Chương 22 - Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi nhìn Hữu Trinh, chỉ vài ngày không gặp cô ấy đã gầy đi hẳn, sắc mặt rất kém.

Cô ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên áp vào mặt tôi, rơi nước mắt, bàn tay cô ấy rất ấm , quen thuộc như những lần cô ấy nắm lấy tay tôi vậy.

Tôi đặt bàn tay mình lên bàn tay cô ấy, bàn tay tôi lạnh, tôi thấy bản thân ích kỷ vì biết bàn tay lạnh này của mình có thể làm lạnh cô ấy nhưng tôi vẫn thích cảm giác bàn tay mình được bàn tay cô ấy sưởi ấm.

Đối với cô gái trước mặt tôi có một cảm xúc vô cùng đặc biệt, mặc dù tôi biết tôi không thể nào ở bên cạnh cô ấy mãi mãi, bảo vệ cô ấy mãi mãi nhưng tôi vẫn muốn làm điều đó khi bản thân tôi có thể.

Cô ấy ôm lấy tôi, siết chặt. Tôi cũng vòng tay ôm lấy cô ấy vào lòng. Tôi có thể cảm nhận được vai cô ấy đang run lên.

'Tớ...'- tôi muốn nói tất cả cho cô ấy nghe về những việc đã xảy ra nhưng lại bị cô ấy ngăn cản - ' Đừng, Độ Nghiên. Đừng nói gì hết. Xin cậu.'

Hữu Trinh khóc. Tiếng nấc của cô ấy khiến trái tim tôi thắt lại. Nhưng tôi không thể không nói vì chuyện này rất quan trọng - ' Nghe tớ nói. Hữu Trinh. '

'Không! tớ không muốn nghe. Tớ không muốn nghe'

'Hữu Trinh cậu bình tĩnh. '

'Cậu đừng nói nữa mà. Tớ xin cậu'

'Tớ phải nói. Hữu Trinh cậu phải đi du học. Đó là tương lai của cậu. Cậu không thể vì tớ mà ở lại được'

Quay trở về vài phút trước, tôi đến nhà Hữu Trinh, gặp mẹ cô ấy.

'Độ Nghiên hả cháu. Khỏe hẳn chưa mà qua đây?'

'Cháu khỏe rồi ạ. Cháu vào gặp Hữu Trinh một lát ạ'

'À khoang đã. Cháu ngồi đi bác có chuyện muốn nói'

'Dạ sao ạ bác?'

'Chuyện Hữu Trinh có được một suất học bỗng ở Mỹ chắc cháu vẫn chưa biết. Bác biết tình cảm giữa hai đứa sâu nặng. Nhưng bác muốn hai đứa nghĩ về tương lai. Hữu Trinh đã không muốn đi vì muốn ở lại với cháu. Vậy nên xem như bác cầu xin cháu, hãy khuyên Hữu Trinh đi du học'

Quay về hiện tại, Hữu Trinh sau khi nghe những lời nói của tôi liền hiểu ra tôi đã biết việc cô ấy muốn từ chối học bổng vì tôi. Đó cũng là lí do cô ấy không muốn tôi nói.

'Tớ không muốn'- cô ấy đẩy tôi ra nhưng do vết thương ở chân nên đã bị té ngã xuống sàn.

Tôi chạy đến nhưng Hữu Trinh lại hung hăng không cho tôi đến gần - ' Kim Độ Nghiên tôi vì cậu mà làm biết bao nhiêu chuyện. Tại sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại muốn tôi phải rời xa cậu.? Tại sao chứ ? Tại sao chứ?. Tôi ghét cậu. TÔI GHÉT CẬU'

Hữu Trinh gào lên rồi ngất xĩu. Tôi bế cô ấy lên giường, lúc này mẹ cô ấy cũng vào. Tôi lặng lẽ ra về. Tôi biết lúc này không phải lúc tôi nên nói chuyện với Hữu Trinh

Mưa đã tạnh, con đường ráo quảnh không động nước, tôi ngồi thẩn thờ ở một chiếc ghế đá trong công viên.

Hữu Trinh du học một năm, đồng nghĩa với việc sau khi cô ấy trở về hoặc là tôi đã tìm được thể xác SCP 143 và quay trở về hành tinh SCP hoặc là tôi đã vì cạn kiệt năng lượng mà rơi vào giấc ngủ ngàn thu.

Hữu Trinh du học một năm đồng nghĩa với việc tôi và cô ấy sẽ mãi mãi không thể gặp nhau nữa.

Hữu Trinh du học một năm cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ không bao giờ biết được sự thật rằng tôi thực chất không phải là Kim Độ Nghiên của cô ấy mà là một SCP.

Hữu Trinh du học một năm đồng nghĩa với việc....

Nhưng cho dù có không nỡ, hay có đau lòng đến mức nào tôi vẫn phải để cô ấy đi. Vì đó là tương lai, là cuộc sống của cô ấy. Tôi không có quyền tước đoạt đi chúng.

Nếu như cô ấy chọn ở lại vì tôi thì tôi cũng chỉ có thể bên cạnh cô ấy vài tháng hoặc cùng lắm là một năm tới nhưng còn sau đó, tôi sẽ rời đi. Tôi không biết Hữu Trinh sẽ sốc như thế nào khi biết được toàn bộ sự thật, nhưng tôi đoán là sẽ rất tồi tệ với cô ấy.

Giá mà tôi không phải là SCP mà chỉ là một Kim Độ Nghiên bình thường bên cạnh cô ấy. Ahh, tôi đang nghĩ cái gì vậy? Tôi đường đường là một SCP thủ lĩnh mà , sao lại suy nghĩ những thứ không đúng đó chứ. Thôi bỏ đi, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ, để Hữu Trinh đi là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cô ấy.

---------------------------------

Tôi trở lại trường học, giáo viên đề nghị tôi thi lại kì thi vừa rồi vì tôi có giấy nhập viện của bác sĩ.

Tôi chấp nhận và đã thi lại ngay vào ngày hôm sau. Mấy bài kiểm tra cỏn con này tôi không cần đến nữa thời gian đã hoàn thành tất , điểm còn là tương đương thủ khoa nữa.

Nói đến thủ khoa, Hữu Trinh chính là thủ khoa của trường học kì vừa rồi, do vậy cô ấy mới nhận được học bổng.

Hữu Trinh vẫn đến trường như mọi khi nhưng thái độ, cử chỉ, lời nói của cô ấy điều rất khác. Tôi nhiều lần cố muốn nói chuyện với cô ấy cũng chẳng có cơ hội vì cô ấy đã chuyển lên lớp A, và lại còn tránh mặt tôi.

Tôi vì muốn có cơ hội gặp mặt cô ấy để nói rõ cho cô ấy hiểu nên đã chấp nhận thi lại và được chuyển lên lớp A. Ngồi ngay sau lưng Hữu Trinh.

'Các cậu có nghe tin gì chưa? Kim Độ Nghiên lớp E vừa chuyển vào lớp A đó. Nghe đâu là sau tai nạn đột nhiên rất rất thông minh. '- một vài đám học sinh nhiều chuyện thi nhau buôn dưa lê bán dưa chuột với chủ đề là Kim Độ Nghiên tôi.

'Thôi Hữu Trinh chuyển vào lớp A tôi không nói, nhưng không ngờ Kim Độ Nghiên cũng được chuyển vào'

'Đúng là đáng ngưỡng mộ, con người ta có thể từ lớp E mà nhảy lên lớp A được'

'Các cô ồn ào , ngưỡng mộ cái gì? Rõ ràng là ăn hên. Chứ với năng lực của cô ta có mà lớp E còn quá sức chứ đừng nói gì lớp A'- một giọng nói diêm dúa vang lên khiến mọi người hướng ánh nhìn về cô ta như minh tinh xuất hiện. Cô ta là Từ Nhĩ Lan.

Tôi không buồn liếc mắt nhìn cô ta, vẫn chăm chăm vào cuốn sách trên bàn của mình. Điều này khiến cô ta tức điên lên đi đến chổ tôi cầm lấy quyển sách của tôi đang đọc vứt ra ngoài khung cửa sổ khiến nó rơi xuống sân trường rách tả tơi.

Nếu là tôi của những ngày trước cô ta nhất định không còn đủ sức để lết ra khỏi nơi này nhưng tôi hiện tại tâm trạng đang rất tệ, chẳng buồn chơi mấy trò tiêu khiển này với cô ta đâu.

'Ahh cái con ranh này. Mày thật là...'- Nhĩ Lan tức giận đai nghiến phát ra từng chữ một.

Cô ta thấy tôi không phản ứng liền được nước làm tới cầm ngay cặp tôi ném ra ngoài cửa ra vào. Nhưng điều tôi bận tâm  là cô ta đã ném vào trúng Hữu Trinh đang đi vào lớp.

Hữu Trinh vì bất ngờ bị ném trúng nên ngã ngay xuống đất. Nhĩ Lan đi lại gần Hữu Trinh. Ánh mắt thích thú khi nhìn thấy cảnh Hữu Trinh té - ' Aida, thật ngại quá ném rác trúng cô rồi , cô không sao chứ?'

'A'- Hữu Trinh kêu lên khi Từ Nhĩ Lan nhìn thấy chân Hữu Trinh bị thương nên cố tình giẫm chân lên vết thương của Hữu Trinh.

'Từ Nhĩ Lan'- tôi đi đến ngay lặp tức nắm lấy cổ áo cô ta kéo mạnh ra sau khiến cô ta ngã sỏng soài trên sàn, tiện tay tôi với lấy cặp cô ta trút toàn bộ đồ đạc trong đó xuống đất. Cặp cô ta toàn son phấn đắt tiền đương nhiên cô ta la hét dữ dội đòi tôi đền tiền.

'Có muốn tôi nâng cô lên như lần trước không?'- tôi nhẹ nhàng buông câu nói thành công khiến cô ta im bật không dám thốt thêm lời nào.

Tôi đi đến đỡ Hữu Trinh dậy. Nhưng lại bị cô ấy hất tay ra, quát - ' Chuyện của tôi, ai cho cậu xen vào?'

Cô ấy bỏ đi, bỏ lại tôi đứng thất thần trong mớ suy nghĩ hồn độn phức tạp của mình.












P/s : Đăng chap sớm coi mọi người có trầm trồ😌. Các cậu có thấy Từ Nhĩ Lan bị Độ Nghiên hành như vậy vẫn chưa đã hay không? Au thấy Độ Nghiên vẫn còn hiền lành quá.😫😌

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro