Chap 9

Cuộc sống như thế nào mới gọi là cuộc sống hôn nhân?



Nàng tuy rằng đã từng cùng cô kết hôn một lần nhưng vì mất trí nhớ nên hoàn toàn không còn nhớ gì. Nhưng nàng tin tưởng sẽ không giống với cuộc sống bây giờ. Nếu không, trước kia nàng đúng là đại ngu đại ngốc nên mới ly hôn với cô, bởi vì bây giờ cô tốt với nàng đến không còn lời nào để nói.



Đăng kí hết hôn xong,Lan Ngọc không chỉ tặng Vỹ Dạ một chiếc nhẫn kim cương cực lớn làm nhẫn kết hôn, còn đưa vợ cùng con gái đi dạo phố, mua cho mẹ con nàng một đống quần áo, chính là muốn làm hư hai mẹ con nàng mà.



Hôm sau,Lan Ngọc hỏi qua ý kiến Vỹ Dạ rồi giúp nàng xin nghỉ việc, ở nhà tĩnh dưỡng, cũng tìm bảo mẫu cho Vỹ Vỹ tránh nàng vì trông con mà bị mệt nhưng nàng không đồng ý.Cô tôn trọng ý kiến của nàng. Rồi lại bảo người phục vụ vốn mỗi tuần đến dọn nhà một lần đổi thành 2 ngày đến một lần tránh nàng làm chuyện nhà mà vất vả.



Ngày thứ ba,Lan Ngọc muốn cho con gái quen dần với mình cuối cùng cũng như nguyện mà được tắm cho con gái, từ đó về sau, chỉ cần cô ở nhà, tắm cho Vỹ Vỹ sẽ là việc của cô.Sau đó, dỗ con cũng thành việc của cô luôn.



Lan Ngọc yêu con gái là không cần hoài nghi nhưng mỗi ngày giúp con tắm, dỗ con ngủ lại săn sóc vợ,biểu hiện tình yêu với nàng,không hiểu sao nàng rất thích nhìn thấy những điều này.



Mỗi ngày trước khi đi làm,Lan Ngọc nhất định đều hôn tạm biệt cả hai mẹ con Vỹ Dạ,chiều về cũng lại ôm hôn mẹ con nàng, bây giờ Vỹ Vỹ chỉ cần có cô ở bên thì sẽ không cần nàng nữa.



Ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết hôn, thời tiết sáng sủa,Lan Ngọc đưa mẹ con Vỹ Dạ đến bến tàu đi dạo,Vỹ Vỹ lần đầu tiên được chơi đùa trên cỏ, còn được Lan Ngọc làm ngựa mà cưỡi, quả thật là chơi vui đến phát điên.



Nàng ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người cảm giác thật hạnh phúc.



"Vỹ Dạ?"



Đột nhiên thấy có người gọi, theo phản xa nàng quay đầu lại, không biết người gọi nàng là ai vì trước mắt chẳng có gương mặt nào nàng thấy quen hết.



"Thật khéo, em cũng đến đây chơi sao?" - Một người đàn ông tươi cười đến trước mặt nàng



"À.. Chào anh"



Căn bản là không biết anh ta là ai,nàng hơi xấu hổ gật gật đầu với đối phương.



"Sao thế, nhìn em như là không biết anh vậy" - Người đàn ông kia cười nói.



Nàng đúng là không biết.Vỹ Dạ cười khổ trả lời trong lòng.Nàng không rõ quan hệ của anh ta với mình là thế nào, có phải là người thân thiết để nói chuyện mình mất trí nhớ không?



Nàng còn đang khó xử thì vừa hay anh ta lại chuyển đề tài.



"Sao em lại ngồi một mình ở đây? Anh có vinh hạnh làm hộ hoa sứ giả cho em không?"



Anh ta kích động hỏi, đôi mắt nhìn nàng lộ rõ ý đồ: Anh ta thích nàng



Thấy biểu hiện nhiệt tình đến trắng trợn của anh ta,Vỹ Dạ hơi xấu hổ mà cũng không biết làm sao. Đang lúc nàng không biết nên làm gì cho phải thì tiếng Lan Ngọc đột nhiên vang lên từ phía sau, cứu nàng nửa cái mạng.



"Bà xã, em sao thế? Là bạn bè quen biết sao? " - Lan Ngọc ôm con gái từ từ đi đến bên vợ



"Bà xã?!"



Người đàn ông kia kinh ngạc thốt lên, sau đó nhìn Vỹ Dạ



"Em đã kết hôn?"



"Đúng vây" - Nàng gật đầu với anh ta.



"Từ khi nào, vì sao anh không nghe một chút tin gì?"



Vỹ Dạ hoàn toàn không biết nên trả lời anh ta như thế nào.



"Chào anh! Tôi là Lan Ngọc,là chồng Vỹ Dạ Không biết nên xưng hô với anh thế nào?"



Lan Ngọc giải vây cho nàng,tự động giới thiệu cũng thân mật giơ tay.



"Thuận Nguyễn"



Anh ta bắt tay Lan Ngọc một chút rồi lại nhìn Vỹ Dạ như là bị thương nói



"Lúc trước em đã nói đời này kết hôn một lần là đủ rồi, sẽ không kết hôn lần thứ hai cho nên kiên quyết cự tuyệt anh, không nghĩ em lại..."



Lan Ngọc đắc ý giải thích



"Cô ấy không phải kết hôn lần thứ hai, chỉ là hợp lại với tôi thôi"



"Hợp lại?" - Thuận Nguyễn ngạc nhiên nhìn Lan Ngọc "Ý của cô không phải là...."



"Đúng vậy, tôi từng là chồng trước của cô ấy, mà tiểu thiên sứ đáng yêu này là con gái của chúng tôi"



Lan Ngọc cù cù Vỹ Vỹ khiến cô nhóc khanh khách cười loạn lên, vội vương tay cầu cứu mẹ.Vỹ Dạ vội ôm bé vào lòng, né tránh Lan Ngọc đùa, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.



Thấy hình ảnh này,Thuận Nguyễn còn nói được gì, chỉ có thể ảm đạm xoay người đi.



"Tên kia là ai?"



Anh ta vừa đi,Lan Ngọc giả bộ lơ đãng hỏi bà xã.



"Không biết" - Vỹ Dạ lắc đầu.



"Anh ta nói anh ta đã theo đuổi em"



"Ừ.Có lẽ là anh ta nói đúng nhưng mà em chả có ấn tượng gì với anh ta cả"



"Nhìn anh ta cũng không tệ"



"Ừm"



"Dáng người khá cao"



"Ừm"



"Vóc dáng cũng không sai"



"Ừm"



"Cả người mặc đều là hàng hiệu"



"Hình như là thế"



"Hừ"



Lan Ngọc đột nhiên hừ lạnh.Vỹ Dạ hơi sưng sốt nhìn cô khó chịu, nhịn không được mà cười vui.



Lan Ngọc là đang ghen!Nàng phát hiện đây đúng là chuyện lạ nha.



"Ngọc còn đẹp hơn anh ta" - Nàng cười.



"Hừ"



"Ngọc cũng không thấp hơn anh ấy"



"Hừ"



"Cơ thể tuy không cường tráng như anh ta nhưng lại cao gầy, ưu tú"



"Hừ" - Tiếng Lan Ngọc hừ nhỏ dần.



"Hơn nữa em còn biết rõ,Ngọc không chỉ có nhiều đồ hiệu mà cũng có thể cho vợ và con hưởng thụ sung sướng"



"Quan trọng nhất là, em yêu Ngọc,con gái cũng yêu Ngọc,hai mẹ con em đều yêu Ngọc"



Nghe thế,Lan Ngọc sao còn tức giận được, cô lập tức ôm vợ con vào lòng, kích động mà ôm thật chặt.



"Nói lại lần nữa đi" - Giọng Lan Ngọc khàn khàn yêu cầu



"Cái gì?"



"Nói lại lần nữa xem"



"Nói cái gì?"



Mắt nàng lóe lên, khóe miệng đầy ý cười:



"Ngọc so với anh ấy còn đẹp trai hơn, không thấp hơn anh ấy, tuy người không cường tráng bằng nhưng lại cao gầy ưu tú? Hay là...."



"Bà xã!" - Lan Ngọc ôm chặt Vỹ Dạ bất mãn kêu lên.



Nàng đột nhiên cười khẽ, tựa đầu vào vai cô,e lệ nói:



"Em yêu Ngọc"



Mặc kệ trước kia hai người đã từng phát sinh chuyện gì, dù sao bây giờ nàng cũng không còn nhớ nữa, không quan trọng nữa.Nàng chỉ biết là bây giờ nàng yêu cô,yêu sự ôn nhu của cô,yêu sự săn sóc của cô,yêu bộ dáng ghen tuông của cô,cũng yêu tình yêu cô dành cho con gái.



Lan Ngọc nhắm mắt lại, kích động tột đỉnh. Rốt cục lại nghe thấy nàng nói nàng yêu cô. Cô đã từng nghĩ đến chết cũng không bao giờ được nghe nàng nói những lời này, nghĩ mình đã mất nàng,mất đi tình yêu của nàng,nhưng bây giờ....



"Ngọc yêu em, bà xã" - Cô cảm động nói.



"Em biết" - Nàng mỉm cười.



"Đời này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi"



"Được" - Nàng ôn nhu đáp.














Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro