Chap 40

"Vậy tại sao em lại nói như vậy với Alex?"

"Người đã muốn quên, đã muốn tìm hạnh phúc mới, thì em còn cách nào khác đây..kí ức về em..nếu người đã muốn giữ lại, thì người sẽ tự biết cách, còn người đã không muốn giữ, thì em..đành chấp nhận"- Seungwan trầm giọng nói rồi bước đi, Joohyun cảm giác như trong lời nói vừa có sự oán giận, vừa có sự đau thương tột cùng, cô chợt nhận ra, không phải mình cảm nhận được, mà là chính trong trái tim của cô, đang có cảm giác đó, cô chợt đưa cánh tay ra, nước mắt rơi xuống, nhưng bóng Seungwan dần xa khuất, Joohyun giật mình, "người đã muốn giữ lại...thì người sẽ tự biết cách", cô chạy theo, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nước mắt cứ rơi ra, vừa thấy bóng dáng của ai kia, cô chạy tới, Seungwan hai mắt cũng đã đỏ hoe, bước đi thật chậm.

"WENDY"

"Wendy? Sao lại xa lạ như thế?" Seungwan quay đầu lại, 4 mắt chạm nhau, Joohyun thở dốc rồi chạy lại nói

"Em..giúp chị đi.."

Seungwan sững sờ nhìn Joohyun, rồi cô mỉm cười nói

"Chị muốn em giúp gì?"

"Chị muốn nhớ lại..tất cả"- Joohyun ngại ngùng nói

"Tại sao ạ?"- Seungwan mừng thầm trong lòng

"Vì chị..chị..cảm thấy rất..rất..đau đớn khi em cứ lạnh lùng với chị..chị không thể hiểu nổi.."- Joohyun ngập ngừng, Seungwan tiến lại gần, đưa hai tay ra, ôm Joohyun vào lòng, nói nhỏ vào tai cô.

"Em yêu chị..."

"Em..em...sẽ giúp chị chứ?"- Joohyun vừa muốn đẩy Seungwan ra, vừa không muốn rời xa, cô hỏi.

Seungwan bỏ tay ra, cười nhìn Joohyun

"Em sẽ giúp chị, với 3 điều kiện."

"Là gì?"- Joohyun thoáng giận nói

"Thứ nhất, phải đổi cách xưng hô, thứ hai, nhớ hay không nhớ, thì trong thời gian này, chị cũng phải biết là mình có người yêu rồi, thứ ba.."- Seungwan nói tới đây thì tháo sợi dây ở cổ ra, đeo vào cổ cho Joohyun, rồi nói

"Chị phải luôn đeo sợi dây này, cho tới khi..."- Seungwan cười buồn rồi nói tiếp

"Chị thật sự không muốn bên em nữa..được chứ?"

Joohyun nhìn sợi dây trước mặt, trong đầu cô chợt hiện lên một chiếc thuyền, có tiếng cười nói, rồi lại một màn đêm bao phủ, cô choáng váng, Seungwan hết hồn đỡ lấy cô, lo lắng hỏi.

"Chị có sao không?"

"Không...không sao"- Joohyun bám vào người Seungwan nói, Seungwan lo lắng bế Joohyun lên, Joohyun đỏ mặt nói

"Em làm cái gì vậy hả?"

"Chị nói gì cơ?"

"Chị nói em bỏ chị xuống.."- Joohyun nhìn xung quanh, đã có vài học sinh nhìn thấy, cô chỉ muốn chui xuống đất mà thôi.

"Em không hiểu chị muốn nói gì hết"- Seungwan cười nói, Joohyun bực tức, rồi mãi mới nói

"Bỏ chị xuống đi mà...Wan...Wannie."

"Nghe rồi..nhưng vẫn không bỏ xuống được"- Seungwan cười hạnh phúc

"Nè..em nói dối.."

"Hả? Hả?"

"Wannie."- Joohyun vừa cảm thấy tức, vừa cảm thấy buồn cười trước thái độ giả ngơ giả ngác của Seungwan.

"Ok..được rồi."- Seungwan nói xong, bỏ Joohyun xuống, rồi nói tiếp

"Chị thấy đỡ hơn chưa?"

"Um.."- Joohyun chỉnh lại quần áo rồi nói

"Aizz..đó là liệu pháp chữa trị đó"- Seungwan hất mặt nói, Joohyun chu mỏ nói

"Chị không tin..."

"Nhưng rõ ràng là chị thấy đỡ hơn đúng chứ, giờ chị hết tiết rồi phải không?"- Seungwan nhìn đồng hồ nói

"Um..mà sao em biết?"- Joohyun ngạc nhiên hỏi, rồi híp mắt lại nói

"À..em..em theo dõi chị phải không?"

"Đâu có..em chỉ hỏi thôi mà..mà đúng chóc đó thôi, là hên thôi"- Seungwan bó tay, chuyện xưng hô, đành để sau vậy.

Seungwan dẫn Joohyun đi đến hội trường năm xưa, Joohyun tò mò đi theo, Seungwan leo lên sân khấu nhìn Joohyun rồi nói

"Chị nhớ nơi đây không?"

"Không.."- Joohyun lắc đầu, Seungwan nói xong vụt chạy mất, Joohyun la lên

"Này..em đi đâu vậy hả? Wendy, Wendy."

"....."

Joohyun không thấy trả lời, cô cũng leo lên chỗ Seungwan đứng, ánh mắt nhìn xung quanh, vô thức bước theo hướng mà Seungwan vừa chạy đi, rồi chợt khựng lại, hai mắt cô chăm chú nhìn mảnh vải che dưới sàn diễn, Joohyun đi tới, đưa tay ra, kéo mảnh vải lên, Seungwan mỉm cười nhìn cô rồi nói

"Chị tới rồi à.."

"Sao em lại vào đây?"- Joohyun thắc mắc hỏi Seungwan, Seungwan cười buồn nói

"Tìm ra được em mà vẫn chưa nhớ thêm được gì à..buồn thật..thôi mình ra ngoài cho mát đi chị."

Seungwan nói xong kéo Joohyun ra bên ngoài, Joohyun cảm thấy có lỗi khi thấy vẻ mặt Seungwan dường như đang rất thất vọng.

"Chị xin lỗi..."

"Aizz...không sao..không sao đâu..nhưng nếu..chị có thể nhớ lại được, thì phải bù đắp cho em đó."- Seungwan cười nói, Joohyun trả lời

"Nếu chị không thể nhớ ra..thì sao?"

"Hả? Vậy..chị có tình cảm gì với em không? Bây giờ ý.."- Seungwan hỏi

"Không.."- Joohyun nhỏ giọng nói, Seungwan gãi đầu, hai mắt nhìn xuống đất, cố kìm nén cảm xúc rồi nói

"Vậy chị thử quen anh Alex đi.."

"....."- Joohyun im lặng không nói gì, Seungwan cười tươi nói

"Anh ấy đẹp trai mà, với lại ở bên anh ấy chị rất vui còn gì, thay vì tốn thời gian làm cùng em, thì chị hãy quen người đó đi.."

"Sao em lại nói vậy?"

"Nhìn cách chị cười với anh Alex, em biết chị cũng thích anh ấy mà, thì chị cứ quen thử để xác định tình cảm của mình, bên em...chỉ toàn đau khổ thôi."- Seungwan cười tươi nói, trong lòng cô bây giờ, thật sự đã quá đau đớn.

"Chị cảm thấy..em thật đáng ghét."- Joohyun nói xong thì bỏ mặc Seungwan ở lại, tự nhiên nghe từng lời Seungwan nói với mình, cô chỉ cảm thấy bực tức như Seungwan đang cố tình bỏ rơi cô vậy, còn Seungwan, cô nhìn theo bóng Joohyun, hai mắt đỏ hoe, "đây là trò đánh cược cuối cùng của em...chị hãy quay trở lại, Joohyun à".

Sáng hôm sau....

"OMG...THẬT KHÔNG?"

"TRỜI..CẬU NÓI THẬT KHÔNG ĐÓ?"

"CÔ IRENE, CÔ WENDY, THẦY ALEX...WOAAAAA."

"TỚ THÍCH CÔ IRENE VỚI THẦY ALEX HƠN."

"TỚ THÍCH CÔ WENDY HƠN..."

"ÈO..im lặng, nói nhỏ thôi..."

"Tình tay ba hả tụi mày?"

-------------------

Hôm nay cả trường EHTI dường như đều nhốn nháo về tin tức này, Hani đau đầu nhìn Seungwan ngồi trước mặt, ánh mắt sát thủ

"Em muốn sao đây hả? Ôi trời...chắc chị chết vì em quá..."

"Chị..em đâu có muốn như vậy.."- Seungwan buồn bã giải thích

"Ok..không muốn mà em ôm Joohyun làm chi hả? Bế cô ấy làm gì? Mà lại trong khuôn viên trường chị..aizzzz..."- Hani nói một mạch.

"Chị à..em..nói Joohyun quen với Alex rồi."- Seungwan cười buồn nói, Hani trố mắt

"EM CÓ ĐIÊN KHÔNG VẬY HẢ?"

"Có.."

"WHAT???"- Hani khó hiểu nhìn Seungwan, Seungwan nhìn Hani rồi nói

"Chị nghĩ xem, em và chị ấy cách nhau 5 năm, rồi bao khó khăn mới được bên nhau, thì chị ấy quên mất em, ở bên chị ấy lúc nào cũng có người khác, bây giờ chị ấy còn không xác định được điều gì...em không điên thì sao đây?"

"Aizz..thì đi mang cô ấy về..."

"Em không thích ép buộc."

"KHÙNG...em phải hiểu, đây không phải là ép buộc..ok, được rồi, cứ cho là bây giờ, cô ấy và Alex sẽ quen nhau, yêu nhau, cưới nhau, rồi một ngày cô ấy nhớ ra tất cả, em nghĩ cô ấy sẽ ra sao hả?"- Hani tức giận nói

"....."

"Không trả lời được đúng không? Lúc đó, có trách thì chỉ trách em, đã không ở bên cô ấy trong những lúc đó, mà còn trao cơ hội cho người khác mà thôi, hiểu chưa?"- Hani nói một hơi

"....."- Seungwan vẫn im lặng, lúc này sân trường lao xao, ồn ào, còn có tiếng hò hét, Hani đi lại, mở màn chắn ra, cô trợn mắt rồi nói

"Seung...wan.."

"Dạ?"- Seungwan đi lại, hai mắt cô cũng tròn xoe, Hani nhếch môi nói

"Rồi..đó..em muốn nhường đúng không? Em có cơ hội rồi đó.."

Seungwan vẫn không nhúc nhích, dưới sân trường đã đông nghẹt, hoa hồng và bong bóng trái tim màu hồng ở đâu ra rất nhiều, mà người cầm bó hoa hồng, không ai khác là Alex, còn nhân vật chính, khỏi nói các bạn cũng có thể đoán được mà đúng không?.

Seungwan vừa nhìn thấy bóng dáng Joohyun thì hốt hoảng chạy xuống, Hani nhìn theo, nhưng rồi cô đứng im, mỉm cười, "đúng rồi, đó mới là em, Seungwan à".

Sân trường..

Học sinh đã tụ tập rất đông và cũng đang rất hớn hở, háo hức xem chuyện này, nhiều người còn cá cược xem thành công hay không thành công, nhưng số lượng thành công hình như được cá nhiều hơn, Seungwan cũng chạy xuống tới nơi. Đám học sinh còn xôn xao hơn, hơn cả phim mà họ hay được xem, đây là một hiện thực trước mắt họ. Alex mặc một bộ đồ vest trắng, nhìn như hoàng tử trên ngựa bạch mã, khuôn mặt tươi cười hớn hở. Hôm nay, Joohyun cũng mặc một chiếc đầm trắng rất xinh đẹp và hiện giờ, mọi việc xảy ra trước mặt cô cũng trắng xóa như vậy. Seungwan nhìn khung cảnh trước mặt, cô không biết phải làm sao, "Em xin chị..Joohyun à..chị đừng đi mà".

Alex vừa thấy Joohyun đi đến, liền nở nụ cười tươi tắn, nhìn Joohyun rồi nói

"BAE JOOHYUN..EM CÓ ĐỒNG Ý LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH KHÔNG?"

Alex vừa nói xong, bong bóng màu hồng rực rỡ cả sân trường, Joohyun nhìn cảnh vật xung quanh mình, có thể đây là điều mà mọi cô gái đều mong ước, có thể đây là điều duy nhất dành cho riêng cô, nhưng trái tim cô, sao lại thấy trống rỗng thế, người đứng trước mặt có phải là hình bóng cô muốn tìm kiếm, Seungwan cũng trống rỗng, trái tim cô bây giờ, đang tự hỏi, người yêu mình được người khác tỏ tình, mình nên làm sao, nếu bình thường, có thể cô sẽ cho hắn một trận, nhưng trong trường hợp này, lỡ may..., cô bây giờ thật sự sợ cái "lỡ may" đó.

"Xin lỗi...em đã có người yêu rồi..xin lỗi."

Lời Joohyun nói ra khiến không gian lặng im, Seungwan cúi đầu, phì cười, thật sự thì cái " lỡ may" đó, thường rất hiếm khi xảy ra nhỉ. Alex khuôn mặt buồn bã, rồi nói

"Không phải em chưa có người yêu sao?"

"Mình nói chuyện này sau nhé..em thấy ở đây nhiều người quá"- Joohyun nói khi nhìn thấy đông người ở xung quanh.

"Ừ..anh hiểu rồi, vậy tối nay anh đến đón em được không?"- Alex dần lấy lại bình tĩnh hơn, anh nghĩ chắc Joohyun chỉ là nhất thời chưa tiếp nhận được.

"Vâng"- Joohyun gật đầu nói, sau đó Alex mỉm cười rồi nói với đám đông để họ giải tán, các em học sinh cũng đã hết giờ nghỉ, Joohyun vừa quay người lại, thì nhìn thấy Seungwan đứng im nhìn cô, Alex cũng đã nhận ra, Seungwan hai tay đút vào túi quần, cúi đầu xuống nói

"Em không muốn tối nay chị đi đâu hết, tối nay hãy ở bên em đi."

Alex ngạc nhiên cực độ nhìn Seungwan, còn Joohyun thì nín lặng, không nói thêm được lời nào, Seungwan cười nói

"Không phải việc ở bên cạnh người yêu mình là một việc quan trọng hơn hết thảy ư?"- Seungwan híp mắt nói, Alex lặng người, hai người họ không phải chị em sao.

"Chị..sẽ đi với Alex tối nay."- Joohyun nhìn Seungwan nói, Alex cũng bước tới hỏi

"Chuyện này là sao? Hai người không phải là chị em sao?"

"Chúng tôi không cùng huyết thống."- Seungwan lạnh lùng đáp, Alex im lặng, Joohyun nói

"Chị sẽ gặp em sau..được không?"

"Không..em muốn chị đi với em ngay bây giờ."- Seungwan gằng giọng

"Em đừng có như vậy.."

"Bây giờ hai người có gì thì nói luôn đi, sao cứ phải hẹn hò buổi tối làm gì, không phải rất mất thời gian sao?"- Seungwan hất mặt nói, Joohyun nghẹn giọng nói

"Em nghe cũng được, không nghe cũng được, chị cần thêm thời gian..."

"Bằng cách thử yêu người khác sao?"

"Không phải em nói chị nên quen anh ấy sao."

"BAE JOOHYUN à không là Irene Bae mới phải, chị đi quá xa rồi, em đã đặt cược hết tất cả vào cuộc tình này và lần này có lẽ là em thua thật rồi. Được, theo những gì em đã nói em sẽ tôn trọng quyết định của chị. Chúc hai người...hạnh phúc." - Seungwan tức giận nói, sau đó quay đi, Joohyun nhìn theo, ánh mắt cô ứa lệ, "Seungwan à, chị nhớ ra rồi, em cho chị ít thời gian nữa thôi..".
...........................................
Tối hôm đó, tại bar RBB...

"Này, cậu uống ít thôi."

"Cậu về đi."

"Sao?"

"Yerim đang có thai, cậu về sớm với cậu ấy đi."

Seungwan nói khi đã uống gần hết chai rượu trên bàn, Seulgi nhìn, rồi nói

"Cậu cần gì đau khổ như vậy? Cậu kiếm được nhiều người khác mà."

"Vậy bây giờ tớ hỏi cậu..nếu bắt cậu phải từ bỏ Yerim, cậu làm được không?"- Seungwan uống một hơi rồi nói

"Không..tớ không làm được đâu."- Seulgi nhẹ giọng nói, Seungwan cười nói

"Vậy đó..vậy nên tớ...Seungwan này..đã làm như vậy..dâng hai tay..đưa chị ấy cho người khác..hơn 5 năm trời...tình yêu của tớ..là vậy..đúng không? Haha"- Seungwan cười, say mèm nói.

"Cậu say rồi đó...tớ đưa cậu về nha"- Seulgi lo lắng nói

"Không..tớ..chưa có say..haha..mà nếu có say..tớ...cũng sẽ biết đường về nhà..haha..tớ cố gắng..kiếm thật nhiều tiền..làm việc..một cách chăm...hức..chỉ nhất..để..hức...giữ lời hứa với chị ấy..nhưng bây giờ...hức...haha...vứt..vứt hết đi..."- Seungwan hai mắt đau thương nói, Seulgi cười buồn rồi nói

"Tính tiền phục vụ....về thôi, Seungwan."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro