Tập 175: Hiện thực hãi hùng
Hiện thực còn đáng sợ hơn truyện viễn tưởng.
Một câu chuyện có thật đôi khi còn đáng sợ hơn truyện viễn tưởng. Thứ khiến bạn thật sự kinh hoảng không phải là những sự kiện kì quái bạn "xui xẻo" gặp phải vào những đêm hôm tối tăm, mà là những vòng xoáy định mệnh đầy hắc ám trong cuộc sống thường trực. Nhất là, chúng trở nên khủng khiếp hơn mỗi khi bạn muốn đi sâu khám phá, tìm tòi sự thật về nó.
Câu chuyện của bà dì Mary là một ví dụ điển hình.
Mary thật ra không phải là dì ruột của tôi, mà là người dì của một cậu bạn thân của tôi thôi. Cậu ta chia sẻ câu chuyện này với tôi vì trước đó, tôi có kể cho cậu ấy nghe kí ức tuổi thơ về Gurgles và Bugman. Do đây là chuyện gia đình riêng tư của người khác, tên tuổi của các nhân vật sau đây đã được thay đổi nhằm không gây phiền hà cho người trong cuộc.
Bà dì Mary là người con lớn nhất trong số 4 anh chị em ruột. Trong 40 năm đầu tiên của cuộc đời, Mary sống độc thân, cho nên bà hay chiều chuộng những cháu trai, cháu gái của mình bằng những món quà tặng. Bà nghiễm nhiên trở thành người được các cháu yêu mến nhất. Tuy nhiên, từ tận đáy trái tim, bà rất cô đơn.
Là người duy nhất chưa lập gia đình trong khi chứng kiến mọi người đã êm ấm gia thất với bạn đời và con cái, Mary luôn cảm thấy hụt hẫng. Khi cha mẹ bà đều qua đời, họ để lại cả ngôi nhà rộng lớn cho bà thừa kế. Thế nhưng, cuộc sống của bà càng ngày càng trống rỗng, giống như những căn phòng bụi bặm không người ở trong căn biệt thự rộng lớn của bà.
Không lâu sau lần sinh nhật thứ 46 của mình, bà đã khiến mọi người sửng sốt khi thông báo đám cưới đầy đột ngột giữa bà và Stanley, một người đàn ông mà bà mới quen biết cách đây 2 tháng. Thực tế mà nói, họ yêu nhau say đắm. Anh ta trẻ hơn bà – 39 tuổi – và đầy khỏe mạnh, cuốn hút và hào phóng, y như Mary vậy. Dù các thành viên trong nhà chưa quen biết Stanley lắm, họ đều quý mến và chào đón anh gia nhập đại gia đình. Trong thân tâm, họ đều cảm thấy nhẹ nhõm khi Mary cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc sau cả chục năm cô quạnh, lủi thủi một mình.
Một tháng sau đám cưới, họ cùng nhau hưởng tuần trăng mật và dành cả một năm đi vòng quanh thế giới. Cứ sau vài tuần, những tấm thiệp được gửi về cho gia đình từ nhiều nơi tuyệt vời nhất trên thế giới, cho thấy họ đang vui như thế nào.
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ cho đến khi đôi vợ chồng trở về nhà. Sống cùng nhau tại khu biệt thự, Mary bắt đầu thay đổi rõ rệt. Bà nhất quyết không muốn ngủ chung giường cùng Stanley, và đòi hỏi việc sống ở hai căn phòng riêng biệt. Trong một khoảng thời gian dài, bà quả quyết đã nghe thấy những tiếng động lạ quanh căn nhà: có tiếng ai đó gọi tên bà vào mỗi đêm khuya khoắt, tiếng cào xước vang dội khắp sảnh phòng, hay tiếng than khóc thê lương cứ như phát ra từ những bức tường.
Mỗi khi Stanley cố gắng trấn an bà, bà lại càng trở nên hoảng sợ hơn. Bà gào thét điên loạn, quát mắng bảo anh ta tránh xa bà ra, và cấm anh đụng vào người bà. Mary sẵn sàng cố thủ trong phòng riêng của bà, khóc lóc và lảm nhảm đều gì đó, càng ngày có dấu hiệu thần kinh bất ổn và tránh xa mọi người.
Cuối cùng, gia đình của bà buộc phải đưa Mary đến gặp bác sĩ tâm thần, người cho rằng bà mắc một chứng bệnh tâm thần phân liệt có tên gọi Triệu Chứng Capgras. Bệnh nhân của triệu chứng hiếm gặp phải này sẽ bị ám ảnh và tin rằng một người thân thuộc của họ đã bị đánh tráo bởi một kẻ giả mạo có dáng vẻ y hệt. Bà luôn miệng nói rằng Stanley không phải là chồng bà – mà là một thứ có hình dáng, hành động và ra vẻ như hắn là Stanley.
Gia đình của bà buộc phải đối mặt với hai lựa chọn: hoặc đưa Mary đến trung tâm điều trị để nhận sự chăm sóc của những chuyên gia trong ngành, hoặc để bà ở nhà tĩnh tâm lại và cố gắng giúp đỡ, chăm sóc. Họ đã quyết định tự tay chăm sóc bà.
Trong suốt khoảng thời gian này, Stanley tỏ ra thất vọng cùng cực đến mức quẫn trí, nhưng vẫn yêu thương Mary bằng cả trái tim. Anh không hề cho thấy sự ngập ngừng lưỡng lự khi tận tâm chăm sóc Mary bên giường, đút cơm cho bà và trò chuyện với bà như một người chồng luôn quan tâm đến vợ.
Hơn một năm trôi qua, gia đình của Mary hiểu biết con người của Stanley hơn khi họ dành thời gian thay phiên nhau chăm sóc bà, và họ cảm thấy thật may mắn khi có anh ở bên cạnh. Vì thế, một ngày nọ, họ thực sự bàng hoàng khi đến thăm Mary và được chào đón bởi một rừng xe cảnh sát. Trước cửa nhà dán chi chít băng keo của đội điều tra, và họ không được phép bước vào. Sau khi chứng minh được họ có quan hệ ruột thịt với chủ nhà, vị điều tra viên chịu trách nhiệm chính của vụ án trình bày sự việc vừa xảy ra.
Buổi sáng hôm đó, xác của dì Mary được tìm thấy ở đáy vực bên cạnh bờ biển cách căn nhà 30 phút lái xe. Một người chạy bộ buổi sáng vô tình thấy xe của Mary lái đến ngay mé vực, và một người đàn bà lôi một người khác từ phía sau chiếc xe. Sau khi liên lạc với bên cảnh sát, người kia tận mắt chứng kiến Mary dùng một con dao bếp lớn đâm rất nhiều lần vào cái cơ thể người đàn ông kia không thương tiếc. Sau đó, bà lăn cái xác xuống vực, nhấn chìm nó trong biển cả sâu thẳm phía dưới, và bắt đầu cười một cách không tự chủ cả phút. Khi cảnh sát đến nơi, bà ấy chỉ quay lại, mỉm cười và gieo mình xuống sông tự tử. Họ may mắn tìm thấy xác của bà, nhưng lại không thấy dấu tích gì còn sót lại của Stanley. Nhiều khả năng nó đã bị cơn sóng đánh trôi dạt về phương nào rồi.
Biển số xe của bà đưa cảnh sát đến căn biệt thự này, và ở đây, họ bắt tay và điều tra vụ việc kĩ lưỡng hơn. Đội điều tra tìm thấy một số thuốc thang tung tóe trên giường Mary, cùng một cái đèn chùm vỡ nát trên sát cũng như vệt máu bắn lên trên tường.
Dì Mary có vẻ như đã giả vờ uống thuốc, và khi mà Stanley quay mặt đi, bà nhân cơ hội ấy sử dụng cái đèn chùm bên cạnh giường phang vào đầu đánh anh gục đi. Sau đó, bà lôi cơ thể đang bất tỉnh và chảy đầy máu me ấy đến nhà bếp, nơi bà dùng dao đâm Stanley, trước khi quăng anh ta vào trong xe và lái đến vực núi.
Tuy nhiên, điều khiến tôi thực sự lạnh cả sống lưng chính là những gì đội cảnh sát tìm thấy sau đó.
Trong lúc lục tìm căn nhà và ngày hôm đó, phía dưới một tấm thảm khá to, họ tìm thấy lối đi xuống một hầm chứa rượu bí mật. Mở nó ra, họ được "chào đón" bởi một khuôn mặt hằn rõ sự đau đớn của một cái xác đã khô trên bậc thang, tay nắm chặt cánh cửa hầm rượu hình như đang cố gắng bò ra ngoài.
Căn phòng hầm ấy bốc mùi thối rữa tanh hôi kinh khủng không thể tả, và những vết lõm sâu trên thành gỗ cho thấy ai đó đã cố gắng cào nát bức tường để trốn ra ngoài cái ngục tối tăm này. Những bản phân tích DNA và khung răng cho thấy, 99% cái xác này là của Stanley. Anh ta đã chết cả tháng trời, nhiều khả năng là vì bị bỏ đói. Móng tay dài ngoằng nay đã vỡ vụn và sứt mẻ cho thấy anh ta cố gắng thoát ra khỏi đấy trong tuyệt vọng.
Stanley chính là thứ "kì quái bạn xui xẻo gặp phải vào đêm hôm tối tăm"; tiếng anh gào thét cầu xin và những nỗ lực thoát ra ngoài chính là thứ tiếng vang vọng trong biệt thự bấy lâu nay vào mỗi đêm. Thế nhưng, việc giải đáp ẩn số này vô tình tạo ra một ẩn số khác còn nan giải hơn.
Vậy ai là người bấy lâu nay chăm sóc cho Mary, dành thời gian trò chuyện với gia đình bà – và là người đã bị giết tàn nhẫn trước khi bị quẳng xuống sông – nếu như Stanley thật đã chết từ đời nào?
Một người anh em song sinh? Một Doppelgänger (*)? Dù là ai đi nữa, dì Mary đã đem bí mật ấy xuống
mồ cùng bà. Điều khiến tôi ám ảnh nhất chính là ý nghĩ: có thể dì ấy hoàn toàn khỏe mạnh từ trước đến giờ, và cái thế giới mà chúng ta đang sống mới là cái thứ thực sự điên khùng.
Hiện thực đúng là còn đáng sợ hơn truyện viễn tưởng.
(*)Doppelgänger (từ gốc Đức, tiếng Anh nghĩa là "Double Walker") ám chỉ một bản thể phân thân huyền bí của một người bình thường, mang hình dáng y hệt chủ thể, thường là dấu hiện điềm xui hoặc phiên bản tà ác của người đó.
Nguồn: vnsharing.net
.:Samara:.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro