Chap 9

- Ôi... đây không phải là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Phạm Gia sao? Sao thế ? Muốn vào trong mà người không có tiền à?

Đang cúi mặt nhìn đôi giày màu trắng mà Kỳ Duyên đã chính tay mang cho mình, tâm trạng Minh Triệu cũng đang rất tốt, nhưng khi giọng nói đầy mỉa mai châm chọc kia lọt vào tai mình thoáng chốc cảm xúc trong nàng giảm xuống rất nhiều. Ngẩng khuôn mặt lạnh tanh không biểu tình lên, Minh Triệu nhìn thẳng hai người trước mặt, mặc dù nàng không nói nhưng từ ánh mắt của nàng có thể thấy được trong đôi mắt đó chỉ có khinh thường cùng thù hận.

Thấy Minh Triệu không trả lời mình, Phạm Ánh Nguyệt cứ cho là nàng sợ nên không dám lên tiếng, cô ta cười mỉa một cái lại nói :

- Sao hả? Bị tôi nói trúng tim đen nên không phản bác lại được à? Cũng đúng thôi, cái loại nghèo hèn như cô thì làm gì có tiền chứ... hahaha.

Minh Triệu nắm chặt lòng bàn tay của mình, nàng cố gắng kiềm chế không cho phép mình được tức giận, bây giờ không phải lúc, nàng cúi mặt mặc kệ cho cô ta nói gì, cứ xem như là không quen không biết vậy. Minh Triệu nhịn được nhưng Ngọc Hân đứng bên cạnh thì không thể nào nghe lọt tai thêm một tiếng nào nữa, từ nhỏ trời sinh nàng tính tình đã bướng bỉnh, nàng ghét nhất cái loại người luôn khi dễ xem thường người khác và người phụ nữ đang đứng trước mặt Ngọc Hân là một ví dụ điển hình.

Ngọc Hân bước lên một bước, rất nhanh nàng giơ tay lên và...

"CHÁT.... " một tiếng, má trái của Ánh Nguyệt hứng trọn một cái tát nảy lửa của Ngọc Hân. Không những vậy cô còn lớn tiếng quát :

- Nè con điên kia, cô ở đâu mà dám đến đây lớn tiếng với chị Minh Triệu của tôi vậy hả? Nói cho cô biết từ trước tới giờ chưa từng có một người nào dám ở trước mặt tôi mà lên giọng như thế đâu? Thử nhìn kỹ lại bản thân của cô đi, giàu chỗ nào? Hơn người khác chỗ nào? Mà dám chửi người ta nghèo hèn hả?

Đột nhiên bị ăn một tát, Ánh Nguyệt lúc đầu là ngỡ ngàng, sau đó như cô ta dần dần cảm nhận được một bên má mình bỏng rát, tay đưa lên chạm vào má, ánh mắt cô ta long lên như muốn ăn tươi nuốt sống đứa con gái trước mặt, cô ta quát:

- Con nhỏ khốn nạn này, mày cư nhiên dám tát tao? Hôm nay tao phải xé rách miệng mày ra?....

Ánh Nguyệt giơ tay lên định tát lại Ngọc Hân nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào mặt Nguyễn Ngọc Hân thì một cánh tay trắng trẻo đã đưa ra ngăn cản lại, tiếp đó là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Minh Triệu vang lên :

- Phạm Ánh Nguyệt, cô mà còn muốn cố ý gây sự nữa thì đừng trách tôi.

Vốn là cô ta đang rất tức giận nhưng khi nghe thấy Minh Triệu nói như thế, cô ta có cảm giác như mình vừa nghe được một câu chuyện khôi hài, cô ta nhếch mép cười khẩy một cái nhìn Minh Triệu giọng khinh bỉ nói :

- Phạm Đình Minh Triệu ơi là Phạm Đình Minh Triệu, mày nghĩ mày đang kể chuyện cười sao? Mày nghĩ mày vẫn còn là đại tiểu thư danh giá của Phạm Gia sao? Sao không tự mình soi gương đi, với một đứa cơm không đủ ăn áo không đủ mặc như mày bây giờ mà cũng muốn lên mặt cảnh cáo tao hay sao? Nhìn kỹ lại mày đi....

Dứt lời cô ta giơ tay lên, rất nhanh một cái tát với lực đạo rất mạnh giáng xuống má trái của Minh Triệu. Ngọc Hân vì đang đứng sau Minh Triệu nên không thể cản được cái tát đó. Ánh Nguyệt cười càng thêm tươi hơn, cô ta chỉ thẳng vào mặt Minh Triệu nhưng mắt lại nhìn Ngọc Hân nói :

- Cái này là tao trả lại cho mày, nhưng nó lại muốn nhận thay nên tao đành chiều lòng nó vậy...hahaha...

Nói xong cô ta quay sang nũng nịu với Hồ Vĩnh Khoa : "Anh yêu đi thôi..."

Vĩnh Khoa lúc này tay đã siết chặt lại thành nắm đấm, lúc mới nhìn thấy Minh Triệu trong lòng anh ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Thời gian này anh ta đã cố gắng tìm Minh Triệu khắp nơi nhưng không thấy, lúc gặp lại anh ta kích động đến mức suýt nữa thì đã chạy lại nắm tay nàng mà tra hỏi nàng đã ở đâu sao anh ta tìm không thấy? Nhưng cũng may một phần lý trí còn lại đã kịp giúp anh ta giữ bình tĩnh. Khi nhìn thấy nàng bị Ánh Nguyệt tát, cả người anh ta đã run lên vì tức giận, ngay lúc đó anh ta đã muốn tát trả Phạm Ánh Nguyệt gấp 10 lần, nhưng Hồ Vĩnh Khoa vẫn phải nhịn vì anh ta muốn Minh Triệu phải mở miệng cầu xin anh ta giúp, cầu xin anh ta che chở...

Minh Triệu nhắm mắt cố gắng nuốt xuống sự tức giận trong lòng mình lúc này, nàng không muốn vì chuyện này mà làm hỏng cả kế hoạch trả thù của mình. Ngọc Hân lúc này đã thật sự bùng nổ, lúc Ánh Nguyệt đi qua cô đã điên lên muốn đưa tay nắm tóc cô ta lại nhưng Minh Triệu đã nhanh hơn, kéo Ngọc Hân lại và nói nhỏ :

- Bỏ đi...

- Minh Triệu chị bỏ được nhưng em thì không được, hôm nay em sẽ phải đánh cho cô ta đến lếch cũng không thể lếch nổi...

Ngọc Hân một mực nhìn theo bóng của Ánh Nguyệt đang dần đi xa mình, trong mắt nàng thoáng chốc đã bùng lên 2 ngọn lửa nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô cảm giác muốn đánh người đến như vậy.

- Ngọc Hân, nếu em thương chị thì nghe lời chị đi, về sau nếu em muốn đánh muốn chửi gì cô ta thì cứ việc, chị sẽ không cản em nữa.

Minh Triệu hết lời khuyên giải, mãi một lúc sau Ngọc Hân mới từ từ điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Nàng nhìn Minh Triệu thật lâu rồi nói :

- Được rồi, tuy em không biết chị muốn làm gì nhưng bất kể khi nào cần em giúp đỡ thì chị phải nói đó?

- Cảm ơn em...Nhưng mà chuyện hôm nay em đừng nói cho Kỳ Duyên biết nhé...

Minh Triệu mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, ấn tượng nàng dành cho cô bé này lại tăng lên rồi.

- Nhưng... Thôi được rồi, em sẽ không nói... Mình về thôi...

Nhìn thấy nụ cười của Minh Triệu, Ngọc Hân cũng cười, cô nàng thật sự rất thích Minh Triệu, vì nàng ấy không giống với những người con gái khác chỉ muốn lên giường với chị họ của cô, mà ngược lại với chị ấy còn rất bài xích, cũng không bao giờ chủ động lấy lòng chị họ cả. Điều này làm nên tính cách khác biệt của Minh Triệu.

- Em về trước đi, chị phải đến đây một lát...

Minh Triệu nhìn về một nơi xa xăm nào đó, ánh mắt nàng hiện lên nét buồn.

- Chị đi đâu?

Ngọc Hân nghiêng đầu khó hiểu.

- Bí mật...

Minh Triệu quay lại cười cười nháy mắt với Ngọc Hân.

- Nhưng chị họ....

Ngọc Hân lại không biết phải làm sao? Tuy rằng nàng biết Kỳ Duyên thương mình nhưng mà lỡ như Minh Triệu xảy ra chuyện gì không hay, làm chị tức giận thì không biết phải làm sao...

- Yên tâm chị ấy sẽ không mắng em đâu, có gì chị sẽ nói cho...

Minh Triệu vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi

- Nhưng ...

- Vậy nhé, chị đi đây gặp lại sau...

Không đợi Ngọc Hân nói xong Minh Triệu xoay người đi về hướng khác. Thấy vậy cô vội nói với theo :

- Khoan đã, hay là để anh Nam Tuấn đi với chị nhé, dù sao anh ấy cũng là vệ sĩ của chị mà?...

- Không cần đâu...

Minh Triệu nói chân vẫn không ngừng bước về phía trước.

............

Quỳ trước phần mộ của ba mẹ mình thật lâu, Minh Triệu cuối cùng cũng đứng lên, từ hôm nay nàng sẽ không khóc nữa, nàng phải mạnh mẽ phải cho bọn người kia thấy nàng đã thay đổi, đưa tay sờ vào hai khung ảnh trên mộ, hai người trung niên với nụ cười hiền từ mà khoé mắt Minh Triệu lại cảm thấy cay cay, nàng nhớ ba mẹ thật sự rất nhớ, cố gắng nở nụ cười nàng nói khẽ :

- Ba mẹ, hai người ở trên trời có linh thiên thì hãy phù hộ cho Minh Triệu sớm ngày trả được thù hận nhé....

Minh Triệu lang thang đi đến trước một quán cà phê mà lúc trước nàng và Ánh Quỳnh hay đến đã lâu nàng không đến đây rồi, bước vào, vẫn chiếc bàn quen thuộc, vẫn một ly capuchino nóng, khẽ thở dài nàng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ : "Ánh Quỳnh, mình nhớ cậu... "

Đúng lúc này tiếng chuông gió ở cửa quán vang lên báo hiệu có khách, Minh Triệu cũng không buồn quay đầu lại nhìn, nàng đang chìm vào suy nghĩ của mình. Bỗng một giọng nói đầy kích động vang lên bên tai :

- Phạm Đình Minh Triệu là cậu thật sao?....

Kế tiếp là cả người nàng bị ôm cứng ngắc, Minh Triệu định thần lại nhìn người đang ôm mình, môi mấp máy :

- Ánh... Quỳnh ...

- Huhuhu.... là cậu thật rồi, không phải mình nằm mơ chứ... Huhuhu.... Mình rất nhớ cậu....

Đồng Ánh Quỳnh kích động tây vẫn ôm chặt, miệng không ngừng nói.

- Là mình.... là mình đây... Mình cũng rất nhớ cậu... Ánh Quỳnh ...

Sau phút giây vui mừng gặp gỡ, hai người kể nhau nghe về những chuyện đã xảy ra, sau khi nghe Minh Triệu nói chân tướng mọi chuyện, Đồng Ánh Quỳnh tức giận đến nỗi đập bàn đập ghế, nàng nghiến răng nói :

- Một lũ súc sinh, cầm thú ngay cả người chung một nhà mà cũng ra tay được... Minh Triệu cậu yên tâm mình nhất định sẽ giúp cậu lấy lại công bằng.

Minh Triệu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lơ đãng nói :

- Cám ơn cậu.. nhưng không cần đâu, đây là thù oán của mình, mình muốn tự tay trả lại cho bọn họ, gấp trăm gấp ngàn lần.

- Nhưng bọn họ có tập đoàn Phạm Gia chống lưng, còn cậu thì không có gì cả, mình không thể để cậu mạo hiểm được...

Ánh Quỳnh giọng đầy bất an nói, nàng biết với thế lực của Phạm Gia bây giờ muốn xử lý Minh Triệu chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

- Ai nói mình không có gì? Ở trong đây... chứa rất nhiều thứ mà nhiều người không biết đấy.

Minh Triệu vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, trong giọng nói của nàng không có một chút sợ hãi hay yếu đuối nào cả. Ánh Quỳnh nghiêng đầu khó hiểu, thì Minh Triệu lại nói thêm một câu :

- Vả lại... mình không muốn liên luỵ đến Đồng Gia, trong tay mình đang cầm tấm kim bài miễn tử đấy, chỉ có điều là nó đang nằm ở trạng thái vô hình mà thôi.

- Là sao? Mình không hiểu cậu đang nói gì? Kim bài miễn tử nào?

Ánh Quỳnh càng nghe Minh Triệu nói thì đầu óc nàng lại càng thêm mơ màng mông lung.

- Đến lúc đó tự khắc cậu sẽ biết...

Minh Triệu nháy mắt cười tinh nghịch với cô bạn thân của mình, chỉ khi ở với Ánh Quỳnh nàng mới cho phép mình như vậy.

- Thật sự mình không hiểu cậu muốn nói gì nữa.

Ánh Quỳnh lắc đầu thở dài nhưng cũng thôi không nói nữa, vì nàng tin Minh Triệu biết nàng ấy đang cần làm gì?

Hai người nói chuyện xong thì ai về nhà nấy, lúc đầu Ánh Quỳnh còn có ý định bảo Minh Triệu về nhà mình ở, nhưng nàng ấy đã nói "Giờ không phải lúc" nên Ánh Quỳnh không nói nữa dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được kim bài miễn tử mà Minh Triệu nói là ai thôi.

Nhưng lúc Ánh Quỳnh biết được liệu nàng có giận mình không?

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro