Chap 10
Sáng hôm sau, trên giường có một nữ nhân lõa thể đang ngủ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào mặt nàng, mi nàng rung lên vài lần rồi sau đó cũng chậm rãi mở mắt ra. Minh Triệu chớp chớp mi để tiếp thu ánh sáng, nàng nhìn qua bên cạnh thì không thấy ai, mới nhíu mày ngồi dậy, chăn rớt xuống cảnh xuân hiện ra và ngay lúc này cửa cũng cạch một tiếng, Kỳ Duyên mặc áo sơmi trắng không cài một nút trên bước vào. Ánh mắt cô chăm chú nhìn toàn bộ thân thể Minh Triệu, nhất là hai đại bạch thỏ kia, tay cô vuốt cằm, sáng sớm mà thưởng thức được mỹ cảnh này thì còn gì bằng, không ăn sáng cũng muốn no a.
Minh Triệu cũng đơ ra một lúc, sau khi nhìn đến môi người kia khẽ nhếch thì mới giật mình lấy chăn che lại.
"Làm chuyện dư thừa''
Kỳ Duyên buồn cười nói một tiếng.
"Đồ tôi đâu?''
Minh Triệu trợn mắt gắt lên hỏi.
"Em giặt rồi''
"Rồi tôi lấy gì mặc?''
"Mặc đồ em''
Kỳ Duyên cười nhẹ nói, rồi đi đến tủ áo lấy ra cái áo sơmi dài quăng cho nàng.
"Mặc đi''
"Quần đâu?''
"Khỏi mặc''
"..."
Minh Triệu đen mặt nhìn cô.
"Mặc đi rồi xuống ăn sáng''
Kỳ Duyên nhìn nàng vẻ mặt khó coi, nhướng mày nói.
"Không cần, tôi muốn về công ty!''
Minh Triệu tức giận la lên.
"Tức giận không tốt, mau già xấu xí a''
"Liên quan gì đến cô?''
"Già sẽ yếu, xấu xí sẽ không ai nhìn, em cần trẻ khỏe, như vậy ở trên giường mới vận động lâu hơn một chút, quan trọng hơn nữa là còn phải đẹp a''
"Biến thái, lưu manh, vô sỉ!''
Minh Triệu giận tái mặt, cầm lấy gối chọi đến nữ nhân đứng ngay cửa, bình hoa trên đầu giường cũng mọc cánh mà bay.
Kỳ Duyên phản ứng kịp, chạy nhanh ra ngoài đóng cửa lại, bên trong có thể nghe âm thanh đổ vỡ.
Cô cười cười nhìn cửa phòng, tay lấy ra di động nhắn tin cho Lệ Hằng.
"Mua cho mình một bộ đồ theo kích cỡ Minh Triệu, cảm ơn cậu trước''
Bên kia cũng lập tức phản hồi.
"Được, mình đem tới liền''
Kỳ Duyên cất đi di động vẻ mặt thập phần tốt, đi xuống lầu.
Minh Triệu trên này đã đem nguyên dòng họ cô ra mắng đến lợi hại, đến một lúc bụng hỏa cũng hạ phân nữa, nàng cầm lấy áo sơmi đi vào phòng tắm.
Sau khi bước ra với áo sơmi dài trên đầu gối một chút, nàng một mạch ly khai phòng mà xuống lầu. Nàng đi chầm chậm để quan sát nơi đây, đồ trang trí tranh vẽ, mọi thứ trong nước đều có với số lượng giới hạn, tông màu phối hợp đậm chất Châu Âu. Kẻ nhiều tiền luôn có sở thích như vậy sao?
Kỳ Duyên đang thản nhiên ăn bữa sáng của mình, nghe tiếng bước chân đang đến gần, cô ngẩng đầu lên, cười ôn nhu nhìn nữ nhân trước mắt nói.
"Ăn sáng đi rồi em đưa chị về"
Minh Triệu không thèm trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống cúi đầu ăn phần sáng của mình.
Kỳ Duyên chỉ cười cười không nói gì nữa, tiếp tục ăn phần của mình.
Trong thời gian ăn không có nhiều chuyện để nói, một lúc hai người cũng ăn xong, Kỳ Duyên lấy bộ đồ Lệ Hằng khi nãy đem tới đi đến đưa cho nàng.
"Thay đồ đi, em đợi chị''
"Cảm ơn''
Minh Triệu giật lấy đồ trên tay cô, xoay người đi, không quên nhả ra hai từ.
Kỳ Duyên không nói gì chỉ cười, dọn dẹp chén đũa xong xuôi, nhấc chân bước ra gara chờ nàng.
Mười lăm phút sau, Minh Triệu đi ra với bộ sơmi quần tây theo phong cách văn phòng, rất vừa người. Cô nhìn đến nút áo bị cài tới trên cổ, ý cười trong mắt càng sâu.
"Bây giờ là mùa hè, chị cài nút cao như vậy không sợ ngộp chết sao?''
Kỳ Duyên giả vờ nhíu mày hỏi.
"Cô câm ngay!''
Minh Triệu trợn mắt nhìn nữ nhân không biết xấu hổ trước mặt, tức giận không nhẹ, gầm lên một tiếng.
"Haha''
Kỳ Duyên nhìn biểu tình của nàng thì cười rộ lên, sau đó vui sướng đi đến một chiếc CCXR Trevita ngồi vào ghế lái.
"Bảo bối lên xe nào''
Minh Triệu giờ mới để ý cái gara, nàng liền bị kinh hách không nhẹ, toàn là siêu xe, cả Bugatti phiên bản mới mà nàng mơ ước cũng có a.
Minh Triệu bị cô gọi thì giật mình, thu lại suy tư, gật đầu một cái, mở ra cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
"Chị định đến công ty hay về nhà?''
Kỳ Duyên vừa hỏi vừa nghiêng người qua.
"Cô...''
Minh Triệu mặt đỏ bừng nhắm mắt lại, nhưng một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, nàng mở mắt ra nhìn đến thì xấu hổ cùng cực.
Sau khi thắt dây an toàn cho nàng xong, Kỳ Duyên lui về ghế của mình, buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ai kia như nghẹn mà không thể phát tiết.
"Chị sao lại mặt đỏ rồi?''
"Còn không phải xe cô nóng quá sao?''
Minh Triệu nghe câu hỏi thì muốn giết người, tức giận nói.
Cô cố ý! Rõ ràng là cố ý!
"Xe điều hòa rất tốt mà, mấy hôm trước em vừa mới đi cải tiến a''
Kỳ Duyên nhìn vào máy điều hòa, bộ dạng mạc danh kỳ diệu nói.
"Cô còn không chạy!''
Kỳ Duyên nhếch môi, đạp mạnh chân ga, xe cũng ra khỏi gara chạy thẳng ra ngoài.
"Đưa tôi đến công ty''
Chạy khoảng mười phút, Minh Triệu bỗng dưng mở miệng nhắc nhở.
"Được''
Kỳ Duyên gật đầu chăm chú lái xe.
------------------------------
Phạm thị đang trong an tĩnh thì một chuyện làm nổ tung.
Một chiếc CCXR Trevita dừng ngay trước công ty, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn xem chủ nhân của nó là ai. Nhân viên Phạm thị cũng ào ra xem không dứt, nào đâu người bước ra là một nữ nhân diễm lệ đến động lòng người, còn nữ nhân mở ra cửa phó lái, mọi người nhìn đến thì oanh một tiếng trong đầu.
Là Phạm Tổng của bọn họ, Phạm Đình Minh Triệu a!
Minh Triệu bước xuống, nhìn xung quanh thì nhíu mày một cái, sau đó quay sang trừng mắt Kỳ Duyên.
Cô ta rõ ràng cố ý!
Kỳ Duyên nhìn khuôn mặt khả ái đó của nàng, không nói hai lời đi đến, hai tay siết chặt eo hôn lên môi nàng.
"Phạt chị''
"Lưu manh!''
Minh Triệu nhỏ giọng quát.
Kỳ Duyên ôm nàng vào lòng, ôn nhu vuốt ve tấm lưng thổi nhiệt khí vào tai nàng.
''Em muốn cho cả thế giới này biết chị là nữ nhân của em''
Minh Triệu lòng rung nhẹ lên, giọng nói ôn nhu như chứa lông vũ lướt nhẹ qua tim nàng gieo bao cảm giác khó tả.
Một màn này làm cho nhân viên Phạm thị bị nổ tung, như muốn thiên hạ đại loạn, người qua đường cũng say mê thưởng thức đôi ngọc bích như họa đang ân ái với nhau.
Thật đẹp, thật ngưỡng mộ!
''Cô định ôm đến khi nào?''
Minh Triệu nhìn mọi người xung quanh tụ tập ngày càng đông, nàng đánh nhẹ vào vai Kỳ Duyên, nhỏ giọng hỏi.
"Em luyến tiếc chị''
Kỳ Duyên hôn nhẹ lên tóc nàng, ôn nhu đáp.
"Tôi còn có việc''
Minh Triệu nhíu mày, than nhẹ một tiếng.
"Được, chiều em đón chị''
Kỳ Duyên buông nàng ra, gật đầu nói.
"Không cần, chúng ta đến đây được rồi, loạn như thế cũng đủ''
Minh Triệu nghe vậy, dứt khoát xoay người để lại một câu.
Kỳ Duyên nhìn theo bóng lưng nàng nhếch môi lên.
Muốn kết thúc sao? Không có khả năng!
Cả đời này chị đừng mong trốn thoát khỏi em.
Quay lại xe, Kỳ Duyên phóng thẳng đi mất, để lại bao nhiêu ánh mắt say mê, say mê ở đây không biết là mỹ nữ hay là siêu xe a.
Minh Triệu bước vào công ty với bao cặp mắt tò mò xung quanh, nàng nhíu mày, khuôn mặt trở lại lạnh lùng không cảm xúc, khí tràng quanh thân tỏa ra, không khí dường như muốn đông lại. Mọi người rùng mình một cái, giải tán như ong vỡ tổ.
Trang chat của nhân viên công ty bây giờ cũng náo nhiệt ầm ầm, nhiều câu hỏi được đưa ra ''Người đó là bạn gái của Phạm Tổng sao? Nàng là ai? Không phải Đỗ Tổng với Phạm Tổng tháng sau đính hôn sao?...''
Còn có một số bách nam bách nữ phấn khích mà lấy điện thoại ra lưu lại ảnh hai người để làm nền.
Minh Triệu sau khi lên phòng thì lo xử lý tài liệu báo cáo, không màng tới thế sự vừa rồi mình tạo ra.
End chap.
********************
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro