creep (3)

một tuần trôi qua như nước lặng.

minhyung ngỡ rằng mình đã thoát được vận hạn, như một kẻ vừa thoát khỏi cơn mộng du dài ngày. không có thêm sự cố nào, không thêm ánh nhìn nào khiến tim hắn hụt nhịp, và tuyệt nhiên không có dấu vết gì của moon hyeonjoon trong cuộc sống thường nhật của hắn.

cậu ta vẫn đi học, thỉnh thoảng. tuỳ hứng. tới lớp muộn, hoặc không tới. mà nếu có xuất hiện, cũng chỉ là cái bóng lặng lẽ bước vào rồi gục xuống bàn, chìm vào giấc ngủ như thể thế giới này chẳng còn gì đáng để thức dậy.

mọi thứ lặng như tờ.

năm học mới vẫn còn quá sớm để cuống cuồng ôn thi hay nhồi nhét kiến thức. giáo viên dạy chậm rãi, bạn bè vẫn còn ngái ngủ sau kỳ nghỉ dài. cả lớp dường như đang trôi trong một chiếc bong bóng mờ sương, mỏng nhẹ, tĩnh lặng. không có gì xảy ra cả.

ngoại trừ trong đầu minhyung.

hắn bắt đầu thấy mình không ổn. hoặc ít nhất, là không còn yên ổn như trước.

ban đầu là một thoáng bối rối. sau đó là cả những đêm dài thao thức với những câu hỏi cũ mèm mà lại đột nhiên trở nên đáng sợ: liệu mình...có thích con trai không?

nếu đúng vậy thì sao? bisexual? ừm, có lẽ là vậy.

minhyung không thấy điều đó quá bất thường. thời đại này rồi mà. bạn bè hắn có người công khai yêu người cùng giới, có người chuyển giới, có người chẳng định nghĩa mình là gì cả. hắn đã quen với những điều đó. chấp nhận được. thậm chí có chút ngưỡng mộ.

nhưng điều hắn không ngờ, là bản thân lại...bị kích thích chỉ vì nghĩ tới moon hyeonjoon.

đúng hơn, là chỉ khi nghĩ đến cậu ta – gương mặt đó, âm thanh đó – hắn mới có thể...đạt đến tận cùng nhu cầu sinh lý.

ban đầu hắn còn ngạc nhiên. rồi hoang mang. rồi sợ hãi.

hắn đã thử xem phim như trước, thử những đoạn video nam - nam mà mình từng thấy hứng thú. nhưng chẳng có gì xảy ra. đầu óc hắn trống rỗng. cơ thể không phản ứng. như thể tất cả những thứ đó đều là giả tạo.

chỉ khi hắn vô tình nhớ lại tiếng rên khe khẽ hôm ấy – tiếng run rẩy, thở dốc, âm thanh mơ hồ phát ra từ một thân thể tưởng chừng bất cần nhưng lại đang yếu ớt đến kỳ lạ – thì ngọn lửa mới bùng lên trở lại.

hyeonjoon. chỉ cần là hyeonjoon.

và đêm nào cũng vậy.

minhyung đã cố tự trấn an mình. rằng tất cả chỉ là tình cờ. nếu hôm ấy người trong căn phòng đó là ai khác, thì có lẽ mọi thứ cũng sẽ y như thế thôi. hắn chỉ bị sốc. chỉ là phản ứng sinh học.

chỉ là...tiếng rên ấy. ánh mắt ấy. cách cơ thể ấy run rẩy.

nó thật quá. thật đến mức hắn không thể giả vờ như chưa từng nghe, chưa từng thấy, chưa từng cảm.

nỗi ám ảnh không nằm ở xu hướng, mà nằm ở một cái tên.

moon hyeonjoon.

và minhyung không biết làm sao để thoát ra nữa.

mọi chuyện tưởng như đã trôi qua lặng lẽ, như một giấc mơ kì quái mà khi tỉnh dậy rồi, người ta chỉ còn cảm giác mơ hồ giữa thật và ảo. minhyung, trong suốt một tuần ấy, sống những ngày bình yên đến bất ngờ. chẳng có cuộc chạm trán nào bất ngờ ở hành lang, không còn những ánh mắt trộm nhìn vội vã, cũng không có lấy một chút tin tức gì về moon hyeonjoon.

thời gian trôi qua đều đặn như nước chảy, tưởng chừng như cái "hạn" kỳ quặc mà hắn từng nghĩ đến cũng đã hết hiệu lực, để lại một khoảng không yên ắng mà hắn tưởng là giải thoát.

cho đến một chiều muộn cuối tuần, khi hắn quay lại con hẻm quen thuộc phía sau cửa hàng tiện lợi của chị gái – nơi đã từng là khởi nguồn cho bao nhiêu chuyện không tên. hắn chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ tiện tay mang theo túi rác, định bụng vứt xong sẽ vào phụ chị tính sổ sách như mọi lần.

nhưng rồi, tiếng động hỗn loạn vang lên giữa không gian vốn dĩ tĩnh lặng ấy, như một nhát dao xé rách bầu không khí tưởng đã nguội lạnh.

ban đầu là tiếng tranh cãi – cao giọng, gấp gáp, nén đầy giận dữ. rồi sau đó là tiếng va chạm khô khốc của cơ thể người, như thể ai đó vừa bị đẩy mạnh vào tường. một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng. tim hắn đập thình thịch. đừng nói là...đánh nhau đấy nhé?

bằng phản xạ của một kẻ từng không ít lần chứng kiến những chuyện không nên thấy, minhyung nép người vào sau bức tường quen thuộc, hé mắt nhìn vào trong con hẻm chật hẹp, nơi ánh đèn vàng mờ đổ xuống nền xi măng lạnh lẽo.

và đúng như hắn dự cảm – định mệnh một lần nữa trêu đùa. moon hyeonjoon, với vẻ mặt gần như méo mó vì căm phẫn, đang túm cổ áo một chàng trai nhìn quen đến mức hắn không cần cố gắng cũng nhớ ra tên – kim seungcheol. người yêu của cậu, ít nhất là cho tới khoảnh khắc này.

"con mẹ nó kim seungcheol, ý mày là gì?"

giọng cậu khản đặc, ánh mắt hoe đỏ như thể đã cố nhịn suốt bao lâu nay. lòng tự tôn bị kéo căng đến cực hạn, run lên vì phẫn nộ.

seungcheol không giãy giụa, cũng không hề hoảng sợ. gã đứng đó, dáng vẻ lười biếng như thể cổ áo mình không hề bị nắm chặt, đút tay vào túi quần, cười nhạt.

"ý tao là gì thì mày tự hiểu đi. tao chán rồi. chia tay thôi"

từng từ phát ra nhẹ tênh, nhưng lạnh lẽo đến mức có thể làm đông cứng cả máu trong tim người nghe. hyeonjoon sững lại trong thoáng chốc, rồi bật cười – một tiếng cười không giấu nổi nỗi đắng cay tủi nhục.

"ha...địt mẹ thằng chó. sao mày có thể nói nhẹ nhàng như thế? tao là cái gì đối với mày? từ đầu tới cuối, tao chỉ là món đồ giải khuây của mày thôi à?"

seungcheol vẫn giữ nguyên vẻ mặt khinh khỉnh, chẳng buồn che giấu sự chán ghét ngày một hiện rõ.

"suốt thời gian qua cơ à? mới có chưa đầy nửa năm thôi mà, tình yêu ơi. moon hyeonjoon, không ngờ mày lại đa tình đến thế đấy"

hắn đưa tay vuốt má cậu – một động tác giả tạo đến mức khiến người ta rợn người.

"nhưng mà, thôi nhé. tao không còn thấy hứng thú với tình yêu nữa rồi. tao cần cái gì đó mới mẻ hơn. mày nhớ cái thằng mọt sách lần trước không? biết đâu nó lại có mùi vị khác. tình yêu cũng phải đổi món chứ. một loại mãi rồi cũng ngán"

gã bật cười, rồi buông một câu như thể đang ban phát đặc ân.

"xin lỗi nhé"

"mẹ kiếp thằng chó kim seungcheol"

không một giây do dự, không cần thêm bất kỳ lời nào, hyeonjoon siết chặt nắm tay, rồi dồn hết sức mình, tung một cú đấm thẳng vào mặt gã. một đòn đánh không hoa mỹ, không kỹ thuật, nhưng đủ để truyền tải tất cả mọi cảm xúc – từ tổn thương, thất vọng, đến khinh bỉ.

máu rỉ từ khoé môi seungcheol, nhưng hắn dường như đã quá quen với những cơn đau thể xác. hắn chỉ nhún vai, nhếch môi cười, rồi cúi xuống nhìn hyeonjoon – lúc này đã bắt đầu khuỵu gối, hơi thở nặng nề, như thể sắp vỡ tan.

"được rồi, coi như huề nhé. mày đấm tao một cú, tao ngủ với mày năm tháng. thế là hoà. đừng yêu ai nhiều quá nữa, hyeonjoon à. tình yêu, cùng lắm cũng chỉ nên là một trò chơi, kéo dài vài tuần là vừa. mày chơi với tao tới tận 5 tháng, là mày hời rồi đấy. cảm ơn vì những khoản tiền nho nhỏ trong thời gian qua nhé"

nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, để lại phía sau là một bóng người gục xuống trong cơn lặng im đến rợn người. moon hyeonjoon không nói gì. cậu ngồi bệt dưới đất, hai tay buông thõng, ánh mắt trống rỗng nhìn theo bóng lưng đang khuất dần kia như thể cả thế giới vừa rơi vỡ.

thì ra, tất cả chỉ là vì tiền. không có tình yêu nào tồn tại ở đây cả. chỉ có mỗi mình cậu là ngu ngốc tin vào một điều đẹp đẽ. ngu ngốc nghĩ rằng được yêu. ngu ngốc bỏ tiền mua quần áo cho hắn, ngu ngốc nấu ăn, ngu ngốc dâng hiến. ngu ngốc, đặt cả trái tim non dại vào bàn tay của một kẻ chẳng hề biết nâng niu.

nhưng cậu không tự nguyện ngu ngốc. là hắn – chính hắn – đã xuất hiện khi cậu yếu đuối nhất. khi cậu không còn ai, khi mọi thứ xung quanh đều bỏ rơi cậu, khi nỗi cô đơn như một vũng bùn đặc quánh đang nhấn chìm từng hơi thở, thì hắn đã đưa tay ra trước.

và cậu – như một con thiêu thân đi lạc – lao vào thứ ánh sáng đầu tiên mà mình thấy, không hay biết rằng đó chỉ là ảo ảnh của một ngọn đèn độc hại.

moon hyeonjoon, lúc ấy, không có lựa chọn. không có nơi để trốn. không còn đủ sức để chờ đợi một ai khác. nên cậu đã tự thuyết phục bản thân rằng: nếu có người ở bên cạnh, thì dù là ai, cũng còn hơn là một mình.

và chính quyết định đó, đã kéo cậu vào tận cùng của tổn thương.

...

hyeonjoon ngồi co ro bên góc tường ẩm thấp, đôi vai run nhẹ giữa làn gió đêm phảng phất mùi khói bụi và sự cô đơn. cậu siết chặt tay quanh đầu gối, cố thu mình lại như thể muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới. đầu cậu cúi thấp, trán tựa lên đầu gối, mái tóc rối bù rũ xuống, che gần hết gương mặt đang nhòe nước mắt. cậu khóc.

nhưng đó không phải là kiểu khóc thường thấy, không phải những tiếng nấc nghẹn ngào hay tiếng rên rỉ đầy đau đớn. cậu khóc trong câm lặng, như thể nước mắt là thứ duy nhất còn sót lại để chứng minh rằng mình vẫn còn cảm xúc, vẫn chưa hoàn toàn hóa đá.

ánh đèn vàng mờ mịt hắt ra từ con hẻm phía xa càng làm khung cảnh trở nên quạnh quẽ. mọi thứ xung quanh như đóng băng, tĩnh lặng một cách lạ lùng. chẳng còn ai bên cậu lúc này – không đàn em, không người yêu, không bạn bè. chỉ có những mảnh kí ức nhòe nhoẹt đang lởn vởn quanh tâm trí, cào xé, nhấn chìm.

cái vỏ bọc đại ca từng khiến ai cũng phải kiêng dè giờ đây chẳng còn giá trị gì nữa. trước mặt chính mình, hyeonjoon chỉ là một kẻ tội nghiệp đang gào khóc trong lòng vì một người không xứng đáng.

cậu thò tay vào túi, rút ra bao thuốc nhàu nát – món đồ quen thuộc luôn kè kè bên người như một loại bùa hộ mệnh. cậu rút một điếu, cố gắng lẩy bật lửa, nhưng ngón tay lại run lên từng chập. cậu mím môi, nghiến răng chịu đựng. khói trắng là thứ duy nhất chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng quay lưng dù cậu có tan nát đến mức nào. nó ở đó, bên cạnh cậu mọi lúc mọi nơi, sẵn sàng nhấn chìm cậu trong cơn mê muội để quên đi đời thực khốn kiếp.

nhưng khi điếu thuốc chưa kịp chạm môi, một cái bóng đen chắn ngang tầm mắt cậu. đôi giày thể thao bạc màu dừng lại trước mặt, khiến tim hyeonjoon hẫng một nhịp. không gian bỗng chốc đông cứng, và cái cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu như thể vừa bị bắt gặp khi đang để lộ phần yếu đuối nhất của mình.

hyeonjoon ngước mặt lên thật chậm, gương mặt lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt – đỏ hoe, thấm đẫm nước mắt, và đầy tổn thương. và ngay giây phút nhìn thấy người đứng trước mặt, cậu chỉ muốn trời sập xuống hoặc mình mù ngay lập tức.

"...c-cái đéo gì vậy? s-sao mày lại ở đây?"

giọng cậu lạc đi, hoảng hốt một cách hiếm thấy. điếu thuốc rơi khỏi tay, lăn lóc trên mặt đất rồi dừng lại trước mũi giày kia. hyeonjoon bật dậy như thể sợ bị nhìn thấy thêm chút nào nữa. vội vàng quệt tay lên má, lau đi những vệt nước mắt chưa kịp khô, cậu chật vật lấy lại bộ mặt hống hách mà mình vẫn thường mang theo như áo giáp.

"yah, tao hỏi mày đấy, thằng mọt sách. sao mày lại ở đây? giờ này lẽ ra mày phải ngủ rồi chứ? thằng ngoan hiền như mày mà cũng biết đi lang thang ban đêm à?"

cậu cố gắng nói lớn, cố chọc ghẹo, thậm chí cố khích tướng hắn – bất cứ điều gì có thể khiến người trước mặt không nhìn thấy sự yếu đuối trong cậu. nhưng những lời đó chỉ như những nhát dao cùn, chẳng có chút sát thương nào.

lee minhyung vẫn đứng yên, lặng lẽ nhìn cậu bằng ánh mắt không thể định nghĩa – lạnh mà dịu, xa mà gần, như đang xé toạc hết mọi lớp ngụy trang cậu đang cố bọc lên người.

hyeonjoon cảm thấy cổ họng nghẹn lại. sự im lặng ấy làm cậu bất an.

"m-mày ở đây từ bao giờ?"

giọng cậu nhỏ dần, gần như thì thầm.

minhyung vẫn im lặng. ánh mắt hắn không chớp lấy một lần, khiến sự kiên nhẫn trong hyeonjoon dần vỡ vụn.

"yah, thằng này, mày bị điếc à? tao hỏi mà không trả lời? mày muốn ăn đấm như lần trước à?"

cậu gắt lên, giơ nắm đấm lên đầy đe dọa. hyeonjoon nghĩ chỉ cần làm như vậy, minhyung sẽ sợ, sẽ lùi bước, sẽ để cậu quay lại vỏ bọc an toàn. nhưng không. hắn vẫn đứng đó. thản nhiên. như một pho tượng sống. ánh nhìn ấy khiến cậu ngạt thở.

rồi hắn cất giọng. chậm rãi, bình thản.

"đâu? đấm đi. thử xem"

cậu khựng lại.

"con mẹ mày...mày dám thách tao à? mày có tin tao...tao..."

nhưng cậu không nói hết câu được. những ngón tay siết chặt thành quyền. cậu thật sự muốn đánh hắn. muốn trút hết tất cả giận dữ, uất ức, tủi nhục. nhưng thứ duy nhất cậu cảm nhận được là sự mềm yếu lan tràn trong lồng ngực. cậu không thể nhấc tay lên nổi. không đánh được. không làm gì được.

cuối cùng, chỉ buông thõng.

"...mẹ kiếp"

cậu quay đi, nuốt nghẹn vào trong, cố rời đi như thể chạy trốn khỏi cơn bão đang cuộn lên trong lòng. nhưng bước chưa được một bước, cổ tay đã bị ai đó giữ lại.

bàn tay của minhyung, lạnh nhưng chắc chắn, siết lấy cậu đầy kiên quyết.

"cậu đang bị thương. cậu định đi đâu trong bộ dạng như thế này?"

"...việc của mày à?"

"ừ. việc của tôi"

...

mọi chuyện xảy đến chóng vánh, khiến hyeonjoon không thể định hình nổi khoảnh khắc mình để bản thân trượt khỏi ranh giới giữa kìm nén và vỡ òa. cậu chỉ nhớ rằng, khi đôi mắt vừa ráo nước, thì đã thấy bản thân ngồi trước cửa hàng tiện lợi, bên cạnh là lee minhyung — kẻ không nên xuất hiện ở đây, lại còn đang ung dung lôi ra một bộ cứu thương từ ba lô.

hyeonjoon nhíu mày, hoang mang và ngờ vực đan xen. cậu nuốt khan, gắt gỏng, cố giấu đi sự lúng túng vừa bốc lên như khói trong lồng ngực.

"này, khỏi cần. vớ vẩn vãi. tao tự lo được"

minhyung không buồn ngẩng đầu, tay vẫn kiên nhẫn xé miếng băng cá nhân.

"nếu cậu đứng dậy rời đi, tôi sẽ kể cho tất cả mọi người biết chuyện xảy ra tối nay"

giọng hắn nhẹ tênh, nhưng với hyeonjoon, từng chữ lại rơi xuống như đá tảng. hơi thở cậu khựng lại, toàn thân căng cứng. một ý nghĩ đáng sợ thoáng lướt qua.

"...mày chứng kiến rồi?"

minhyung ngẩng lên, đôi mắt sáng sau cặp kính phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt.

"tôi thấy từ đầu. không bỏ sót"

hyeonjoon như bị đẩy lùi ra khỏi chính mình. cậu trừng mắt nhìn hắn, cổ họng khô khốc, một cơn thẹn bẽ bàng lan nhanh khắp người. bất giác, cậu chồm tới, nắm chặt lấy cổ áo hắn.

"mày nghĩ mày có quyền gì để nhìn? mày ở đấy làm cái gì? ai cho phép?"

minhyung chẳng kháng cự. hắn để mặc cổ áo bị vò nhàu, để mặc hyeonjoon trút giận như cơn bão nhỏ vừa bùng lên giữa cơn đêm lặng. không giận, cũng chẳng buồn tránh. chỉ là cái nhìn điềm đạm, không hề dao động.

cảm xúc trong hyeonjoon dần trượt ra khỏi quỹ đạo. cậu túm cổ áo hắn, rít lên từng tiếng, giọng khản đặc như bị thứ gì đó chặn giữa ngực.

"mày...mày lấy quyền gì để đứng đó và nhìn tao sụp đổ? hả? ai cho mày cái quyền ấy? tại sao, tại sao chứ..."

nhưng cơn giận ấy không kéo dài. bàn tay cậu dần mất lực, vai run lên, rồi cả người như sụp xuống. hyeonjoon ngồi phịch xuống, che mặt lại bằng hai bàn tay, từng tiếng nấc đè nén bật ra, nghẹn ứ, chật chội.

"làm ơn...đừng kể cho ai...đừng...làm ơn..."

cậu vốn kiêu ngạo, hay gây sự, luôn đi giữa đời bằng sự ngang tàng cố tạo. nhưng giờ phút này, trong ánh đèn trắng bạc phếch của tiệm tiện lợi khuya, cậu chỉ là một người đang cố thu nhỏ lại chính mình để trốn khỏi thế giới.

và minhyung thì vẫn ngồi đó, lặng lẽ quan sát, không bình luận gì. đến khi hơi thở của hyeonjoon bắt đầu ổn định hơn, hắn mới khẽ đặt tay lên mái tóc cậu, dịu dàng như xoa dịu một vết thương không nhìn thấy.

"tôi sẽ không nói cho ai biết"

hắn thì thầm.

"nhưng tôi cần một điều từ cậu"

một tiếng đáp lại vỡ vụn giữa kẽ tay.

"gì..."

"từ giờ, sống đàng hoàng. tránh xa mấy kẻ cặn bã kia. trở lại với cuộc sống bình thường. học tử tế. đừng đánh đổi thêm thứ gì vì một thế giới chẳng hề có lòng thương"

hyeonjoon lập tức bật dậy, giận dữ xé tan sự yên lặng.

"mày nghĩ mày là ai mà ra lệnh cho tao?"

minhyung chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu, đáp bằng giọng bình thản đến lạnh lùng.

"nếu cậu từ chối, tôi sẽ không giữ kín nữa"

câu nói chẳng cần lớn tiếng, nhưng vang lên rõ như tiếng chuông rơi giữa đêm.

hyeonjoon khịt mũi, cười khẩy, như thể cố bám víu vào chút kiêu hãnh cuối cùng.

"mày tưởng ai sẽ tin mày chắc? chỉ mồm mày thì nói được cái gì?"

"đúng"

hắn gật đầu

"nên tôi đã quay lại video"

hyeonjoon chết đứng. mắt trừng trừng dán vào màn hình sáng vừa hiện lên trong tay minhyung – và đoạn clip ấy, từng khung hình, từng lời nói...tất cả đều hiện rõ mồn một.

"thằng điên..."

cậu thốt lên, không thở nổi nữa. rồi như phát rồ, lao tới giật điện thoại.

"xóa ngay, tao bảo mày xóa đi, mày lấy quyền gì quay lại chuyện đó?"

cậu nhảy lên, cố vươn cả người, nhưng cứ như đang đánh nhau với một bức tường câm lặng.

"địt mẹ, sao mày cao thế hả? đưa đây, tao bảo đưa đây mà"

nhưng minhyung vẫn nhìn cậu, bằng ánh mắt chẳng còn là thương hại nữa, mà gần như là xót xa. như thể thứ hắn đang giữ trong tay không chỉ là đoạn video, mà là một phần quá khứ méo mó của người trước mặt.

"bình tĩnh nào, tôi chỉ...tò mò thôi"

minhyung cất giọng nhẹ như gió thoảng, bàn tay khẽ xoay chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, không hề có ý đe doạ hay khoe khoang.

"không cố ý quay đâu, thật đấy. bản năng con người mà. mà cũng đừng nghĩ tôi là người xấu— tôi chẳng có ý định dùng nó để ép cậu làm gì khủng khiếp cả"

ánh mắt hắn lướt qua hyeonjoon, rồi lại nhìn về phía xa, nơi ánh đèn đường hắt xuống mặt đường loang lổ những vệt sáng vàng nhạt.

"tôi chỉ muốn cậu...sống như một người trẻ đúng nghĩa. ăn cơm đúng bữa, học bài đúng giờ, ngủ đủ giấc. những chuyện rất nhỏ, nhưng cũng đủ để thay đổi mọi thứ đấy"

hắn tạm dừng, như đang chọn lựa từ ngữ thật cẩn trọng cho những câu tiếp theo.

"cậu định cứ trôi lửng lơ như thế này mãi à? tôi biết, nhà cậu giàu. loại giàu mà người ta nghĩ có thể giải quyết mọi thứ bằng tiền. có thể cậu sẽ chẳng bao giờ phải lo về bữa ăn tiếp theo, hay học phí đại học. nhưng cậu không hạnh phúc, đúng chứ?"

minhyung quay đầu, ánh mắt lúc này dừng lại nơi hyeonjoon với vẻ trầm lắng đến lạ.

"gia đình cậu...tôi đoán là, cũng chẳng quan tâm cậu đang sống thế nào. thế nên cậu mới muốn bứt ra khỏi nơi đó, muốn chứng minh mình không cần ai hết. tôi hiểu. nhưng nếu thực sự muốn tự lập, thì ít nhất cũng nên có khả năng tự nuôi mình chứ? hay là, cậu nghĩ cả đời này có thể sống bằng vài đồng tiền chôm chỉa từ bọn khốn kia?"

giọng hắn vẫn rất nhẹ, không hề gay gắt, không có lấy một tia trách móc. nhưng từng câu từng chữ lại như kim nhỏ châm vào lớp phòng bị của hyeonjoon, khiến cậu thấy mình bị lột trần giữa phố đêm.

minhyung nói một mạch, có phần hăng hái, và một chút...tự mãn.

hắn là kiểu người, khi đã bước vào vùng an toàn của những điều đúng đắn, thì sẽ không ngừng nói ra những gì mình tin tưởng. hắn tin vào việc giúp người khác. tin rằng lời nói có thể thay đổi thế giới. và, lần này, hắn tin rằng moon hyeonjoon đang lặng người đi vì cảm động.

ha...chắc là cậu ta bị thuyết phục rồi. trông đờ đẫn thế kia cơ mà.

nhưng—

"ah– hự"

minhyung gập người lại ngay tức khắc, toàn thân co rúm, tay ôm lấy phần hạ bộ vừa bị tấn công bất ngờ. ánh mắt kinh hãi, đau đớn, cùng sự bàng hoàng chưa kịp tiêu hoá hết.

"moon hyeonjoon...sao cậu dám...?"

không phải là bị cảm hoá.

chỉ đơn giản là cậu phát điên vì phải nghe hắn lảm nhảm quá lâu.

hyeonjoon đứng đó, nhướng một bên mày đầy ngạo nghễ, giọng cộc lốc.

"mày lắm mồm vl đấy mọt sách. lần sau mà gặp tao, liệu hồn đấy"

nói xong, cậu quay gót bỏ đi, không thèm liếc lại. bước chân lạnh lùng nhưng thẳng lưng, kiêu hãnh như thể vừa chiến thắng một trận chiến ngầm.

còn minhyung — hắn vẫn đang nằm vật ra nền gạch lạnh, cắn răng nuốt nước mắt vào trong, bụng thì đau âm ỉ như có ai trống trận bên trong. hắn rủa moon hyeonjoon không ngớt trong đầu, gọi tên cậu ta đủ thứ từ không mấy hay ho.

nhưng giữa cơn đau ấy, hắn lại không để ý rằng, chiếc điện thoại hắn vừa lỡ tay đặt hớ hênh bên cạnh, màn hình vẫn sáng lờ mờ — thế mà, hyeonjoon chẳng hề động vào.

hắn có cơ hội lấy lại nó.

nhưng cậu lại chọn...không làm gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro