? Hoàng Anh thoáng sững người rồi nhanh chóng đứng lên sải bước thật nhanh đi đến trước mặt cô gái, người mà cô muốn gặp gần tháng nay mà không được. Khuôn mặt cô tươi rói nhìn Ngọc Hân nói :

- Chào em

Ngọc Hân nhìn cô, trông có vẻ quen nhưng nàng lại không nhớ là đã gặp ở đâu? Đôi mắt to tròn long lanh khẽ cong lên, nàng cười nhìn Hoàng Anh hỏi :

- Chào cô, cô là ai?

Mọi người ở đó lúc đầu là bất ngờ sau lại cười rộ lên, mà người cười to nhất là Minh Tú, sở dĩ cô cười như vậy vì lần trước ở buổi tiệc, lúc cô bị Đồng Ánh Quỳnh làm lơ tên này chẳng phải đã cười chọc quê cô sao? Vì vậy bây giờ cô phải cười lại cho đúng chứ?
Bỏ qua việc mọi người đang cười mình, Hoàng Anh vẫn cười tươi nhìn Ngọc Hân nói :

- Tôi là Hoàng Anh, là bạn của Kỳ Duyên, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi tiệc của Tập Đoàn nhà tôi. "

Ngọc Hân nhíu mày, từ từ nhớ đến buổi tiệc lần đó, rồi cô nhìn Hoàng Anh, trên mặt không còn nụ cười tươi lúc nãy nữa, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, có thể nói giống Kỳ Duyên đến năm, sáu phần. Trực tiếp bỏ qua cô, xoay người lên lầu mở cửa phòng ra, rồi đóng sầm lại nhảy lên giường ngủ tiếp, làm sao nàng có thể quên cảnh cô ta cùng bạn gái khoác tay nhau, cười vui vẻ gọi nàng là "cô bé ", Sao nàng ghét 2 tiếng này vậy không biết.

Mặt Hoàng Anh ngắn tủn, Minh Tú thì cười nghiêng ngả, không thèm giữ hình tượng gì nữa, đùa à lâu lâu thì con bạn này của cô mới bị mất mặt như thế, bây giờ mà không cười nó thì còn đợi khi nào nữa?

Hoàng Anh đá một cái vào chân của tên vương bát đảng đang cười mình kia, rồi mặt hầm hầm ngồi xuống bên cạnh, lần đầu tiên cô bị con gái đối xử như thế, bực thật mà. Cả bốn người cùng ngồi một chỗ, khiến cho những cô người hầu trong nhà e thẹn liếc mắt đưa tình. Bỗng trên lầu lại vang tiếng bước chân lần nữa, cả bọn cùng ngước nhìn lên và 2 trong 4 người rồi thất thần.

Một cô gái xinh đẹp động lòng người đang từng bước uyển chuyển đi xuống, khuôn mặt trái xoan diễm lệ, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ chớp, sống mũi nhỏ xinh kết hợp với đôi môi đỏ mọng khép hờ, tất cả tạo nên một kiệt tác hoàn mỹ của cô gái đó. Kỳ Duyên ánh mắt thâm tình nhìn người con gái mà mình vừa gặp đã nhất kiến chung tình này, càng nhìn thì cô càng không thể dời mắt được. Còn Lệ Hằng cả người sững sờ, cô nghĩ đến đây có thể sẽ không gặp Minh Triệu, hoặc có thể sẽ gặp nàng ấy trong vai trò là khách chứ không phải như thế này. Nàng đi từ phía trên xuống vậy có phải Minh Triệu ở nơi này hay không? Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu cô, cô mong dự đoán của mình là sai, nàng ấy và Kỳ Duyên sẽ không có quan hệ đó, đúng không?

Minh Triệu bước đến trước mặt Kỳ Duyên cười nhẹ, gật đầu chào bọn họ rồi quay sang nói với Kỳ Duyên :

- Sao cô không đánh thức tôi dậy?

- Tôi sợ cô ngủ không đủ giấc.

Kỳ Duyên không nhìn mặt mấy người bạn của mình, trực tiếp kéo Minh Triệu ngồi lên đùi mình, tay cô khẽ ôn nhu vuốt tóc nàng, cô thiếu điều muốn cho cả thế giới biết Minh Triệu là vợ cô, là người phụ nữ mà cô nguyện ý yêu thương suốt đời.

Suốt đời?

Nghĩ đến hai tiếng này cô lại nhẹ cong khoé môi lên. Hoàng Anh cùng Minh Tú há hốc mồm nhìn trân trối Kỳ Duyên, mà không sao ngậm miệng lại được. Từ trước tới nay Kỳ Duyên không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, ngay cả đứng cạnh thôi cũng không có, vậy mà bây giờ họ đang thấy gì đây? Là Kỳ Duyên đang ôm một cô gái trong lòng, ôn nhu vuốt tóc lại còn cười nữa chứ.

Cmn... Mắt của bọn họ có vấn đề thật rồi, nếu không, sao lại có thể nhìn thấy cảnh tượng doạ người này được cơ chứ?

Lệ Hằng hai tay nắm chặt, đến nổi hiện lên cả gân xanh, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói :

- Không ngờ chúng ta lại gặp nhau

Minh Triệu bây giờ mới nhìn kỹ người ngồi bên cạnh Kỳ Duyên, cô ta chẳng phải là người mà hôm qua nàng đã gặp ở nhà hàng sao?
Mà khoan đã cô ta nói "lại gặp nhau?", chẳng lẽ nàng quen cô ta sao? Nhưng mà thật sự là trong trí nhớ của nàng không có ấn tượng gì về người này cả. Mỉm cười Minh Triệu hỏi :

- Cô là đang nói tôi sao?

- Đúng vậy.

Lệ Hằng gật đầu nhưng trong lòng lại khẽ nhói, Minh Triệu không nhớ cô? Vậy mà cô đã mong chờ để gặp lại nàng ấy.

- Chúng ta quen nhau?

Minh Triệu nghiêng đầu nhìn Lệ Hằng khó hiểu, nói.

- Một tháng trước, ở nghĩa trang

Lệ Hằng nhìn thẳng vào mắt nàng, cô muốn xem Minh Triệu có giả vờ không nhận ra mình hay không?

"Nghĩa trang?" Minh Triệu nhíu mày, nàng từ từ nhớ lại, nhìn cô nụ cười của Minh Triệu tươi hơn một chút, nói :

- Người hôm đó là cô sao?

- Đúng vậy

Lệ Hằng hơi nhếch môi, cuối cùng Minh Triệu cũng nhớ ra cô là ai?

Cánh tay đang đặt ở eo Minh Triệu hơi siết chặt, lực đạo không mạnh nhưng cũng đủ để nói cho nàng biết, Kỳ Duyên đang không vui. Mà sự thật đúng là như vậy, nhìn Minh Triệu nói chuyện với người khác cô rất bực mình, cho dù người đó có là bạn thân của cô đi chăng nữa. Minh Triệu cười cười, nàng biết Kỳ Duyên đang nghĩ gì, hơi tựa vào vai cô, Minh Triệu mới nói về chuyện hôm đó đã gặp Lệ Hằng ra sao.

Khuôn mặt Kỳ Duyên thoáng chút vui vẻ hẳn ra, Minh Triệu chịu giải thích với cô, như vậy chẳng phải trong lòng nàng cô cũng có chút ảnh hưởng sao?

Minh Tú nhìn Minh Triệu nãy giờ mới lên tiếng :

- Xin chào, cô còn nhớ tôi không, hôm qua chúng ta mới gặp nhau?

Minh Triệu nhìn cô ta, người mà hôm qua đã vô duyên vô cớ ngồi chung bàn với nàng và Ánh Quỳnh đây mà, Sao hôm nay nàng gặp toàn người quen không vậy? Minh Triệu gật đầu :

- Có chút ấn tượng.

- Em là bạn của Ánh Quỳnh à?

Minh Tú được dịp muốn kết thân với bạn bè của Ánh Quỳnh hơn, như vậy cô mới có cơ hội tiếp cận cô ấy chứ?

- Đúng vậy, nhưng cô cũng đừng mong tôi sẽ nói tốt về cô với Ánh Quỳnh.

Minh Triệu trực tiếp đánh gãy những lời mà Minh Tú định nói tiếp sau đó, nhìn mặt cô ta là thấy bay bướm rồi, muốn nàng làm quen Ánh Quỳnh cho cô ta sao? Nằm mơ đi.

- Tôi....

Minh Tú nghẹn họng, cô gái này biết thuật đọc tâm à, sao những lời cô mới suy nghĩ trong đầu chưa nói ra, đã bị cô ta vạch trần hết rồi. Ai oán nhìn Kỳ Duyên, cô nói :

- Kỳ Duyên, cô ấy là ai?

- Vợ mình...

Hai chữ của Kỳ Duyên rất nhẹ, nhưng khi vào đến tai của ba người còn lại thì lập tức biến thành sấm chớp vang trời. Kỳ Duyên vừa nói gì? Vợ mình?

What .... Bọn họ muốn kiện ra hội đồng hôn nhân quốc tế, tại sao Kỳ Duyên cưới vợ họ lại không biết? Lần trước nghe cô nói, họ cứ nghĩ cô nói đùa, nhưng không ngờ đây lại là sự thật.

Lệ Hằng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, vì vậy chỉ đứng lên nói:

- Mình có chút chuyện, về trước đây

Rồi một đường đi thẳng ra cửa, khuôn mặt Kỳ Duyên lộ vẻ âm trầm, là bạn thân hơn mười mấy năm cô sao không hiểu tính cách của Lệ Hằng được chứ? Ngày trước bọn họ nếu thích chung bất cứ cái gì đều nhường qua nhường lại, nhưng lần này là cô gái mà cô đã xác định yêu, vì vậy cô sẽ không nhường nhịn nữa. Hay nói cách khác, Minh Triệu là người không phải đồ vật, nàng ấy là để yêu để thương, không ai có quyền mang nàng ra làm trò đùa cả.

Tại sân bay

Một người đàn ông với ngũ quan tinh tế, thân cao vai rộng đang bước từ trong đại sảnh của sân bay đi ra, trên mặt là chiếc mắt kính to che khuất đi đôi mắt tinh anh. Mặc dù vậy lại khiến cho hầu hết tất cả các cô gái đi qua đều phải ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa.
Ngồi vào xe, người đàn ông đưa tay lấy chiếc kính xuống, một khuôn mặt cương nghị hiện ra, tài xế kính cẩn mở miệng nói :

- Ngài Tabaguchi, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Về khách sạn.

Tabaguchi Lâm Hoàng nhàn nhạt mở miệng. Tài xế "Vâng" một tiếng rồi nhấn ga chạy đi. Lâm Hoàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Việt Nam, mùa này hơi lạnh thì phải? Khẽ thở dài anh nói trong suy nghĩ :

- Em gái, đừng để anh bắt được em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro