Chap 35 (H)

Kỳ Duyên không có đáp lại, hô hấp lại nặng nề, tay thừa lúc cởi bỏ vài nút áo của nàng, tay kia nhanh luồn ra phía sau giải khai hai đại bạch thỏ. Hai ngọn núi tuyết lớn được trưng bày trước mặt, Kỳ Duyên đắc ý cười, miệng đi đến ngậm lấy nụ hoa đỏ tươi.

"Ưm...''

Minh Triệu cảm nhận tê dại truyền khắp người, giật mình hồi thần, nhíu mày cúi đầu thì thấy tên đại sắc lang đang tham luyến trước ngực mình.

"Em..."

Minh Triệu định nói nhưng lại chịu không được khoái cảm mang đến mà rên khẽ.

''Ưm...''

Kỳ Duyên một bên mút như trẻ em uống sữa, bên kia thì bị tay mình nhào nặn đủ hình dáng, mềm mềm, co dãn, thật êm tay.

"Nhẹ... Thôi... A..."

Minh Triệu nói khẽ, môi mấp máy thốt ra tiếng nỉ non mê người.

Ở phía cửa có một cặp mắt đang chứng kiến hết thảy, Ngọc Hân vội đóng cửa lại, thân tựa vào tường tay ôm mặt khóc nấc lên, tim như đang rỉ máu đau đớn vô cùng. Có phải hôm nay là để nàng xả hết những chịu đựng, những uất ức ra không? Tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy? Ngọc Hân trên môi cười khổ, ánh mắt hiện lên sự đau thương, lau đi nước mắt, đứng dậy chậm rãi rời đi, tấm lưng mảnh mảnh tỏa ra một cỗ thê lương nhàn nhạt.

Bắt đầu ở một lời hứa hẹn, kết thúc ở một lời xin lỗi. Tình cảm 18 năm hôm nay hoàn toàn chết lặng, người hạnh phúc là được, chỉ cần người hạnh phúc...

Kỳ Duyên mút hai đại bạch thỏ đến cương lên, ngạo nghễ mà đứng thẳng, tay bắt đầu sờ loạn trên người Minh Triệu.

"Không... Được...''

Minh Triệu bắt lấy cánh tay đang tiến xuống dưới, cố dùng số lý trí còn lại ngăn cản bước tiếp theo, thật sự bây giờ không thể làm loại chuyện này nên nàng mới cố nhịn ham muốn.

"Tại sao?''

Kỳ Duyên khó chịu ngẩng đầu hỏi.

"Chị tới..."

Minh Triệu mặt đỏ bừng đáp.

"Tới?''

Kỳ Duyên mơ màng, đang suy nghĩ nàng tới là tới cái gì, bây giờ dục vọng cơ hồ muốn nuốt chửng lý trí, một lúc đợi tỉnh táo lên thì cô như quả bóng xì hơi. Sao lại tới ngay lúc này chứ?

''Ngoan đi''

Minh Triệu mặc lại bra, cài lại cúc áo xong xuôi, nhìn ái nhân ỉu xìu đang ai oán bên cạnh thì cười ngọt ngào một tiếng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô nhẹ giọng dỗ dành.

"Bảo bối''

Kỳ Duyên ủy khuất cầm lấy tay nàng hôn lên từng tấc da thịt, miệng lẩm bẩm gọi.

"Ân''

"Không làm ở dưới, vậy hôn được chứ?''

Kỳ Duyên cười nói xong, liền nhào tới đỡ gáy nàng hôn lên hai cánh môi đỏ mọng ướt át kia.

"Ân... Ngô...''

Minh Triệu giật mình nhưng từ từ buông lỏng, tay luồn qua cổ cô ôm lấy.

Kỳ Duyên mút hai cánh môi mềm mại, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tách mở hai cánh môi, luồn lách đẩy ra hàm răng đi vào bên trong, khám phá từng ngóc ngách mút hết mật ngọt.

"Ưm...''

Minh Triệu rên khẽ thốt ra từ trong cổ họng.

Hai người lâm vào hôn sâu dài dẳng, không khí cũng dần dần tăng lên. Bên ngoài những tòa cao ốc chọc trời vẫn còn sáng đèn, bên dưới là ánh đèn xe lướt lướt tạo nên khung cảnh đẹp đẽ.

------------------------------

Một tháng sau...

Kỳ Duyên đã được cho xuất viện từ hôm qua, sức khỏe hồi phục muốn tốt.

Hôm nay ở Thượng Hải đón một sự kiện quan trọng là ngày lễ kỉ niệm 90 năm Nguyễn thị thành lập, những lãnh đạo lớn nhỏ cũng chuẩn bị sẵn sàng đến tham dự. Khuôn viên sân Nguyễn gia bây giờ đã được bày trí bắt mắt, hàng loạt những thảm đỏ, vòng hoa, rượu, nước trái cây, món ăn đều đã đâu vào đấy. Khách cũng bắt đầu tới, những con xe liên tiếp được chạy vào gara. Nguyễn Thanh Phong, Nguyễn Anh Quân, Lam Tình Vân đang đứng đón khách, phía xa có mấy người đi đến.

"Nguyễn lão gia, anh chị Nguyễn''

Một vị trung niên nhìn ba người gật đầu chào hỏi, bọn người phía sau cũng khom người hữu lễ.

"Mời vào''

Nguyễn Thanh Phong gật đầu nhìn vào trong nói.

Lam Tình Vân hôm nay khoát lên bộ váy dạ hội dài đen đính những viên đá quý nhỏ, dù đã lớn tuổi nhưng khí chất trên người bà đậm chất trẻ trung cao quý, trên người tỏa ra cỗ gợi cảm quyến rũ mê người.

Một chiếc lamborghini chạy vào gara, xe dừng lại, Minh Triệu bước xuống với bao ánh mắt nóng rực theo dõi. Hôm nay nàng mặc không phải lễ phục dạ hội mà bộ váy đỏ ngắn ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong chuẩn xác hoàn hảo trên người mình, màu đỏ tôn lên làn da nàng. Đặc biệt hơn là không khí xung quanh nàng cũng dần tăng lên, nam nhân xung quanh không khỏi hít khí lạnh, nữ nhân thì ganh tị liếc xéo nàng, trong lòng thầm mắng nàng tệ hại, là hồ ly tinh.

Minh Triệu nhếch môi, bỏ qua bao cặp mắt đạp gót bước đến Lam Tình Vân ba người.

"Ông nội, bác trai, bác gái"

Minh Triệu mỉm cười nhìn ba người chào.

"Triệu đến rồi sao, ba con đâu?''

Nguyễn Thanh Phong cười hòa ái nhìn nàng hỏi.

"Ba con một lát sẽ đến''

"Duyên đang ở bên trong''

Lam Tình Vân cười nhẹ nhắc nhở.

"Vậy con xin phép''

Minh Triệu nhìn ba người xin phép rồi đi mất.

"Đại phu nhân"

Những phục vụ hay vệ sĩ thấy Minh Triệu đi ngang đều khom người cung kính chào, nàng thì chỉ gật đầu theo lễ.

Kỳ Duyên cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cô trên người là bộ dạ hội dài đỏ rực, không khác gì Minh Triệu một dạng yêu nghiệt.

Cốc cốc...

Ngoài cửa bị gõ hai cái, Kỳ Duyên nâng mi, giờ này ai lại gõ cửa?

Cạch....

Kỳ Duyên mở cửa, đập vào mắt mình là tiểu hồ ly một dạng giơ tay nhấc chân đều câu dẫn người, khiến chúng sinh điên đảo.

Rầm...

Cô nhanh chóng túm nàng vào trong, đóng mạnh lại cửa tạo ra âm thanh lớn.

"Có cần mạnh tay như vậy không a?''

Minh Triệu che tai liếc cô hỏi.

"Chị ăn mặc như thế này a?''

Kỳ Duyên ôm nàng tới bên giường không vui chất vấn.

"Chị ăn mặc như vậy thì sao?''

Minh Triệu nhướng mày, lắc lắc bộ ngực chỉ được che đậy phân nửa khiêu khích.

"Chị nói lại thử xem?''

Kỳ Duyên dứt khoát ôm nàng để trên đùi mình, nheo mắt nguy hiểm nói.

"Hừ, em làm bộ dáng nguy hiểm này cho ai xem a, chị không sợ đâu''

Minh Triệu bĩu môi hừ nhẹ, cố trên đùi cô nhún vài cái không thèm để ý.

Kỳ Duyên đen mặt, môi mấp máy nhưng một chữ cũng không nói ra được, nhìn đến cổ ngọc gần trong gang tấc dứt khoát cắn xuống.

"A... Đau...''

Minh Triệu hét lên đánh vào vai cô mấy cái, khi nào đại sắc lang biến thành đại cẩu rồi a.

Kỳ Duyên chỉ dùng một chút lực, thấy nàng la đau thì nhẹ liếm nó cho cơn đau dịu đi.

"Em là chó a?''

Minh Triệu tức giận đem đầu người nào đó đẩy ra quát lên.

"Tiểu yêu tinh giận rồi?''

Kỳ Duyên liếm máu ở môi, nhìn nàng nhẹ hỏi.

"Hừ!''

Minh Triệu hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn cô.

"Em xin lỗi được chưa?''

Kỳ Duyên buồn cười nói, môi lại lần nữa tiến công nhưng lần này là hai đại bạch thỏ. Minh Triệu không trả lời, cũng không thèm quan tâm.

Kỳ Duyên tay trụ ở mông nàng xoa bóp, mũi ở khe rãnh sâu hun hút mà tham luyến hít thở.

"Ưm..."

Minh Triệu nhẹ cong người, ngã đầu ra sau cổ họng thoát ra tiếng nỉ non.

Không dừng lại ở đó, cô kéo xuống dây kéo của nàng, vậy là hai đồi núi được giải khai bày ra trước không khí, tay dời lên eo mà làm loạn, môi cũng không chừa mà ngậm một bên nụ hoa cương cứng.

"Em...''

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Minh Triệu không kịp phản ứng.

"Không... Được... Ưm...''

Minh Triệu giọng cũng yếu ớt nỉ non nói.

Kỳ Duyên bây giờ ánh mắt đã chìm vào dục vọng mãnh miệt, hai nụ hoa bị cô mút mà hưng phấn vươn cao.

Đồ trên người Minh Triệu được vứt sang một bên, bây giờ trên người nàng không còn một mảnh vải che thân.

Kỳ Duyên đặt nàng xuống giường, chậm rãi dùng môi hôn lên từng tấc da thịt mình ngày đêm mong nhớ.

"Ưm..."

Minh Triệu cũng lâm vào ham muốn mãnh liệt, người cong lên đón nhận từng chiếc hôn, miệng thoát ra tiếng rên khẽ.

Kỳ Duyên ánh mắt đã bao phủ bởi dục vọng, tay nhẹ tiến đến đùi nàng mà vuốt ve, người phía dưới run lên theo bản năng mở rộng hai chân ra. Kỳ Duyên ánh mắt nóng hừng hực nhìn đến đóa hoa đỏ tươi đã sớm ướt át không chịu được, hai cánh hoa hé mở cho dòng suối nhẹ chảy ra những giọt tinh hoa của thiên địa.

Kỳ Duyên như bị sai khiến quỳ xuống giữa hai chân nàng, tay nhẹ tách chân ra cho rộng hơn, cúi đầu xuống miệng ngậm trọn đóa hoa mà mút lấy.

"Ưm... A...''

Minh Triệu thống khoái hét lên, mỗi cái đụng chạm như có dòng điện chạy qua trên người, tứ chi đầu óc đều tê dại kích thích cực điểm.

Kỳ Duyên nhẹ nhàng uống hết dòng suối, dọn sạch sẽ xung quanh không chừa lại thứ gì, hé môi ngậm lấy một cánh hoa mà mút nhẹ, tay nàng cũng dời xuống xoa nắn hai bờ mông săn chắc.

"A... Ưm..."

Minh Triệu run rẩy vì khoái cảm mang đến, miệng không khỏi nỉ non như ca như hát, ái dịch phía dưới cũng vì vậy mà ra ào ạt.

Kỳ Duyên bỏ qua cánh hoa ngậm lấy hoa huyệt non mịn, ái dịch tất cả đều cho vào cổ họng cô không sót một giọt.

Cốc cốc...

Bầu không khí tràn đầy xuân sắc, bị tiếng gõ cửa phá tan.

"Đại tiểu thư, đại phu nhân, buổi lễ sắp bắt đầu, gia chủ gọi hai người xuống''

Bên ngoài một giọng nữ nhân cung kính truyền vào. Kỳ Duyên bỏ qua âm thanh bên ngoài, lưỡi luồn lách đâm sâu vào hoa huyệt non mịn, nhẹ thổi một lượng khí vào, bên trong liền co thắt ái dịch phun trào ra.

"Ưm... A...''

Minh Triệu tê dại sung sướng hét lên. Ái dịch như thác cuồn cuộn đổ xuống cổ họng cô, hai cánh hoa nhè nhẹ run hé mở ra vẽ đường cho dòng suối nhỏ còn soát lại. Dứt khoát uống hết không còn một giọt, Kỳ Duyên tay vỗ nhẹ cặp mông trắng mịn săn chắc.

"A...''

Minh Triệu sung sướng, tiếng kêu la kiều mị đầy câu nhân.

Động tác của nàng làm cho ái dịch lại chảy ra, Kỳ Duyên đắc ý nhếch môi liếm sạch sẽ như thưởng thức mỹ vị tuyệt thế trên đời.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro